Chán nản chỉ vì người yêu quá nghèo
Trước đây tôi luôn nghĩ, yêu thì không phân biệt giàu nghèo, chỉ cần hai người yêu thương nhau là được.
ảnh minh họa
Của cải sau này sẽ làm ra, không phải lo lắng nhiều. Nên khi gặp anh, tôi bị hút hồn bởi ánh mắt của anh, đôi mắt to sáng rất thông minh, miệng cười duyên và hàm răng trắng. Tất cả những điều ấy làm tôi si mê anh, tôi nghĩ, người này nhất định phải là người yêu của tôi.
Tính tôi vô tư nên không phân biệt mình là con gái. Dù là con gái tôi cũng quyết tán tỉnh anh bằng được, hi vọng anh sẽ yêu tôi, thích tôi. Và thật không ngờ, sau một thời gian chủ động tiếp xúc gặp mặt, tôi đã khiến anh cảm thấy ở tôi có rất nhiều điều thú vị.
Và cứ như thế, sau một thời gian, chúng tôi chính thức yêu nhau. Những tưởng tôi sẽ là người yêu anh nhiều hơn nhưng không ngờ, sau đó, anh cũng đã yêu tôi vô cùng, thậm chí còn dành cho tôi những tình cảm đặc biệt hơn cả tôi dành cho anh. Chúng tôi có quãng thời gian vô cùng ý nghĩa khi ở bên nhau. Thú thực, tôi cảm thấy tự hào vì mình có một người yêu như anh và anh cũng không bao giờ phật ý về tôi.
Tuy vậy, sau một thời gian yêu nhau tôi mới biết, nhà anh rất nghèo, nghèo vô cùng. Anh được đi học đại học chính là vì ở vùng đảo và nhà nghèo. Bố mẹ anh làm nông dân và rất nhiều tuổ.i rồi, từ ngày đi học anh đã không xin tiề.n bố mẹ. Anh đi làm thêm và tự mình nuôi bản thân mình. Vì bố anh là thương binh nên anh được miễn học phí, do đó, gia đình anh cũng bớt vất vả hơn.
Video đang HOT
Cuộc sống của anh vất vả như vậy nhưng tôi lại không biết. Tôi luôn trách cứ anh không ga lăng sau một thời gian yêu nhau. Tôi giận tôi khóc mỗi lần anh không mua hoa hay quà tặng tôi mỗi dịp lễ mà chỉ đến đón tôi đi uống nước mía. Tôi không biết anh nghèo mà chỉ nghĩ anh không chu đáo, không tâm lý mà thôi. Nhiều lần tôi khóc vì sự vô tâm của anh, tôi nghĩ vậy. Từ ngày yêu nhau, anh chưa từng tặng tôi món quà gì, như cái váy, cái quần, chính vì vậy tôi càng buồn và cảm thấy mệt mỏi vì anh.
Yêu nhau lâu tôi càng khó lòng thông cảm cho anh. Tôi đòi chia tay mỗi lần tôi giận mà anh không nói gì. Sau này, khi về nhà anh chơi tôi mới hiểu, vì sao anh làm như vậy. Nhìn bố mẹ anh tôi biết, họ rất nghèo. Anh còn đi làm kiế.m tiề.n nuôi thân nói gì tiề.n tiêu pha lung tung.
Nhưng thú thực, tôi cảm thấy buồn lắm dù là có thông cảm cho anh đi chăng nữa. Tôi cũng là sinh viên, gia đình cũng không phải là nghèo nhưng bố mẹ cũng không thể cho tôi tiề.n tiêu xông xênh được. Tôi không đòi hỏi anh phải này kia nhưng mỗi lần đi gặp bạn bè tôi, muốn đi chơi liên hoan và góp tiề.n ăn uống, anh cũng từ chối. Biết là anh không có tiề.n nên tôi đã nói, tôi sẽ trả tiề.n, thế là anh tự ái. Anh bảo tôi co.i thườn.g anh, nói như vậy tức là không tôn trọng anh. Nhưng anh không có tiề.n thì tôi trả, có sao đâu mà anh nổi khùng lên với tôi. Cứ như vậy, rất nhiều lần bạn bè rủ đi chơi tôi không dám nói gì, toàn là từ chối. Tôi cảm thấy phiền lòng lắm, nghĩ mà tủi thân.
Từ ngày yêu anh, tôi chỉ biết đến anh, ru rú ở nhà không được đi đâu. Tôi cảm thấy mệt mỏi, lo lắng, chán nản lắm rồi! Lòng còn quá yêu anh và thương anh nhưng anh nghèo như thế, không được đi đâu cả, làm sao mà tôi có thể vui vẻ được với bạn bè. Muốn giới thiệu anh với bạn bè cũng không được, vì anh không có tiề.n và tôi nhận trả thì anh lại không chịu. Có lẽ, lòng tự trọng của anh quá cao nên anh không muốn tôi phải trả tiề.n cho anh. Nếu nói như vậy thì anh lúc nào cũng không có tiề.n, còn tôi thì anh không cho trả giúp. Vậy thì chúng tôi chỉ yêu như thế làm sao được?
Nói thật, nhiều khi thấy bạn bè khoe được người yêu tặng thứ này thứ kia, được tặng quà, tặng quần áo đẹp làm tôi chạnh lòng vô cùng. Tôi ước một lần được như thế, được người yêu đưa đi du lịch, được tụ tập cùng bạn bè. Tôi đã quá yêu anh và cũng chủ động tiếp cận anh rồi hứa hẹn với anh đủ thứ. Nhưng bây giờ tôi sợ nếu cứ tiếp tục thế này, tôi không thể nào yêu anh mãi được, sẽ có một ngày tôi chán anh. Như vậy tôi có phải là người bội bạc không?
Theo VNE
Yêu 5 năm, bạn trai đi đâu cũng bảo còn độc thân
Trên Facebook anh chưa bao giờ đăng hình tôi chứ đừng nói hình tôi và anh chụp chung. Đi đâu, anh đều nói chưa có người yêu.
Chúng tôi 23 tuổ.i, yêu anh được 5 năm, cả hai đều là mối tình đầu của nhau. Trong khoảng thời gian đó có nhiều chuyện xảy ra, hạnh phúc, vui buồn, đau khổ tổn thương đều có. Nói chung chứa đủ các cung bậc cảm xúc.
Ngày quyết định là người yêu của anh, tôi đã phải vượt bao nhiêu khó khăn và rào cản: địa vị, học thức, khoảng cách về địa lý. Tôi không có gì đặc biệt hay nổi trội, còn anh thông minh, lanh lợi, có tinh thần cầu tiến cao. Bởi thế, anh đã tạo cho tôi có niềm tin, chỗ dựa vững chắc cho cuộc đời.
Tình yêu ban đầu của chúng tôi cũng giống như bao người khác, thật đẹp, hạnh phúc, lãng mạn và ngọt ngào. Tình yêu lúc đó với tôi toàn thấy một màu hồng dày đặc, tôi luôn mơ mộng về "ngôi nhà và những đứ.a tr.ẻ" cùng anh. Cho đến một ngày, tôi nhận ra giữa hai đứa có quá nhiều khác biệt, khó hòa hợp. Vậy mà chẳng bao giờ tôi có thể rời xa bởi trái tim thuộc về anh rồi, quá yêu anh đến mức mù quáng.
Càng níu giữ, anh lại càng xa vời (Ảnh minh họa).
Nhiều lần, tôi và anh cùng nhau nói ra quan điểm củamình và tự hứa sẽ vun đắp, xây dựng, sửa chữa bản thân cho phù hợp nhau, nhưng nào có dễ dàng gì. Chuyện gì đến cũng đến, một ngày tôi vô tình vào facebook của anh, được biết trong 3 năm đầu yêu nhau, anh cũng có tình cảm với người học cùng trường đại học (đã có người yêu), cô ấy cũng có một chút xao lòng với anh. Thật sự tôi rất sốc dẫu biết phải thông cảm, tin tưởng lẫn nhau.
Không giữ được bình tĩnh nên tôi đã xóa tất cả tin nhắn giữa anh và người đó nên không có bằng chứng gì để nói với anh. Rồi mọi chuyện cũng nguôi ngoai, tôi không đề cập đến nữa, trong lòng vẫn có cảm giác gì đó không yên, giống như bao cô gái khác, tôi nhận ra mình đã biết ghen. Ngày tháng về sau, với tôi toàn là nước mắt.
Tôi cố gắng lấy bằng cử nhân loại giỏi để nhanh chóng lên Sài Gòn gần anh, vậy mà anh nào hiểu, lại cho rằng tôi vào đó không phải vì yêu anh, chỉ để kiểm soát anh thôi. Anh nói vì ghen tuông vớ vẩn nên tôi như vậy. Đúng là tôi cũng ghen, sợ mất anh thật, nhưng mục đích chính tôi lên để hai đứa gần nhau, xóa đi rào cản "xa mặt cách lòng" chứ nào dám nghĩ sẽ kiểm soát anh.
Quyết định là làm, tôi đặt chân lên Sài Gòn và kiếm việc. Những ngày sống tại đất khách quê người, mỗi lần anh đi học về thường ghé qua thăm tôi tí xíu rồi về nhà. Nhưng tình yêu ngọt ngào khi xưa nay tôi không thấy nữa. Những trận cãi cứ thế diễn ra nhiều hơn khi sự đồng cảm, chia sẻ nay không còn. Với tôi, một nụ hôn, một vòng tay ôm sao xa vời quá. Ngay cả khi tôi khóc trước mặt anh, anh như người vô hình, không lau nước mắt cho tôi nữa mà ngược lại chỉ biết la mắng, trách móc tôi.
Yêu nhau mấy năm trời, ngoài những đứa bạn phổ thông lớp anh ra, không còn ai biết anh đang quen tôi. Ngay cả trên Facebook anh chưa bao giờ đăng hình tôi chứ đừng nói hình tôi và anh chụp chung. Đi đâu, anh đều nói chưa có người yêu. Chưa bao giờ anh dẫn tôi đi chung hay giới thiệu tôi với bạn bè, ngoài bạn học phổ thông. Chưa bao giờ anh dẫn tôi về nhà chơi hay giới thiệu tôi với gia đình.
Có lần hỏi vui anh khi nào cưới tôi, không biết thật hay đùa, anh bảo "Không cưới" hay "30 tuổ.i mới cưới, chưa có sự nghiệp ổn định thì cưới gì". Anh bảo không thích chuyện riêng tư phơi bày trước bàn dân thiên hạ, không muốn bị nhận xét này nọ trong khi tôi biết anh vẫn chọc ghẹo những người khác. Liệu đó có phải sự thật không?
Mọi chuyện thật sự là như thế nào đây, tôi rối trí lắm, còn yêu anh rất nhiều mà không thể xa anh được. Với tôi giờ chỉ có anh, không thể yêu được ai nữa. Nếu giờ anh bỏ rơi, tôi không biết mình sẽ làm sao, cũng không dám suy nghĩ đến việc đó. Thật sự tôi rất cần lời khuyên của các bạn. Cảm ơn rất nhiều.
Theo VNE
Sập bẫy ở nhà nghỉ vì muốn làm diễn viên Cả 4 đứa con gái chúng tôi vì mơ ước đổi đời khi được làm diễn viên mà sập bẫy những kẻ lừ.a đả.o săn gái quê để bá.n trin.h. Tôi và anh Hai lớn lên giữa mùi thơm cây trái của miền sông nước Nam Bộ. Nhà chỉ có hai anh em, là gái lại xinh xắn, dễ thương và cách anh...