Chặn đứng cuộc hẹn của chồng và tình cũ
Cuộc hẹn giữa anh và tình cũ đã bị cô làm gián đoạn. Mãi đến giây phút ấy, cô mới thở phào nhẹ nhõm, cũng vội vã phi nhanh về nhà.
Cô đến với anh khi cả hai đều đã trải qua mối tình đầu. Ngày anh và tình cũ còn mặn nồng với nhau, cô vẫn còn là người em thân thiết, gần gũi. Cô vô tình biết mặt Hương – mối tình đầu của anh trong một lần đến phòng trọ của anh chơi, hôm đó Hương từ Đà Nẵng ra thăm người yêu. Sau rồi cả anh và cô đều chia tay tình đầu và đến với nhau. Vốn chơi với nhau khá thân trước khi trở thành người yêu, lại chứng kiến cả hai đều từng có thời say đắm mối tình đầu nên không nói với nhau một lời song cả hai đã như giao ước không bao giờ chạm đến quá khứ của người kia.
Thời gian qua đi, tình cũ của anh và của cô cùng lập gia đình, anh và cô cũng kết hôn, sinh con. Mỗi người sống ở một thành phố khác nhau nên chẳng bao giờ cô mảy may lo nghĩ chuyện chồng mình sẽ gặp lại tình cũ, dù biết lúc chia tay, cả hai vẫn còn nặng tình với nhau lắm. Gần 10 năm qua đi, một hôm, vô tình cô nhận được lời mời kết bạn trên facebook của Hương, cô do dự một lúc rồi cũng nhấn nút đồng ý. Cả hai trở thành bạn bè trên mạng xã hội, nhưng cô biết, cũng giống như cô, Hương chỉ hay ra vào theo dõi facebook của cô, không bao giờ để lại một “vết tích” gì như like, comment…
Công việc của chồng cô khá bận rộn, anh hay phải đi công tác xa nhà song cô luôn đặt trọn vẹn niềm tin vào chồng. Có đôi lần cô còn nói đùa “Giờ có em nào rước hộ, em cho không biếu không đấy”. Anh cũng lập facebook, thỉnh thoảng mới “chăm sóc” trang cá nhân của mình, anh kết bạn với Hương, điều đó cô nắm rõ nhưng việc cô và Hương trở thành bạn của nhau thì anh không hề để ý. Một vài lần, cô tò mò vào phần tin nhắn trên facebook chồng xem họ có nói chuyện với nhau không mà tuyệt nhiên chẳng thấy dấu vết gì, anh cũng không bao giờ đặt mật khẩu riêng email, facebook… Cô tin rằng chồng và tình cũ cũng giống như cô và mối tình đầu, âm thầm theo dõi cuộc sống của nhau trên mạng mà thôi, không bao giờ liên lạc với nhau kể từ khi mỗi người đều đã có gia đình riêng.
Video đang HOT
Họ ngồi đối diện nhau, những tiếng nói chuyện khá nhỏ nên dù có căng tai, cô cũng
chẳng nghe được câu nào (Ảnh minh họa).
Hôm ấy, cô online facebook thì thấy Hương đăng tải một bức ảnh kèm dòng status “Lần thứ 2 đặt chân đến Hà Nội, xa nhà, nhớ con”. Theo dõi một loạt comment phía dưới, cô được biết Hương ra Hà Nội học nâng cao nghiệp vụ, cô còn nắm rõ cả địa chỉ nơi học và ở của Hương. Có lẽ lần đầu tiên Hương ra Hà Nội chính là lần đi thăm người yêu – chồng cô gần 10 năm về trước. Chiều tối, trước khi rời khỏi cơ quan ra về, tự nhiên đập vào mắt cô là tên facebook của chồng, anh đã like bức ảnh mà Hương đăng tải. Ngay sau đó chừng nửa tiếng, cô nhận được cuộc gọi của chồng: “Em à, em và con ăn cơm trước nhé, anh có hẹn với đối tác sẽ về muộn”. Như mọi lần, cô cất điện thoại vào túi, bình thản về nhà đón con, nấu nướng. Rồi không hiểu có một cảm giác lạ kì khiến cô chột dạ, mở điện thoại, nhìn đi nhìn lại địa chỉ nơi Hương trú ngụ. Nhanh như cắt, cô gửi con sang nhà bà hàng xóm – người vẫn trông bé cả ngày, lấy xe, lao ra đường, vừa đi vừa tưởng tượng ra đủ viễn cảnh giữa chồng và người cũ.
Nơi Hương học nghiệp vụ khá dễ tìm, cô nhác thấy có 1 quán cà phê duy nhất đối diện cổng cơ quan đó. Tần ngần một lúc, cô nghĩ thầm: “Mình có dở hơi không biết, khác nào mò kim đáy bể, toàn chuyện vẩn vơ”. Phía sau cổng cơ quan, lác đác có người ra vào. Hương định về, rồi lại đứng yên nhìn trân trân vào phía trong cơ quan, cô định dắt xe vào quán cà phê ngồi, ý định nào cũng khiến cô chần chừ, lưỡng lự, bởi cô nghĩ nếu hai người có hẹn hò nhau, sẽ chẳng đời nào họ gặp nhau ở ngay chỗ này. Toan quay về nhà vì những suy nghĩ điên rồ của mình thì Hương “đứng tim” khi nhận ra biển số xe máy quen thuộc của chồng trên vỉa hè phía trước quán cà phê. Trong phút chốc, cô chẳng thể quyết định được mình nên hành động như thế nào. Hít một hơi thật sâu, cô dắt xe vào quán cà phê.
Quán không rộng nhưng lại có nhiều góc khuất. Cô chọn một bàn ở góc trong cùng, quay lưng lại phía anh ngồi, vì cô tin nhìn từ phía sau, chẳng đời nào Hương nhận được ra cô. Họ ngồi đối diện nhau, những tiếng nói chuyện khá nhỏ nên dù có căng tai, cô cũng chẳng nghe được câu nào. Chừng nửa tiếng ngồi trong tâm trạng lòng như lửa đốt, nửa muốn quay lại theo dõi, nửa lại sợ bị phát hiện, cuối cùng, chính hai người đã giải thoát cho cô khi đứng lên bước ra khỏi quán. Đợi cho họ xuống hẳn phía dưới, cô vội vã đứng lên thanh toán để kịp theo sát chồng và tình cũ. Lòng cô vẫn ngổn ngang chưa biết phải làm gì. Cảm giác ghen tuông càng lúc càng trào dâng làm cô tức tối, chỉ muốn lao nhanh ra giữa hai con người ấy.
Một lát sau, cô nhìn thấy Hương bước lên ngồi sau xe anh, họ đi khá chậm rẽ về hướng bên phải. Không chần chừ thêm được nữa, cô dừng xe, rút điện thoại gọi cho chồng: “Anh à, anh sắp về chưa, con đang sốt”. Cô nhìn rõ chồng dừng hẳn xe nghe điện thoại, giọng hốt hoảng: “Con sao hả em, anh về ngay đây!”. Vừa cúp máy, anh đã vội vã quay ngay xe lại, suýt chút nữa không nép kịp vào cây ATM ven đường thì có lẽ anh đã nhận ra. Cô tận mắt chứng kiến anh đưa Hương về đúng đến cổng cơ quan thì nhanh chóng quay xe hướng về phía nhà. Vậy là cuộc hẹn giữa anh và tình cũ đã bị cô làm gián đoạn. Mãi đến giây phút ấy, cô mới thở phào nhẹ nhõm, cũng vội vã phi nhanh về nhà.
Theo Ngoisao
Có chuyến đi dài hơn đất trời
Chẳng có giấc mơ nào day dứt và nông nổi như giấc mơ được đi. Những chuyến đi dài hơn đất trời, dài hơn cả tuổi trẻ vì tháng năm kéo thanh xuân xa mãi mà khát vọng đi cùng trời cuối đất có bao giờ cạn vơi.
Tôi không quan tâm người ta gọi đó là du lịch hay "phượt", tôi chỉ biết rằng mình đang được đi. Đi nhưng chưa bao giờ đến. Đứng trước bức tranh thiên nhiên kỳ vĩ, làm sao khám phá hết tạo hóa đã dùng những màu sắc gì, bắt gặp một nụ cười, làm sao biết nước mắt đã bao lần rơi mặn đắng trên khóe môi tươi rói ấy. Bởi không thấu hết nhân gian nên cứ mải mê đi, mải mê nhìn ngắm rồi mải mê nghĩ ngợi, khóc cười.
Bước chân ham vui rong ruổi từ danh lam thắng cảnh huyên náo khách du lịch tới những góc giản dị mà đẹp đến ngỡ ngàng. Nhiều khi một con hẻm nhỏ í ới tiếng người ra vào, thơm phức mùi thức ăn dân dã từ mấy gánh hàng rong, chỏng chơ vài chiếc xe đạp nằm nghe nắng mưa rơi đều lại sống động gấp bội khu di tích quốc gia ở bên cạnh. Nhiều khi đôi mắt sâu thẳm như nỗi ngơ ngác vào đời của em bé bán báo dạo lại cuốn hút hơn nhiều chuỗi cửa hàng đồ hiệu nằm san sát trên hè phố em lang thang bước qua.
Đi để khám phá nhiều khung trời lạ lẫm, để biết thân ta bé nhỏ và để sống sâu hơn. Tôi thấy mình được sống cuộc đời khác mỗi lần ghé qua một chốn lạ. Những mùa tuyết lạnh giá ngồi đón giao thừa một mình, những đêm uống rượu ngô cay nồng giữa trời sao Tây Bắc, những sáng lênh đênh trên chiếc ghe nhỏ, vén sương mù để bồng bềnh trôi cùng dòng Hương Giang. Cảnh vật thiên nhiên vẽ nên cung đường bất tận còn con người tạc nên nỗi nhớ khôn nguôi.
Có những người chỉ gặp một lần trong đời, đến rồi đi nhưng họ mãi ở lại trong lòng tôi. Một thầy mo người H'mông đếm tuổi mình bằng tuổi cây pơ mu đại thụ, tay run run cầm tấm ảnh chụp chung với Võ đại tướng, giọng trầm mặc kể chuyện chiến trường xưa. Một cô bé ăn xin dưới chân tượng Phật đứng, người đàn bà tự xưng là mẹ lén lút véo em đến bầm tím lưng, lạnh lùng cướp trên tay em mấy đồng tiền bố thí. Nước mắt chỉ một thoáng rơm rớm rồi lại ráo hoảnh, chẳng biết vui hay buồn em cất giọng trong veo "em sẽ là mùa xuân của mẹ, em sẽ là màu nắng của cha...". Tôi nhiều đêm thao thức nhớ nụ cười ngượng nghịu của cô gái Thái đến lớp học chữ vẫn địu con theo, nhớ ánh mắt dại khờ của các em nhỏ ở trung tâm trẻ down, nhớ mái đầu cháy nắng thằng bé du mục chạy thoăn thoắt giữa mênh mông đồi cỏ, nhớ màu áo lam yên bình dưới mái chùa cổ, các sư cô đang cặm cụi quét lá hoặc râm ran đọc kinh chiều. Lòng cồn cào thế nên sớm mai thức dậy lại sờ túi tiền, lo tính toán dè sẻn rồi hăm hở những chuyến đi.
Không gì choáng ngợp bằng nỗi sợ sông rộng đèo cao. Nhưng cũng không gì ám ảnh bằng khát vọng chinh phục núi sâu, biển thẳm. Giới hạn thiên nhiên nhiều khi chính là giới hạn của lòng người nên có những chuyến đi còn dài hơn đất trời. Lên đỉnh đèo mới biết "lòng như nắng qua đèo", ta bỏ lại sau lưng những yêu thương xưa cũ, đứng trên đèo nhìn lui thấy kỉ niệm sâu hút, nhìn trước thấy tháng ngày chơi vơi. Lênh đênh giữa biển khơi mới tự hỏi đang say sóng hay say tình, đời người cũng như sóng biển, người đời có bao giờ tỉnh táo bước đi? Thôi thì cứ đi trong men say, để biết yêu những miền rong ruổi, yêu thêm cả người dưng.
Theo VNE
Tốt gỗ hay tốt nước sơn? Tôi đang dần cảm thấy nàng không đủ tố chất để làm một người vợ đúng nghĩa, vì thế tôi sợ kết hôn với nàng, có lẽ chúng tôi mãi chỉ là người tình của nhau. Tôi và nàng yêu nhau cũng được 4 năm, nhưng tôi đã là người chủ động chia tay với nàng. Chúng tôi học chung lớp ĐH, tôi...