Chân dung những nàng dâu quái đản
Có những gia đình mẹ chồng vô cùng tốt tính, biết điều nhưng lại “vớ” phải các nàng dâu sẵn sàng “cưỡi cổ” mẹ chồng không chút sợ hãi.
Từ lúc cô con dâu đặt chân vào nhà cũng là lúc bác Minh (Giao Thủy, Nam Định) “già” đi mấy tuổi.
Ngay lần đầu tiên Khang – con trai bác đưa cô bạn gái tên Thủy, ít hơn 5 tuổi về chơi, bác đã không chút hài lòng. Lần đó, ông nội Khang bị ốm nặng, Thủy diện nguyên chiếc áo hai dây màu đen hở đến nửa lưng và chiếc quần short không thể ngắn hơn sang thăm ông. Cô dì chú bác được dịp “ngứa con mắt bên phải, đỏ con mắt bên trái”, rồi bàn ra tán vào không ngớt.
Đến bữa cơm, vợ chồng bác Minh lúi húi dưới bếp thịt gà, nấu nướng món này món kia vẫn chẳng thấy mặt mũi anh con trai quý hóa và bạn gái đâu.
Khi bê mâm lên, bác mới cất cao giọng gọi thì thấy Thủy nhảy chân sáo từ trong buồng ra. Lúc ăn, bác gắp cho Thủy miếng thịt gà để bày tỏ sự hiếu khách. Ngay lập tức, Thủy gắp bỏ ra mâm: “Cháu không ăn đâu, gà này béo quá!”.
Thủy ăn qua loa vài miếng rồi buông bát đứng dậy. Thấy thế, bố Khang lên tiếng: “Cháu ăn thêm đi, không phải ngại đâu”. Thủy nói luôn: “Cháu không ăn được, toàn thứ không hợp khẩu vị”.
Khi cả nhà xong bữa, thấy bác Minh dọn dẹp, Thủy mới chạy lại dọn cùng và không quên õng ẹo bạn trai: “Anh bê cho em đi”. Phải chừng 30 phút cô mới rửa xong bát đĩa, nhưng trong lúc đó, bác Minh cũng nghe trọn những lời cằn nhằn của cô với Khang: “ Sao bếp nhà anh xa thế, đi mỏi cả chân”, “Sao con gái cứ phải rửa bát nhỉ, khổ thật đấy”, “Bao nhiêu bát đĩa thế này đến bao giờ mới xong”…
Lẽ ra bác Minh không lên tiếng nhưng từng ấy chuyện đủ để bác thấy cô nàng này không ổn chút nào, mà hai đứa lại tỏ qua quấn quýt không rời.
Trước lúc lên Hà Nội, bác gọi Khang và Thủy vào nói chuyện. Bác bắt đầu rất nhẹ nhàng, từ tốn: “Từ trước đến nay Khang chơi với ai, bác chưa bao giờ cấm cản. Giờ cũng vậy. Nhưng nếu hai đứa thật lòng yêu nhau thì bác thấy còn nhiều thứ phải chấn chỉnh, từ cách ăn nói, ý tứ cho đến thái độ với người lớn tuổi…”.
Bác Minh chưa kịp dứt lời Thủy đã chen ngang: “Cháu biết rồi, nhưng mỗi người một tính bác ạ! Học thì học từ bé rồi, mỗi người cảm nhận một khác nên cũng khó. Thôi cháu xin phép chúng cháu lên Hà Nội cho sớm”.
Những lần tiếp xúc thứ 2, thứ 3… trở đi, bác Minh càng ngán ngẩm cô người yêu trẻ tuổi của con trai. Vợ chồng bác ra sức phản đối, cả mềm mỏng lẫn cứng rắn nhưng Khang vẫn quyết tâm bảo vệ tình yêu. Cuối cùng, bác đành tổ chức đám cưới cho con mà lòng buồn không tả xiết.
Về làm dâu, cách ăn mặc, cư xử của Thủy vẫn y nguyên như lần đầu. Cô sẵn sàng diện những chiếc váy ngắn trên, hở dưới khi về quê chồng. Thậm chí cứ ở nhà là Thủy cởi bỏ áo ngực, trong khi nhà còn có cả bố chồng, rồi hàng xóm láng giềng qua lại…
Video đang HOT
Tâm sự về nàng dâu của mình, bác Minh cho biết: “Giờ thời đại khác nên chúng nó tân tiến hơn thì phải. Họ hàng, láng giềng của tôi gọi nó là nàng dâu ‘Tây học’. Tôi chán lắm!
Chuyện ăn mặc, không ít lần tôi góp ý từ tế nhị đến thẳng thắn mà nó vẫn vậy. Nó còn bảo: ‘Con mặc vậy quen rồi, giờ mặc khác không thoải mái. Mà mẹ kệ thiên hạ đi, mình thấy thoải mái là được’. Tôi bảo về quê không mặc kệ thế được thì nó còn tỏ vẻ khó chịu hơn: ‘Đúng là dân quê, lắm chuyện’. Không biết lúc về nhà mình nó ăn mặc, nói năng với bố mẹ đẻ thế nào mà dám xấc xược như thế với cả mẹ chồng”.
Bác chia sẻ thêm: “Có con dâu mà đau cả đầu. Tôi thì không muốn rối nhà nên lúc nào cũng mềm mỏng, nhẹ nhàng khuyên nhủ. Thế mà cái gì nó cũng cãi lại và bao biện cho bằng được. Xem ra đúng là “dâu nặng cằm” thật, thời nay con dâu chẳng sợ mẹ chồng tí nào”.
Có những gia đình mẹ chồng vô cùng tốt tính, biết điều lại “vớ” phải các nàng dâu sẵn sàng “cưỡi cổ” mình không chút sợ hãi (Ảnh minh họa).
bác Hoàn (Vĩnh Bảo, Hải Phòng) cũng là một bà mẹ chồng đang khổ sở vì có nàng dâu bất cần, thích gì là làm, bạ gì là nói.
Từ ngày cưới nhau, rất ít khi Lệ – con dâu bác gọi điện về hỏi thăm bố mẹ chồng. Lần nào cô gọi là lần ấy hai vợ chồng “có chuyện”.
Cô chẳng thèm hỏi han mẹ chồng mà xem đó là dịp “xả tội” con trai bác: “Anh ấy ở nhà với mẹ thế nào mà hành con khổ thế chứ. Đời con từ bé chẳng bao giờ khổ nhục thế”, khi lại “Chúng con chia tay rồi, con không chịu được con mẹ đâu”, rồi “Con mẹ đã hay bạn bè, nhậu nhẹt, về có nói một tí là nổi khùng lên, sống với loại đàn ông thế khổ con quá!”…
Những dịp hiếm hoi vợ chồng Lệ mới chịu về quê. Mỗi lần ấy, bác mua đủ thứ hoa quả, thức ăn “đãi” con dâu nhưng mặc cho mẹ chồng, bố chồng rồi cả chồng lúi húi giết gà, nấu xôi… Lệ cứ ung dung ngồi xem ti vi với lý do “lạ bếp núc”.
Mọi việc chưa có gì to tát cho đến khi bác Hoàn lên chăm cháu cho anh chị. 3 tháng Lệ ở cữ là 3 tháng bác Hoàn bị quay như chong chóng. Việc nhà đã nhiều nhưng chẳng thấm vào đâu so với mớ yêu sách của cô. Mượn cớ đang phải kiêng cữ, Lệ ăn gì bác cũng phải bê cơm lên tận giường chứ cô không chịu bước xuống bếp ăn…
Ai cũng nghĩ bác Hoàn là ôsin bởi suốt ngày nghe Lệ “xả” vào mặt bác không thương tiếc: “Mẹ làm thế à?”, “Con không ăn được kiểu đấy đâu”, “Mẹ không biết thì phải chú ý lời con dặn”…
Ấm ức lắm nhưng bác Hoàn cho qua hết. Bác nghĩ con dâu đang ở cữ, mà mình là dân quê nên nhiều thứ không biết thật, thôi thì yên lặng cho êm cửa êm nhà.
Về phần Lệ, có được bà mẹ chồng chịu khó, hiền lành nhưng cô không hề biết điều. Phòng ngủ của hai vợ chồng đủ rộng để bác Hoàn có thể trải chiếu dưới đất nằm nhưng Lệ không đồng ý.
Cô nói thẳng với mẹ chồng: “Đông người con khó ngủ lắm. Mẹ trải chiếu lên trên kia mà ngủ”. “Trên kia” ấy chính là phòng thờ kiêm phòng để đồ chật ních của hai vợ chồng. Nóng quá bác không ngủ được nên đành trải chiếu ra ngoài sân thượng ngủ. Buổi tối gió mát thì không sao, buổi trưa nắng gay gắt, cô cũng “đuổi khéo” bác lên sân thượng “phơi nắng”: “Mẹ không lên trên ngủ à?”.
Con cứng cáp, Lệ đi làm, bác Hoàn ở nhà vật lộn bỉm sữa với cháu. Đủ thứ việc đến tay mà bác Hoàn vẫn tranh thủ giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm chờ sẵn hai con về. Nhưng cứ ngồi xuống mâm cơm là Lệ chê cơm nhão, canh nhạt, nấu không đúng kiểu…
Rồi bác cho cháu ăn bột sớm thì cô kêu: “Cháu vừa ăn mẹ đã cho ăn thì nôn ra hết à? Lại phí tiền”, cho muộn thì cô trách: “Giờ này mẹ mới cho ăn thì cháu chết đói mất?”. Trong khi đó đến một bữa bột cô cũng chưa bao giờ tự tay nấu cho con.
Ức chế nhiều lần dồn lại, bác thẳng thắn nói với con dâu: “Tôi vụng về không biết chăm trẻ, hai vợ chồng thuê ôsin mà chăm cho đúng kiểu. Đúng là thời dâu ‘ ‘Tây học’, con dâu chỉ tìm mọi cách hoạnh họe mẹ chồng”.
Lệ chẳng lấy làm ngại ngùng, cô “đáp trả” ngay: “Tính con thế, có gì con nói thẳng. Mẹ mà thế mẹ chẳng thương cháu gì cả”. Hôm ấy, sau một hồi lời qua tiếng lại, nghe con trai lên tiếng: “Thôi mẹ cố gắng ở lại hộ bọn con”, bác Hoàn lại cố gắng ở lại.
Bác chia sẻ: “Không biết nhà khác thế nào chứ con dâu nhà tôi đúng là chỉ có nước kêu trời, không bao giờ nể nương mẹ chồng điều gì. Thương con, thương cháu tôi đành chịu đựng đến lúc cháu được 1 tuổi rồi về quê chứ sống thế này đến tổn thọ”.
Theo afamily
Người vợ chấp nhận cảnh chung giường với...nhân tình của chồng
Chồng vẫn đối xử với tôi như chẳng hề có chuyện gì xảy ra. Anh thậm chí còn có ý nghĩ sẽ giúp tôi và nhân tình của anh sống hòa thuận với nhau vì theo anh, như thế sẽ "đẹp cả đôi đường". Nhân tình nhỏ của chồng đồng ý với điều đó.
Tôi vẫn thường thấy xót thương cho những phụ nữ bị phản bội. Phải sống trong cảnh tình yêu bị sẻ chia mới khốn khổ và đau đớn làm sao. Tôi có ngờ đâu, có ngày tôi cũng trở thành một trong những kẻ mà tôi đã thương hại và thậm chí, tôi còn phải chịu nỗi đau lớn hơn họ rất nhiều lần!..
Chồng tôi vừa từ Hà Nội bay vào Đà Nằng vì anh vừa nhận được cuộc điện thoại nũng nịu kêu nhớ của nhân tình bé bỏng. Tôi nghe rõ từng lời cô ta nói, giọng điệu hờn mát trẻ con của cô ta và cả tiếng cười khúc khích khi cô ta nói những lời yêu thương với chồng tôi. Tôi nghe rõ mọi chuyện vì khi ấy, tôi đang ngồi ngay cạnh chồng và chồng tôi cũng chẳng ngần ngại mà đáp lại những yêu thương ngoài hôn nhân ấy. Chồng tôi công khai có bồ. Anh đã chẳng còn phải giấu giếm vợ con chuyện này nữa vì có lẽ, anh cũng chẳng còn thiết tha giữ lại gia đình mà bấy lâu nay tôi cố gắng vun đắp.
Cuộc hôn nhân của tôi đến nay đã hơn 20 năm. Hơn 20 năm, vợ chồng tôi chưa một lần to tiếng với nhau. Những bất đồng trong cuộc sống tất nhiên là có nhưng chúng tôi đều giải quyết chúng một cách ổn thỏa. Anh là một người rất hiền, chịu thương chịu khó và rất biết cách chăm lo cho gia đình. Lấy anh, ai cũng nói tôi có phúc phận tốt nên mới được làm vợ một người như thế. Chồng tôi có sự nghiệp nhưng không bao giờ vì sự nghiệp mà bỏ bê vợ con, bỏ bê gia đình.
Tôi sinh được hai con: một trai, một gái. Tôi không nói gia đình tôi hoàn mĩ nhưng nó cũng có thể coi là niềm mơ ước của nhiều người. Trong khi bạn bè cùng lứa phải vất vả vật lộn với cuộc sống, kiếm kế sinh nhai thì tôi hàng ngày chỉ cần đến công ty, làm công việc hành chính nhàn hạ, tiêu thời gian và tiền bạc vào việc làm đẹp và lo cho các con vì tôi không phải lo nghĩ và quan tâm tời chuyện tiền bạc. Kinh tế trong nhà chủ yếu do chồng tôi lo. Khi con gái lớn vào lớp 10 thì chồng tôi chuyển công tác vào Đắk Lắk để tiện hơn cho việc phấn đấu và thăng chức. Tôi không hề muốn xa chồng nhưng vì sự nghiệp của anh, tôi chỉ còn biết động viên chồng yên tâm, rằng chuyện con cái ở ngoài này tôi sẽ lo cẩn thận.
Anh vào Đắk Lắk được nửa năm thì tôi nghe phong phanh tin chồng mình có bồ. Lúc ấy, tôi chỉ cười. Chồng tôi mà có bồ thì đàn ông cả thế giới này có bồ. Sống với anh bao nhiêu năm, tôi biết, chồng tôi ghét nhất chuyện bồ bịch, có vợ con rồi còn quàng cô này cô nọ làm tình nhân. Thậm chí tôi còn gọi điện nói chuyện với chồng về tin đồn đó rồi hai vợ chồng cùng cười như thể nó là câu chuyện phiếm, không đáng quan tâm. Ấy thế mà chỉ 3 tháng sau, tôi lại bị lung lay. Tin đồn lan ra khắp nới. Em gái tôi gọi điện nói: "Nếu chị không vào Đắk Lắk ngay thì mất chồng. Không thì chị để em vào, em trị cho con đó một trận cho chừa thói tranh chồng cướp vợ đi".
Thấy em mình phản ứng như vậy nên tôi bị lung lay. Đặt ngay chuyến bay gần nhất, tôi vào Đà Nắng rồi đi xe vào Đắk Lắk. Ở cơ quan chồng, ai cũng biết chuyện chồng tôi có nhân tình. Chồng tôi thậm chí còn ở chung nhà với cô bồ trẻ. Vì vào không báo trước nên tôi dễ dàng được thấy cảnh chồng mình và cô nhân tình tay trong tay âu yếm, yêu thương đầy mặn nồng. Tôi chết đứng vì giờ thì chẳng còn hi vọng nào về sự nhầm lẫn chuyện chồng tôi phản bội nữa. Cô bồ trẻ của chồng xinh đẹp, ăn nói sắc sảo và cô ta vô cùng giàu có. Điều ấy có nghĩa là cô ta đến với chồng tôi không phải vì tiền. Nếu chồng tôi và cô ta yêu nhau thật thì điều đó mới khủng khiếp làm sao. Nếu là vì tiền, tôi có thể cho tiền để cô ta rời xa chồng mình nhưng vì tình yêu thì tôi chẳng thể làm gì.
Bị tôi bắt gặp, chồng tôi chỉ sững sờ đôi chút rồi lấy lại bình tĩnh ngay. Hệt như anh đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ cho chuyện này. Tôi chuyển con trai vào trong Đắk Lắk ở với bố để con thay tôi trông chồng. Nhưng việc làm đó không mang lại kết quả gì. Chồng tôi vẫn qua lại với nhân tình. Anh không đưa đơn li hôn. Tôi đưa đơn nhưng anh không kí. Tôi không hiểu chồng mình muốn làm gì. Anh vừa muốn có vợ, vừa muốn có nhân tình. Chồng tôi quá tham lam. Tôi lồng lộn lên với những đau khổ của mình nhưng tôi không tìm được cách giải quyết.
Thi thoảng, tôi vào thăm con. Chồng vẫn đối xử với tôi như chẳng hề có chuyện gì xảy ra. Anh thậm chí còn có ý nghĩ sẽ giúp tôi và nhân tình của anh sống hòa thuận với nhau vì theo anh, như thế sẽ "đẹp cả đôi đường". Nhân tình nhỏ của chồng đồng ý với điều đó. Cô ta không bắt chồng tôi phải li hôn để cho cô một danh phận. Câu chuyện ngoại tình của chồng tôi càng trở nên quá đỗi hoang đường khi chính bồ nhí của chồng đứng ra bỏ tiền để cho hai con tôi đi du học.
Những lần tôi vào thăm con trai, chồng tôi luôn tìm cách để sắp xếp cho tôi và nhân tình của anh ngủ cùng với nhau. Chồng nói, "để tiện cho hai chị em tâm sự". Tôi thường không nói gì còn cô ta thì nói rất nhiều. Cô ta không thể hiện thái độ khinh khỉnh, cô ta coi tôi như chị cả và nghĩ mình là phận em nên ăn nói rất chừng mực, có lễ độ. Đôi khi, tôi thấy ngạc nhiên vì hình như chính tôi đang xiêu lòng bởi "chính sách" ngủ chung giường với nhân tình của chồng như thế này.
Nói chuyện với cô ta, tôi cũng dần hiểu vì sao chồng tôi lại quyết định bắt đầu mối quan hệ với cô. Tôi chỉ là một phụ nữ của gia đình, trình độ văn hóa thấp nên hầu như ngoài chuyện gia đình và chuyện làng xóm hay vài câu chuyện phiếm thông thường thì vợ chồng tôi không còn gì để nói với nhau. Tôi không thể bàn luận chuyện chính trị với chồng, không đủ trình độ để nói với chồng những chuyện cao xa còn nhân tình nhỏ của anh thì khác. Cô ta xinh đẹp, khéo léo, ăn nói nhẹ nhàng và nhất là cô ta là một phụ nữ thông minh. Sự thông minh tạo thành nét quyến rũ chết người và bất cứ. người đàn ông nào cũng thật khó để thoát khỏi nó.
Hai con tôi tốt nghiệp cấp ba rồi lên đường du học. Tiền học và tiền sinh hoạt đều do nhân tình của chồng tôi lo. Tôi vẫn sống ở Hà Nội. Chồng có tôi là vợ ở ngoài Bắc và có nhân tình là vợ ở trong Nam. Khi ra Hà Nội công tác, anh vẫn về nhà, cười nói thoải mái và đối xử bình thường với tôi. Con gái tôi nói: "Mẹ không phải li hôn với bố vì bố vẫn lo cho gia đình mình. Chuyện nhân tình, mẹ cứ mặc bố". Quả thật, chồng tôi vẫn rất chu toàn chuyện gia đình, chuyện của hai bên nội ngoại, làm đúng bổn phận làm con và trách nhiệm của một người chồng, thậm chí còn có phần tốt hơn khi trước.
Bạn bè nói tôi nên tìm cho mình một người đàn ông khác để làm chỗ dựa và để không phải san sẻ người đàn ông của mình với bất cứ ai. Có lẽ là buồn cười nhưng tôi lại dần thấy hài lòng với cuộc sống hiện tại. Chồng vẫn làm chỗ dựa rất tốt cho tôi và hơn hết, hai con tôi có điều kiện ăn học rất tốt. Nhân tình của chồng rất quan tâm tới con tôi và đảm bảo rằng hai con không bị thiếu thốn bất cứ thứ gì khi học ở xứ người.
Thế nhưng mới đây, chồng tôi xin nghỉ việc ở cơ quan. Anh chung vốn cùng nhân tình để kinh doanh. Cô bồ nhỏ đã mang thai 8 tháng và đó là một cậu con trai. Tôi sợ rằng khi có con với nhân tình rồi, chồng tôi sẽ yêu cầu li hôn để làm đám cưới với nhân tình vì anh cần làm giấy khai sinh cho đứa con của mình. Tôi sợ bị bỏ rơi.
Tôi đã quá tuổi để bắt đầu tìm kiếm một người đàn ông khác và bắt đầu xây dựng một gia đình khác. Tôi đau đớn vì phải chịu cảnh chung chồng nhưng lại sợ hãi khi trở thành kẻ bị bỏ rơi trong cảnh chồng chung đó. Nếu hài lòng sống yên lặng với cuộc hôn nhân mà chồng ở cùng nhân tình và tôi thi thoảng được chồng ghé thăm thì liệu tôi có đang đối xử tệ bạc với chính bản thân mình? Phải làm gì để có được hạnh phúc và phải làm gì để mọi thứ đi đúng đường của nó. Với tôi, cuộc hôn nhân này chưa hẳn đã chết và tôi thấy, mình vẫn có thể sống cùng nó.
Theo ANTD
Sướng rơn vì yêu được bồ già Cuộc tình với người đàn bà hơn tuổi mang tới cho tôi nhiều thứ, tôi hài lòng với nó. Mỗi lần đi cùng cô ấy, người ta thường hay nhầm và gọi chúng tôi là cô cháu. Nhưng cả tôi và cô ấy chẳng buồn vì thực tế đúng như vậy. Quan trọng là chúng tôi yêu nhau, thế là đủ. Người tình...