Chán nản vì chồng không chịu “gần gũi”
Nói là chồng không chịu gần gũi có vẻ hơi quá, nhưng thực sự tôi đang chán nản vì bị “bỏ đói” lâu ngày. Mỗi lần quan hệ vợ chồng, chưa kịp có cảm giác thì chồng tôi đã…
Mỗi lần gần gũi, tôi phải cố gắng hỗ trợ chồng nhiều hơn là chồng giúp tôi thỏa mãn. Song dù có cố gắng đến đâu mỗi lần cũng chỉ 3-5 phút là nhiều. Nhiều lúc, tôi chưa cảm thấy gì chồng đã “tiêu hết tiền”.
Vợ chồng tôi ngủ riêng từ khi có con gái, từ đó đến nay gần 5 năm. Ngủ riêng cộng với bệnh yếu sinh lý và sự thiếu quan tâm của anh khiến tôi chưa một lần biết đến khoái cảm trong 5 năm qua. Tôi 33 tuổi, chồng hơn 2 tuổi, đều tốt nghiệp đại học và có công việc ổn định. Chúng tôi kết hôn sau 2 năm yêu nhau và đều là mối tình đầu của nhau. Thực ra khi yêu chúng tôi nhiều lần chia tay vì có những mâu thuẫn về cách sống. Anh là công tử bột, sống trong gia đình được bố mẹ làm hộ hầu như mọi việc, tôi lại quen tính độc lập thế nên thói lười nhác, ỷ lại, chỉ quen được quan tâm chứ ít quan tâm đến người khác khiến tôi khó chịu.
Thế nhưng, đúng là khi yêu người ta thường nhắm mắt, tôi vẫn quyết định lấy anh. Trước khi kết hôn ít lâu, tôi và anh đã làm chuyện đó. Khi đó, vì thiếu kinh nghiệm và đều gần gũi chớp nhoáng nên tôi chỉ lờ mờ đoán. Sau khi cưới, vấn đề mới được bộc lộ rõ: anh bị yếu sinh lý. Dù là vợ chồng mới cưới nhưng nhiều lần “súng không thể lên nòng” dù chúng tôi gần gũi chỉ mỗi tuần 1-2 lần. Sau khoảng một năm, anh ổn định hơn và chúng tôi có bé gái đầu lòng.
Cũng từ đó, tôi hầu như không còn lần nào đạt được khoái cảm khi gần chồng do ngủ riêng, thiếu tình cảm, thiếu chia sẻ. Con tôi là đứa trẻ khó nuôi, khó ngủ, cháu hầu như phải bế và quấy khóc suốt đêm trong hai năm đầu. Với lý do phải ngủ để lấy sức đi làm, chồng đòi ngủ riêng từ khi đó. Sức ép của mẹ chồng và cũng thương chồng, tôi phải chấp thuận.
Đó có lẽ là sai lầm lớn nhất của tôi. Sự đau đớn, mệt mỏi về thể xác của người phụ nữ mới sinh, sự căng thẳng, tủi thân vì phải thức đêm mòn mỏi trông con từ đêm này sang đêm khác trong khi chồng ngủ thẳng cẳng khiến tôi bị rơi vào stress. Dù vậy, tôi chỉ dám âm thầm khóc. Giờ nghĩ lại, tôi thật ngu ngốc vì không biết thương thân, không lôi chồng vào cuộc trông con chỉ vì sợ mẹ chồng.
Mẹ chồng tôi, như đa số người phụ nữ truyền thống khác, là người rất tốt, nhưng lại coi chăm con là việc của phụ nữ, không chấp nhận cho con trai thức đêm hỗ trợ con dâu. Chồng là con út, được chiều chuộng quen rồi nên cũng không có ý thức phải làm người đàn ông trụ cột, giúp đỡ vợ, chia sẻ với vợ.
5 năm trôi qua, giờ tôi vẫn thấy uất ức, sợ hãi và hận chồng khi nhớ lại khoảng thời gian đó. Có lẽ một phần vì căng thẳng, một phần vì chán nản, thất vọng với chồng đã không chia sẻ, một phần vì ngủ riêng, nên tôi nguội lạnh dần chuyện đó. Sau khi con được 2 tuổi, tôi đề nghị ngủ chung để có tình cảm. Tuy nhiên, hai vợ chồng đều ngủ riêng đã quen, chồng lại hay ngáy nên khi ngủ chung, cả hai đều thấy khó ngủ. Vì lẽ đó, sau một thời gian ngắn ngủ chung, chúng tôi lại ngủ riêng.
Video đang HOT
Giờ con gần 5 tuổi, chúng tôi đang tính có thêm đứa con thứ hai, nhưng cuộc sống vợ chồng buồn tẻ khiến tôi băn khoăn. Đây là tình trạng chung của các cặp vợ chồng sau 5-10 năm kết hôn hay chỉ vợ chồng tôi mới có đời sống tình dục và hôn nhân buồn tẻ như vậy? Sau khi kết hôn đến nay, tôi hầu như không còn nhận được món quà gì từ chồng, đi ăn uống, mua sắm hầu như tôi trả tiền, anh không động tay vào việc nhà, gần như không tham gia vào việc chăm sóc con.
Hồi mới cưới, tôi khá sốc vì dù là vợ chồng son nhưng khi đi ngủ, anh không cho ôm vì nói khó ngủ. Còn 5 năm qua, không nhớ lần gần nhất chồng ôm vợ là khi nào, có lẽ là không có. Chúng tôi ngủ riêng nên khi nào con ngủ, chồng có nhu cầu lại sang gọi hoặc tôi chủ động sang. Tuy nhiên, tần suất không nhiều lắm, mỗi tuần chỉ một, có khi một tháng vài lần. Mỗi lần gần gũi, tôi cũng phải cố gắng hỗ trợ chồng nhiều hơn là chồng giúp tôi thỏa mãn.
Song dù có cố gắng đến đâu mỗi lần cũng chỉ 3-5 phút là nhiều. Nhiều lúc, tôi chưa cảm thấy gì chồng đã “tiêu hết tiền”. Lâu dần, sự lệch pha này khiến tôi lãnh cảm khi gần chồng, làm theo nghĩa vụ, không có chút khoái cảm nào. Mỗi khi có nhu cầu, tôi hầu như phải tự thỏa mãn. Sự thiếu thốn tình cảm và đời sống tình dục không như ý khiến tôi đâm ra cáu bẳn với chồng con. Điều này có lẽ cũng khiến chồng ít gần gũi tôi hơn.
Tôi không dám nói chồng đi chữa bệnh yếu sinh lý vì anh sĩ diện và coi mình bình thường, không có vấn đề gì, chỉ mua thuốc bổ về uống thôi mà anh đã khó chịu. Tất nhiên, tôi chưa bao giờ dám mở miệng chê “bản lĩnh đàn ông” của chồng, song đã bao nhiêu lần tôi ước giá như mình sống thử trước hôn nhân lâu hơn để hiểu tính cách và “bản lĩnh” của anh.
Đã có lúc tôi nghĩ tới sextoy như một giải pháp nhưng lại sợ chồng phát hiện ra. Tôi cũng thử lôi kéo chồng làm việc nhà, nói chuyện với chồng về việc mong anh sống tình cảm hơn nhưng đều không xong. Anh cho rằng, vài việc vặt cỏn con trong nhà mà khó chịu với chồng là quá đáng. Nói anh tham gia làm việc nhà thì anh nói không ăn cơm nhà, quần áo anh ném vào máy giặt tự giặt là được. Còn về tình cảm, anh nói tính như vậy rồi, không sửa được. Nhiều lúc tôi có cảm giác như đang sống với một đứa trẻ ích kỷ trong nhà và đâm ra chán chồng, dù vẫn còn yêu. Hãy chia sẻ cùng tôi. Chân thành cảm ơn.
Theo VNE
Bố mẹ bắt cưới người không yêu
Em không yêu thì không thể sống với người đó suốt đời được. Nếu có phải bắt làm vợ thì em cũng không làm tròn bổn phận của một người vợ được.
Chị Thanh Bình thân mến!
Em có một khúc mắc trong vấn đề tình cảm rất mong nhận được sự tư vấn của chị.
Em năm nay 21 tuổi, em đang là sinh viên năm cuối. Cách đây 2 năm cha mẹ em đã hứa hẹn sẽ gả em cho một anh ở gần nhà sau khi em ra trường. Anh đó yêu em thật lòng. Cha mẹ anh đó cũng thích em. Anh ấy 26 tuổi, học xong cấp 3 thì nghỉ, công việc cũng chưa ổn định, nhà anh đó cũng không giàu có.
Nhưng điều quan trọng là em không có cảm tình, không thể nào thương và yêu anh đó được. Chúng em không hề hợp nhau. Anh ấy không hề hiểu em. Chúng em luôn có những ý kiến trái chiều, em cũng đã cố nhiều lần thử tìm hiểu người đó nhưng giữa chúng em vẫn không có điểm chung.
Em đã nhiều lần nói với cha mẹ anh, cha mẹ em và anh rằng em không thể lấy anh được. Em không yêu thì không thể sống với người đó suốt đời được. Nếu có phải bắt làm vợ thì em cũng không làm tròn bổn phận của một người vợ được. Nhưng người đó vẫn không chịu rời xa em. Bố mẹ em cũng không chịu cho em từ bỏ vì cũng có một trường hợp giống em. Lúc đầu không yêu nhưng về sau sống họ cũng rất hạnh phúc. Do đó mặc cho em giải thích nhưng bố mẹ em vẫn không chịu cho em dừng quan hệ với anh ấy.
Em quá đau khổ khi bố mẹ ép phải cưới người mà em không hề yêu thương (Ảnh minh họa)
Suốt 2 năm nay lần nào về quê mẹ em cũng nhắc đến chuyện này. Vì chuyện này mà em đã rất đau khổ, tuyệt vọng và mất rất nhiều nước mắt. Nếu em không đồng ý lấy người đó thì họ cũng không làm gì được em nhưng em lại sợ. Em rất sợ cha mẹ em buồn vì em không nghe lời, cha mẹ em cũng nhiều lần phải khóc vì em không chấp nhận người đó.
Tết vừa rồi hai gia đình có qua nói chuyện với nhau, đã xác định sau 2 tháng nữa em thực tập xong sẽ tổ chức đám cưới cho em. Hiện giờ em rất bế tắc không biết phải chấp nhận hay tiếp tục trốn chạy. Em mong chị hãy cho em một lời khuyên. Em nên làm gì để thuyết phục gia đình? Em phải làm sao để người đó từ bỏ em và tìm hạnh phúc khác cho riêng mình? Em sợ rằng nếu lấy nhau cả hai sẽ cùng đau khổ mà thôi. Nhưng nếu em từ chối được thì em phải làm gì để cha mẹ em không buồn và hiểu cho nỗi khổ của em.
Chị hãy giúp em với! Em cảm ơn chị nhiều lắm! (Em gái)
Trả lời:
Em gái thân mến! Cảm ơn em đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư chị hiểu rằng em đang rất đau khổ khi đứng trước tình cảnh gia đình ép phải cưới người em không yêu. Em không muốn như vậy vì biết rằng sẽ không thể hạnh phúc khi sống bên người mình không yêu. Nhưng em cũng sợ sự phản kháng đó của em làm cha mẹ buồn lòng.
Chị nghĩ rằng trong tình huống này em phải thực sự dũng cảm bảo vệ hạnh phúc tương lai của mình. Không một ai biết mình có hạnh phúc hay không ngoài chính bản thân mình. Có thể câu chuyện của người chị gần nhà em ở bên ngoài nhìn vào rất hạnh phúc nhưng liệu từ phía trong tâm hồn của chị ấy, chị ấy có cảm thấy điều đó hay không? Đó chỉ là suy nghĩ áp đặt của người ngoài mà thôi.
Hãy dũng cảm đấu tranh vì hạnh phúc tương lai của mình để không bao giờ phải hối hận (Ảnh minh họa)
Hơn nữa, ở trường hợp của em chắc chắn sẽ không thể nào hạnh phúc được khi em bắt đầu bước chân vào hôn nhân đã mang theo một tâm lí bị ép buộc như vậy. Nếu lần này em không dũng cảm làm theo ý mình thì chắc chắn sau này em sẽ hối hận. Thà làm bố mẹ em thất vọng 1 lần còn hơn là sau này sẽ làm cho không chỉ em, bố mẹ em mà con cái và hai bên gia đình đều phải phiền lòng khi các em không hạnh phúc.
Hãy dũng cảm đấu tranh vì hạnh phúc tương lai của mình. Trước hết em hãy gặp anh chàng kia thêm một lần nữa và quả quyết nói rằng em không yêu anh và sẽ không lấy anh. Anh cũng nên tự tìm hạnh phúc khác cho mình đừng cố theo đuổi một người không yêu mình vì điều đó chỉ chính anh đau khổ mà thôi. Giờ là lúc em cần làm gay gắt vấn đề này chứ không phải là nhẹ nhàng từ chối hay nói bóng gió xa xôi nữa. Em cũng đến gặp bố mẹ anh ấy bày tỏ thẳng thắn rằng em không yêu và sẽ không cưới người mà em không yêu. Trước thái độ phản kháng mạnh mẽ của em, dám chắc gia đình bên đó sẽ tự ái vì xét cho cùng không ai muốn một cô con dâu phản ứng dữ dội với gia đình mình như vậy.
Còn về phía bố mẹ em, em có thể nhờ một ông chú, bà bác nào thân tình trong họ, có tiếng nói với gia đình nói giúp. Nhờ người thân phân tích để hiểu được hạnh phúc của con cái là do các con tự quyết định, người khác không thể nào tự lựa chọn được.
Dù cho có thể nhất thời bố mẹ em giận, thất vọng vì em không nghe lời nhưng em cũng đừng quá đau khổ. Em hãy cố gắng học tập thật tốt, ra trường tìm kiếm một công việc và có cho mình một người yêu tốt. Điều đó sẽ khiến bố mẹ em vui lòng và đón nhận em.
Chúc em mạnh khỏe và hạnh phúc!
Theo VNE
Băn khoan khi học cao lấy chồng là anh thợ hàn Tôi đang học lên thạc sĩ, còn anh, người mà tôi yêu bao năm qua chỉ là một anh thợ hàn xì. Tôi đang thực sự khó nghĩ vô cùng, tôi không biết phải quyết định như thế nào nên gửi vài lời tâm sự của mình. Mong mọi người hãy cho tôi một lời khuyên. Tôi năm nay 27 tuổi, anh bằng...