Chán nản vì chồng chỉ thích an phận
… Vì mình thật nghèo và anh không tự tin, không cố gắng kiềm tiền, lo cho gia đình. Anh thích an phận nên ra nông nỗi này!
Ông trời thật khéo xe duyên, chẳng thể tin được chúng ta lại là một đôi, cũng chẳng thể nghĩ được chúng ta đã sống bên nhau 3 năm rồi.
Nhớ lại ngày nào khi chúng ta làm cùng một công ty, thật có nhiều điều đáng nói biết bao.
Em, một cô gái có làn da “quí tộc”, khuôn mặt từ mắt, mũi, miệng….đều không có một điểm nhấn gì đặc biệt. Em hay toe toét cười, mặc dù mắt “chẳng nhìn thấy tổ quốc” đâu. Tính em hướng ngoại, nhanh mồm nhanh miệng, hòa đồng, thân thiện. Em mạnh mẽ cá tính, em năng động, em dám làm dám chịu, quyết đoán nhanh, em cầu tiến, giải quyết mọi việc nhanh gọn.
Anh được trời phú cho nước da trắng, mũi cao, miệng rộng, mắt to, lông mày đen, đẹp, dáng thư sinh. Tính anh hướng nội, trầm tính, điềm đạm,í t nói, hiền lành, chậm chạp trong giao tiếp. Mọi việc anh làm phải cân nhắc suy nghĩ kĩ mới quyết. Anh không bồng bột, vội vàng và chớp thời cơ như em…
Ấy vậy mà em lại rất tự tin với chính mình, chẳng ai mượn em góp ý nhưng cứ thấy ngang tai trái mắt là em xa xả, nói anh thế này thế kia. Nào là đàn ông phải nhanh nhẹn lên, phải quyết đoán cứ chần chừ, chậm chạp thì làm được gì?… Em cũng chẳng thèm quan tâm anh nghĩ gì. Anh không nói, không phản ứng gì lúc đó nhưng anh cũng ghét em lắm (sau này là vợ chồng em mới biết). Hai người 2 quan điểm sống khác nhau, 2 tính cách khác nhau,l ại ghét nhau sau đó lại là của nhau. Thật buồn cười anh nhỉ!
Video đang HOT
Nhiều lúc em thấy sợ cuộc sống của vợ chồng mình. Nhắm mắt, mở mắt là tiền.(Ảnh minh họa)
Nhớ ngày anh cầu hôn em trong lần sinh nhật năm thứ 3 làm cùng công ty, trước mọi người công ty, em ngạc nhiên vô cùng. Chỉ nghe mọi người nói “chúng mày bù trừ cho nhau, là cặp đôi hoàn hảo đấy, phải biết trân trọng, tìm ở đâu xa…”. Rồi cuối cùng đám cưới cũng được diễn ra như ý sau vài lần anh ngỏ lời.
3 năm làm vợ, làm mẹ, sống cùng anh, em cảm thấy hạnh phúc vô bờ vì sự chiều chuộng quan tâm, yêu thương của anh dành cho mẹ con. Anh quan tâm từ bữa ăn, giấc ngủ của em. Con khóc, anh dậy bế để em ngủ thêm một chút, lúc em đau lưng anh massage, anh cũng không sĩ hão như bao người đàn ông khác vì họ không dám nấu cơm cho vợ ăn. Phụ nữ được chồng yêu thương còn gì tuyệt vời hơn?
Về tình cảm là thế nhưng mặt kinh tế mình kém thật. Mình kiếm cũng được nhiều mà nhu cầu và mong muốn lại cao nên tiền vào lại ra. Chúng mình chẳng tích cóp được gì. Dẫu nhiều lần vợ chồng mình bàn tính thay đổi hướng làm ăn khác chứ lương ba cọc ba đồng nhà mình sao đủ chi phí nhưng mọi chuyện không có tiến triển. Cứ mỗi lần em hạ quyết tâm thì anh lại muốn dừng lại với vô vàn lí do. Mình lại tranh luận to tiếng để hiểu nhau hơn và giận hờn. Sáng giận, tối hết.
Thời buổi ngày nay, kinh tế khó khăn nhưng mở miệng ra là tiền và tiền. Đành rằng như anh nói, vợ chồng mình không rượu chè, cờ bạc, không hút chích, không đề đóm… chỉ có điều vận chưa tới. Em hỏi chờ đến khi nào? Anh trả lời đúng thời điểm như anh ngỏ lời em đấy, chẳng phải anh có mấy đối thủ đó hay sao? Em giận điên người nhưng cũng phải cười vì sự “bình chân như vại” của anh.
Nhiều lúc em thấy sợ cuộc sống của vợ chồng mình. Nhắm mắt, mở mắt là tiền. Em không chờ được nữa rồi. Sáng con đi học, em phải vay tiền bà phụ thêm, chiều con ốm phải đi bệnh viện, em lại mượn bạn bè. Chờ đến bao giờ hợp thời của anh đây chứ? Chờ vận mệnh đến bao giờ? 1 năm, 2 năm, 3 năm hay 10 năm, 20 năm hả anh?
Tại sao anh có quá nhiều điểm mạnh mà vẫn không tự tin vào chính mình để đi con đường của riêng mình? Anh hãy phát huy nó và đừng ngại thay đổi nữa, an toàn chỉ là một cảm gác thôi anh à. Em tin anh làm được, vợ con anh luôn ủng hộ anh mà. Mong anh sẽ có sức mạnh để vợ chồng mình cùng thay đổi.
Lần này em đã quyết, nếu anh không làm thì em cũng sẽ làm. Em đã có động lực để bứt phá, thời gian không chờ ai cả, vợ chồng mình còn trẻ không có gì là không thể chỉ sợ mình không thể mà thôi. Chồng ơi, đứng lên và đi, còn chờ gì nữa? Cố lên!Em yêu chồng nhiều nhiều.
Theo VNE
Bế tắc vì chồng khinh vợ ra rác
Gia đình tôi nhìn bề ngoài rất hạnh phúc nhưng có vẻ bên trong thì chỉ có người trong cuộc như tôi mới thực sự hiểu.
Tôi và anh cưới nhau đã được 3 năm, chúng tôi có một cô con gái 1 tuổi. Chồng tôi là một người đàn ông đĩnh đạc, có tài và hiện đang điều hành công ty riêng do anh làm giám đốc. Còn tôi, cũng tốt nghiệp đại học nhưng làm ở cơ quan nhà nước, sau khi sinh em bé tôi quyết định nghỉ làm để đi học cao học về tài chính.
Trước giờ mọi quyết định của anh luôn luôn là đúng, còn tôi có góp ý cũng bị bác bỏ. Việc chi tiêu hàng ngày, hàng tháng, anh để tôi tự quyết hết. Gia đình tôi nhìn bề ngoài rất hạnh phúc nhưng có vẻ bên trong thì chỉ có người trong cuộc như tôi mới thực sự hiểu. Bạn bè ai cũng ngưỡng mộ chúng tôi, đặc biệt họ ca thán vì tôi sung sướng, có một người chồng tài giỏi, lắm tiền. Họ ghen tị với cuộc sống nhàn hạ của tôi, cho rằng tôi chỉ việc &'ngồi chơi xơi nước'.
Vì chồng tôi có tiền nên họ hàng nhà chồng hay bấu víu. Tôi không tính toán nhưng nhiều khi cũng thấy mình không có vai vế gì trong gia đình này. Làm vợ của anh, lẽ ra tôi phải nắm mọi việc về tiền bạc, kinh tế, chi tiêu. Nhưng anh toàn tự làm, tự lo. Họ nhà anh hay vay mượn tiền của anh. Mỗi lần vay để chi tiêu việc này, việc kia, họ chỉ hỏi chồng tôi mà không hỏi tôi lấy một câu nào. Tôi cảm thấy mình không được tôn trọng.
Tôi nghĩ, tuy tôi không kiếm ra tiền nhưng &'của chồng công vợ'. (Ảnh minh họa)
Có lẽ họ nghĩ tiền đó là tiền của chồng tôi làm ra chứ không phải của tôi nên tôi không có quyền quyết định gì hết. Thậm chí, chồng giúp em chồng tôi có việc làm tại công ty nhà tôi mỗi tháng trả lương 5 triệu mà họ cũng không có một lời cảm ơn đến tôi. Em anh ấy nói dối với tôi và mọi người là có bằng rồi nhưng do thủ tục nên chưa lấy được. Cho đến khi tôi và anh phát hiện ra em anh ấy còn nợ môn, phải 1 năm nữa mới ra trường thì anh nói rằng, cho em anh vừa học vừa làm. Tôi thì nghĩ nên cho nghỉ để đi học thì tốt hơn và tìm người khác thay thế một phần vì em chồng tôi rất lười và không có trách nhiệm với công việc.
Anh ấy lấy lý do là người nhà nên tin tưởng không thể thuê người khác được. Và anh xem như không có chuyện gì xảy ra. Ngay từ đầu anh cũng không bàn với tôi về việc nên trả lương thưởng cho nó bao nhiêu mà một mình tự quyết định hết. Và còn khẳng định rằng "Mọi việc trong gia đình tôi có quyền tham gia, còn việc công ty thì nên tôn trọng quyết định của anh, cho dù quyết định đó là gàn dở đi nữa và cho dù em anh ấy có ngu ngốc đi nữa". Đến nước này tôi hết ý kiến, tôi là vợ mà như một người thừa.
Giúp đỡ anh, chị em trong gia đình có công có việc là điều nên làm, nhưng giá như anh và gia đình anh tôn trọng tôi, hỏi ý kiến của tôi một câu thì chắc rằng tôi sẽ không bị ức chế như thế này.
Tôi nghĩ, tuy tôi không kiếm ra tiền nhưng &'của chồng công vợ'. Để anh có thời gian toàn tâm toàn ý cho việc kiếm tiền thì tôi và bố mẹ tôi cũng phải chăm sóc nhà cửa, con cái. Vậy mà, công sức của tôi, mọi cố gắng của tôi đều không ai hay, không ai thấy và cũng chẳng ai ghi nhận. Tôi thấy ngột ngạt với cuộc sống với một người chồng không tôn trọng mình, nhưng chẳng biết phải làm gì để thoát khỏi nó.
Bây giờ, anh càng làm ra tiền thì tôi càng cảm thấy mình vô dụng, đúng như tôi ăn bám anh thật. Cả nhà anh, có lẽ, ai cũng nghĩ như thế nên chẳng ai cho tôi một sự tôn trọng. Vì làm sao lại như thế. Anh làm ra tiền, tôi ở nhà trông con, trách nhiệm với vợ con là ở anh. Tôi đi làm thì anh càu nhàu không ai chăm sóc con. Vậy tôi phải làm sao bây giờ? Anh luôn nghĩ đàn bà vô dụng, chỉ nên làm việc nội trợ, nhưng anh lại chẳng hiểu, không có đàn bà thì các anh khó mà có ngày thành công.
Tôi chán nản cuộc sống này vô cùng. Có lúc tôi cũng đã nghĩ đến chuyên ly dị, hiện tại tôi đang rất cần lời khuyên. Ai đó giúp tôi được không, tôi cám ơn rất nhiều!
Theo VNE
Anh không đáng mặt làm chồng? Cha mẹ sinh ra anh vốn thế. Gầy gò, nhỏ con, chẳng được sáng sủa, đẹp trai bằng anh bằng em. Anh cũng không được thừa kế nhà cao cửa rộng của mẹ cha; cũng không giỏi giang để làm kỹ sư, bác sĩ; anh càng không biết cách làm giàu... Anh chỉ là một người thợ bình thường nhưng có một tình...