“Chân dài” và những cú lừa ngoạn mục
Phạm Thị Thanh Hoa tại CQCA
Đang là sinh viên năm thứ ba của một trường đại học tại Quảng Ninh, có một gia đình đàng hoàng và một cty làm ăn phát đạt nhưng “chân dài” Phạm Thị Thanh Hoa vẫn không ngừng “tìm kiếm” tình ái và sa chân vào những cú lừa ngoạn mục…
Từ lá đơn tố cáo…
Tháng 12-2010, đội CSĐTTP về TTXH CA quận Đống Đa, Hà Nội nhận được đơn trình báo của chị Phạm Thị Phương Thảo, trú tại phường Nam Đồng, về việc Cty chị có cho một người là Đỗ Văn Lộc (SN 1987, trú tại phường Quan Hoa, quận Cầu Giấy, Hà Nội) thuê một chiếc xe tự lái loại bốn chỗ ngồi hiệu Lacetti, thời hạn từ ngày 15 đến 20-11-2010 với giá 700.000 đồng/ngày. Phía Lộc đã thế chấp cho chị một số tài sản và giấy tờ gồm: Sổ hộ khẩu, CMND, đăng ký xe máy cùng chiếc xe Wave màu xanh mang tên Hoàng Ngọc Doanh (SN 1986, ở huyện Từ Liêm, Hà Nội). Tuy quá hạn, Lộc đã không mang xe đến trả và có dấu hiệu của hành vi lừa đảo…
Quá trình điều tra, CA quận Đống Đa xác định, chiếc xe trên Lộc đã thuê hộ Phạm Thị Thanh Hoa (SN 1989, trú tại phường Cẩm Bình, thị xã Cẩm Phả, Quảng Ninh). Do không có tiền để thế chấp rút hai chiếc xe đã cầm cố từ trước, Hoa đã nảy sinh ý định lừa đảo bằng cách thuê xe tự lái khác “cắm” vào chỗ cũ để “nhổ” chiếc xe Civic mà cô ta đã đặt từ trước ra. Sau khi nhận xe hiệu Lacetti từ tay Lộc, ngày 17-11, Hoa nhờ một người bạn lái chiếc xe trên đến ngõ 1 Hoàng Quốc Việt, Nghĩa Đô, Cầu Giấy, Hà Nội làm thủ tục cầm cố cho Phùng Xuân Tuân và Phạm Thị Nhung lấy 200 triệu đồng. Số tiền này, Hoa gán vào số nợ trước để lấy chiếc xe Civic đã cầm cố trước đó. Biết không có khả năng để “nhổ” chiếc xe hiệu Lacetti trên ra nên cô đã bỏ trốn, nhưng bị lực lượng CA quận Đống Đa bắt ngay sau đó.
…Lộ nhiều cú lừa ngoạn mục
Tại trụ sở cảnh sát, Hoa đã lộ “nguyên hình” là một người đàn bà đa đoan và mưu mô. Mặc dù tuổi còn trẻ, đang là sinh viên của một trường đại học nhưng năm 2008, Hoa đã lấy chồng và sinh một cô con gái ngay năm đó. Cùng lúc này, Hoa đã mở một Cty du lịch và mở văn phòng tư vấn dịch vụ giải ngân ngân hàng. Cty làm ăn phát đạt khiến lượng xe chở khách du lịch hiện có của cô không đủ đáp ứng khiến cô gái 20 tuổi này phải đi thuê xe tự lái bên ngoài. Công việc làm ăn của Hoa cứ thế phất lên khiến nhiều chàng trai khác đã vây quanh người đàn bà một con xinh đẹp. Cũng từ đây, cô đã phải lòng một người đàn ông tên Khanh, ở đất Quảng Ninh và hạ sinh luôn cho anh ta một cô con gái khác. Chán nản với người vợ “đa tình”, chồng cô đã quyết định sống ly thân và nuôi đứa con gái lớn của cô. Nhưng cô đã làm cho nhiều người “sốc” khi đứa con gái thứ hai chưa được năm tháng tuổi, cô đã bỏ “bồ nhí”, bỏ Cty để đi theo một người đàn ông khác hơn cô chín tuổi.
Lý giải về việc phạm tội, Hoa cho rằng vì khoản nợ gần 60 triệu đồng mà hai mẹ con cô “khởi nghiệp” ở đất Hà thành. Theo đó, sau khi đoạn tuyệt với “bồ nhí” để đi theo người đàn ông khác, Hoa đã bế con gái thứ hai rời Quảng Ninh lên Hà Nội và thuê một ngôi nhà ở trên phố Hoàng Hoa Thám, Hà Nội. Trong tay chỉ có 2 triệu đồng, nhưng bằng dáng vẻ “sang trọng”, cách nói dễ nghe khiến cho chị chủ cửa hàng chăn, ga, gối, đệm và nội thất ở đầu ngõ tin tưởng bán chịu cho cô gần 30 triệu đồng đồ dùng trong nhà, cộng thêm việc sinh hoạt của hai mẹ con khiến số nợ nhanh chóng “lớn” lên. Để có tiền trang trải cho những món nợ này, Hoa đã nảy sinh ý định thuê xe tự lái mang đi cầm cố.
Theo đó, qua tìm hiểu trên mạng, Hoa biết ở TP Đà Nẵng thủ tục cho thuê xe đơn giản, mà lại cho người có hộ khẩu ngoại tỉnh thuê nên trong tháng 10-2010, Hoa đã mua vé, bay vào Đà Nẵng thuê hai chiếc xe ô tô hiệu Honda Civic và Camry với giá 150 triệu đồng/tháng. Hoa đã thuê một lái xe ở Đà Nẵng lái giúp mình, còn cô lái một trong hai xe ô tô thuê được ra Hà Nội.
Video đang HOT
Đến Hà Nội, cô ta mang cả hai chiếc này cầm cố cho Phùng Xuân Tuân lấy tiền tiêu xài. Để có tiền “nhổ” xe, ngày 28-10, Hoa tiếp tục thuê một xe ô tô khác hiệu Gentra BKS 30Y – 2995 của anh Vũ Biên Cương (SN 1980, trú tại huyện Thanh Trì, Hà Nội). Để thuê được chiếc xe này, Hoa đã làm giả một sổ hộ khẩu, CMND, giấy phép lái xe mang tên Nguyễn Thị Mai Linh, trú tại số 18, ngõ 639 Hoàng Hoa Thám, Vĩnh Phúc, Ba Đình, Hà Nội, thuê chiếc xe trong thời hạn một tháng. Tuy nhiên, sau khi thuê được chiếc xe này, Hoa cũng mang đặt cho Tuân rồi lấy tiền “nhổ” chiếc Camry và “cao chạy xa bay”. Qua tìm hiểu được biết, Hoa đã thế chấp và mang đặt gần chục chiếc xe ô tô với lãi suất cao để lấy tiền tiêu xài. Trong số những chiếc xe này, còn tới ba chiếc xe ô tô Hoa không có khả năng hoàn trả.
Trước đó, Cơ quan CSĐT CATP Hạ Long, tỉnh Quảng Ninh đã ra quyết định truy nã đối với Phạm Thị Thanh Hoa về hành vi lạm dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản. Cũng với thủ đoạn trên, Hoa đã thuê một chiếc xe tự lái ở Quảng Ninh mang đi cầm cố rồi “bùng” luôn.
Ngoài ra, CQCA quận Đống Đa còn xác định Hoa đã lợi dụng lòng tin để thuê một chiếc xe ở TP Hải Phòng mang về đặt cho một người ở huyện Ứng Hòa, Hà Nội lấy 150 triệu đồng. Đến nay, CQCA quận Đống Đa đã thu được hai chiếc xe hiệu Lacetti và Gentra là tang vật của vụ án và đang hoàn thiện thủ tục để trao trả cho người bị hại.
Ngày 2-1-2011, Cơ quan CSĐT CA quận Đống Đa cho biết, đã khởi tố vụ án, khởi tố bị can đối với Phạm Thị Thanh Hoa về hành vi “Lạm dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản” và tiếp tục điều tra, mở rộng vụ án.
Bi kịch đau đớn của cô gái bán dâm 'mắt nâu'
Người ta gọi Nguyễn Thu Huyền là Huyền "mắt nâu", bởi lẽ cô có đôi mắt thực sự quyến rũ. Đôi mắt màu nâu, lúc nào cũng ngân ngấn lệ, báo hiệu một cuộc đời đa đoan.
Dòng đời đưa đẩy đã khiến cô từ một diễn viên của Đoàn Kịch nói Thái Bình trở thành một cô gái "bán hoa" và một con nghiện có thâm niên. Để đến giờ này khi đã bước sang tuổi bốn mươi thì cô vẫn là một kẻ hoàn toàn tay trắng: không chồng và không con...
Huyền lấy chồng được một tháng mười tám ngày thì chồng bị bắt vì tội buôn bán hàng lậu. Lúc chồng bị bắt cũng là lúc Huyền biết mình đang mang trong người một mầm sống. Dù quá đau đớn trước cú sốc chồng phạm pháp nhưng vì tình yêu, Huyền vẫn muốn giữ lại đứa con.
Khi sắp đến kỳ sinh nở, Huyền xin phép bố mẹ chồng cho về quê ngoại sinh con để tiện việc chăm sóc. Đẻ con được ngoài ba tháng, cô lại một thân một mình ôm con về Hải Phòng quê chồng. Nhưng mẹ con cô đã không được chào đón như vốn dĩ nó phải thế. Vừa tủi phận mình, vừa thương con, nên cô vẫn muốn bám trụ lại nhà chồng để danh chính ngôn thuận chờ chồng trở về.
Ảnh minh họa
Thân phận làm dâu không có chồng bên cạnh thật trăm bề khốn khó. Bố mẹ chồng dường như không thích sự có mặt của mẹ con cô trong ngôi nhà của họ. Huyền kể, khi đứa con trai đầu lòng được khoảng năm tháng, có lẽ do mẹ ăn uống không được đủ đầy nên con trai cô bị nóng và mắc bệnh đường ruột.
Thấy con trong tình trạng nguy cấp, cô xin bố mẹ chồng cho cháu được đi bệnh viện. Khi đó ông bố chồng còn quát cô và bảo rằng: "Nó chẳng làm sao mà cần phải đi bệnh viện. Tao đẻ một lũ con ra không lẽ tao không biết gì". Ngậm đắng nuốt cay cô bất lực nhìn con thở thoi thóp.
Đến lúc cảm thấy không thể chờ đợi được thêm cũng như không thể trông đợi được gì từ bố mẹ chồng nên cô đã ôm con, gọi một chiếc xích lô đến Bệnh viện Thiên Đức. Cô vẫn nhớ các bác sĩ đã mắng cô làm mẹ kiểu gì mà để đến khi con sắp chết mới đưa vào viện. Cô đã phải tự tay ký vào một tờ giấy để các bác sĩ can thiệp cứu mạng sống của con nhưng tỉ lệ sống là vô cùng thấp. Còn nước còn tát. Đặt bút ký rồi mà lòng cô như lửa cháy. Lần đó, con cô được cứu sống. Nhưng quãng đời của cô về sau không vì thế mà bớt đen tối.
Dù bố mẹ chồng tỏ thái độ ghét cô ra mặt, nhưng với cô điều đó giờ không còn quan trọng nữa. Cái mà cô mong đợi là bố mẹ chồng có ghét cô cũng được, miễn sao ông bà yêu quý con của cô, cho nó một mái ấm gia đình khi nó đã trót sinh ra mà không có được sự chăm sóc của cha mẹ.
Để có tiền nuôi sống con, cô xin làm phục vụ cho một quán phở. Thời gian làm việc từ 5 giờ chiều đến 12 giờ đêm. Chẳng hiểu sao khi ấy có một chàng trai rất mê cô. Đêm nào cũng bám theo cô về đến tận cổng nhà. Bố mẹ chồng nghĩ cô có bồ nên càng hắt hủi cô nhiều hơn. Không chịu nổi cuộc sống đang ngày càng trở nên ngột ngạt, cô bồng bế con đi thuê một căn phòng để hai mẹ con ở. Chính trong lúc xa chồng, cuộc sống quá khốn khó, cô đã dấn thân vào con đường bán thân xác để lấy tiền.
Trong một lần tiếp khách, Huyền "mắt nâu" đã gặp một người là Việt kiều mới từ Canada về nước. Có lẽ vì quá ấn tượng trước cô gái có đôi mắt nâu dịu dàng nên chàng Việt kiều đó đã đem lòng yêu thương cô. Người đàn ông đó có ý định nghiêm túc với cô và muốn đưa cô về ra mắt gia đình, song anh ta đã nhận phải sự phản đối kịch liệt của những người trong nhà.
Tuy nhiên, không vì thế mà chàng trai Việt kiều đó bỏ dở cuộc yêu với người con gái mà anh ta đã chọn. Anh ta đưa cô và con trai cô vào Sài Gòn, bỏ tiền thuê người trông con để cô đi học tiếng Anh. Quyết tâm đến với nhau là thế, vậy mà rồi họ lại chia tay nhau vì một lý do rất vớ vẩn.
Chuyện là một hôm anh ta dẫn cô đến nhà chị gái của anh ta ăn cơm. Vì trước đó giữa hai người đang xảy ra hiểu lầm nên Huyền dỗi người yêu và không ăn cơm. Thấy thế bà chị gái của anh ta nói rằng: "Phụ nữ mà cư xử kiểu đó thì không thể chấp nhận được". Sẵn cơn tức trong người lại được bà chị gái bơm thêm vào nên anh ta chia tay với cô. Anh ta đưa cô bốn triệu để mua vé máy bay trở về quê.
Lần này cô gửi con trai mình cho bà chị gái ở quê, quyết tâm lên Hà Nội kiếm tiền nuôi con. Có thời gian vì nhớ con quá, cô lại nhờ chị gái đưa nó lên Hà Nội chơi với mẹ một thời gian. Để nuôi cùng một lúc ba người nơi đô thị không phải là chuyện dễ dàng gì. Huyền lại ngậm ngùi để con về quê cùng chị gái.
Một hôm đang tiếp khách tại một nhà hàng ở Quảng Bá, Huyền nhận được điện thoại từ chị gái, giọng đầy thảng thốt: "Em ơi, cháu... cháu bị ngã xuống ao... chết... chết rồi". Chiếc điện thoại tuột khỏi tay. Huyền như người mộng du. Cô không tin vào điều mà mình vừa nghe thấy. Nhặt điện thoại lên, cô hốt hoảng gọi lại số vừa gọi cho mình. Hy vọng những điều mình vừa nghe thấy không phải là sự thật. Nhưng lần này thì Huyền nghe rành rọt từng lời chị gái nói. Con trai Huyền ngã xuống ao và chết. Đó là sự thật.
Một người cùng làm đã chở Huyền từ Hà Nội về Thái Bình để đưa tang con. Không hiểu sao khi ấy Huyền còn đủ tỉnh táo nhờ người đó đưa về nhà trọ để lấy bộ quần áo mà cách đó mấy hôm Huyền đã đi mua dự định mấy ngày nữa con tròn 5 tuổi Huyền sẽ mang về tặng nó. Cô cứ ngắm mãi bộ quần áo và tưởng tượng ra con cô sẽ vui thế nào khi mặc nó. Ai có ngờ đâu đây chính là bộ quần áo mới cuối cùng mà nó được mặc. Nhưng không phải là mặc để đi chơi, khoe với bạn bè, mà nó mặc để đi sang thế giới bên kia.
Sự ra đi đột ngột của con trai đã khiến cuộc đời Huyền "mắt nâu" xuống dốc thê thảm. Nghĩ rằng cuộc đời mình giờ chả còn gì để mất và sống cũng chả biết mình sẽ sống vì ai, vì cái gì nên Huyền tìm quên đời mình trong khói thuốc mờ ảo của nàng tiên nâu.
Tái xuất giang hồ lần này Huyền không làm ở nhà hàng nữa mà ra đứng đường. Huyền hay đứng đón khách ở đường Liễu Giai. Trong giai đoạn này, có một khách hàng "ruột" tỏ ra rất yêu mến Huyền. Trong một lần đi khách, anh ta đã ngỏ ý muốn Huyền về ở cùng nhà trọ với anh ta. Huyền nghĩ chả mất gì nên đã ưng thuận.
Ban đầu chỉ là cặp với nhau thôi, nhưng không ngờ khi sống anh này đã tỏ ra thực sự yêu thương và tình nghĩa với Huyền nên Huyền yêu anh ta lúc nào không biết. Anh ta bắt Huyền phải từ bỏ nghề "bán hoa" và muốn cưới Huyền làm vợ. Khi nghe anh ta nói vậy, tâm hồn chai sạn của Huyền như được cứu rỗi. Huyền không tin đời mình lại có lúc được may mắn đến vậy. Còn niềm vui nào hơn niềm vui được làm vợ và làm mẹ.
Nhưng cuộc đời vốn lại không đơn giản thế. Cái thứ ma lực chết người của làn khói trắng đã không chịu buông tha Huyền. Hết lần này đến lần khác cô quyết tâm rời xa nó, vậy mà không được. Khi không có tiền để hút, Huyền lại sa vào con đường cũ. Và lần này Huyền bị bắt.
Những tưởng rằng chồng Huyền sẽ dứt tình với cô, vì thực lòng Huyền không xứng đáng với anh ta. Một kẻ "bán hoa", một con nghiện. Vậy mà không ngờ anh ấy chẳng bỏ rơi Huyền. Thời gian đầu khi Huyền mới bị bắt, anh ấy vẫn vào thăm nuôi và động viên Huyền cố gắng. Nhiều đêm Huyền khóc thương đời mình thì ít mà thương người đàn ông đã vì mình, yêu mình thì nhiều.
Nhưng đã hai tháng rồi người đàn ông ấy không lên thăm Huyền, cũng không gọi điện hỏi thăm cô. Hằng đêm Huyền cứ trằn trọc không sao ngủ được. Cô đặt ra hàng trăm giả thiết để bao biện cho lý do người ta không thể lên thăm cô. Nào là có thể người ta đang mải mê làm ăn để chờ đón cô về. Nào là có thể người ta bị ốm đau hay tai nạn gì đó. Thực lòng Huyền không dám nghĩ người ta đã thay đổi, đã hết yêu thương cô. Vì cô sống trong này cố gắng cải tạo tốt cũng chỉ vì người ta. Người ta chính là niềm tin, niềm hy vọng mà Huyền đang hướng tới.
Đây là lần thứ ba Huyền "mắt nâu" bị đưa vào Trung tâm Giáo dục lao động xã hội số II. Huyền không còn trẻ nữa. Bốn mươi tuổi, đã bước sang nửa kia của đời người vậy mà đối với Huyền mọi sự vẫn chỉ là con số không tròn trĩnh.
Sợi dây liên hệ Huyền với xã hội giờ chính là người đàn ông đặc biệt ấy. Dù đã hơn hai tháng rồi anh ta chưa lên thăm Huyền nhưng cô vẫn cứ chắp tay khấn trời cho người ấy đừng rời xa cô. Tự hứa với lòng nếu người ta còn yêu mình thì sau lần ra trại này, Huyền sẽ bù đắp cho người ta. Và họ sẽ sống với nhau những tháng ngày hạnh phúc. Mọi thứ sẽ lại bắt đầu dù là muộn.
Theo Cảnh sát toàn cầu
Hàng chục người mắc bẫy lừa "đi Hàn Quốc" Chị Nương, chị Hà, hai trong số hàng chục nạn nhân của mẹ con bà Hương Thời gian gần đây, người dân xã Hải Trạch, Bố Trạch, Quảng Bình hết sức bức xúc việc bà Đặng Thị Hương (SN 1967, trú tại thôn Thượng Hòa, xã Hải Trạch) cùng con gái Lê Thị Lệ Hằng (SN 1988) với chiêu dụ làm đường dây...