Chán chồng nhưng không thể dứt bỏ
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình gia trưởng. Bố mẹ tôi không ưa con gái, nên tuổi thơ của tôi đã phải chịu nhiều khổ cực. Mặc dù là con gái Hà Nội nhưng như mọi người đánh giá thì tôi là một người rất chân chất, chịu khó và cũng là một cô gái thông minh.
ảnh minh họa
Từ bé đến khi tốt nghiệp, trong tôi chỉ có một tâm niệm, phải học giỏi, và phải giàu. Tôi cũng có rất nhiều bạn nam theo đuổi nhưng vì mục tiêu đó nên tôi đã lạnh lùng gạt bỏ tất cả. Tốt nghiệp đại học, tôi được rất nhiều công ty lớn mời vào làm và tôi đã chọn một tổ chức để làm. Sau đó vì không muốn bị gò bó, tôi dành dụm số tiền ít ỏi để góp vốn thành lập công ty du lịch.
Ngày đó, tôi gặp người chồng hiện tại bây giờ. Cũng như mọi lần, tôi không để ý gì đến anh ta, nhưng trớ trêu là anh ta lại để ý đến tôi. Và cái ngày định mệnh của tôi đến, anh ta đến giúp gia đình tôi sửa nhà và bị mất một đầu ngón tay. Vì chuyện đó mà tôi cảm thấy rất có lỗi và ân hận. Thời điểm đó, bố mẹ tôi suốt ngày mắng nhiếc, chửi tôi chỉ vì họ quan niệm tôi là “quả bom nổ chậm”. Tôi đã nhận lời lấy anh trong hoàn cảnh như thế.
Chồng tôi lúc đó làm nhân viên bưu điện, bố mẹ bảo anh rất ngoan. Tôi như một tờ giấy trắng, nghĩ rất đơn giản, lấy chồng để không bị bố mẹ chửi, chỉ cần cố gắng mình có thể kiếm được nhiều tiền, hạnh phúc rồi từ từ sẽ có, sẽ vun đắp cho con để nó không phải chịu khổ như mình. 25 tuổi mà ngây ngô như vậy nói ra vào cái thời này người ta cười cho, mà tôi lại như vậy đó.
Video đang HOT
Từ ngày tôi lấy chồng, bố mẹ tôi đã đỡ chửi và thương tôi hơn. Cuộc sống của tôi cứ thế trôi đi với vòng xoáy cơm áo gạo tiền. Có rất nhiều người hỏi cưới tôi ngay cả khi tôi đã có gia đình, nhưng tôi lạnh lùng không để ý đến bất kể ai, và cũng không nghĩ sẽ phản bội chồng mình, vì tôi yêu con, tôi không muốn cháu phải khổ.
Tôi lấy chồng đến giờ là năm thứ 5. Tôi phát hiện ra rằng tôi không hề yêu chồng tôi, chúng tôi không có cuộc sống gối chăn, chỉ là vỏ bọc bề ngoài. Chúng tôi chênh lệch về trình độ quá lớn: không thể nói chuyện với nhau. Tôi nói anh ấy không hiểu và anh ấy nói tôi lại càng thấy không hiểu. Tôi chợt nhận ra mình có tình cảm với một người (anh ấy đã có gia đình và có con). Anh là người đã giúp tôi trải qua những năm tháng khó khăn nhất. Tôi không hề để ý đến anh cho đến ngày gần đây, tôi phát hiện ra rằng, ngày ngày tôi chờ điện thoại của anh, tôi mong những lần anh hỏi thăm, động viên tôi. Tôi cảm thấy đau khổ dằn vặt vào những ngày nghỉ, vào những lúc không nhận được điện thoại của anh. Từng ngày, từng giờ, từng phút tôi mong chờ sự quan tâm của anh. Giờ làm việc tôi có thể quên hết, nhưng cứ vào giờ nghỉ là tôi lại nghĩ đến anh, đêm về trong đầu tôi chỉ có hình bóng của anh.
Tôi đã nói với anh và nhận được sự đáp lại của anh. Nhưng mọi người hiểu không, tôi vốn không thích sự thiếu chung thủy và hiểu rằng vợ anh là người tốt, chị ấy rất đẹp và cũng là mẫu người hoàn mỹ cho gia đình. Nghĩ vậy tôi càng không muốn trở thành kẻ tội đồ phá vỡ hạnh phúc gia đình của anh ấy.
Tôi chỉ biết là mình yêu anh ấy rất nhiều, tôi không biết mình phải làm gì bây giờ nữa. Với chồng tôi, thực sự là tôi thấy mình có lỗi, nhưng tôi lại yêu anh chàng kia rất nhiều. Mọi người có hiểu được tâm sự của tôi không? Xin cho tôi lời khuyên với
Theo VNE
Em sảy thai, anh mừng lắm có phải không?
Anh à, em đã nghĩ rất nhiều, mình yêu nhau, sao phải làm khổ nhau như thế?
Mình đã yêu nhau, tại sao lại phụ nhau, tại sao lại khiến người khác phải rơi nước mắt. Biết là trên đời này chẳng có thứ gì hoàn hảo, biết là em cũng chẳng bằng ai, thậm chí là không thể bằng với những người con gái xung quanh anh bây giờ. Có những người có thể lo lắng cho anh nhiều hơn em, cũng có những người sẵn sàng làm nhiều thứ cho anh hơn em. Nhưng đó là cảm nhận của anh, là cách của họ. Còn em, với anh, em đã hết mình, đã yêu hết lòng hết dạ, đã dành trọn trái tim và thân xác này cho anh. Thậm chí, em còn có bầu với anh, anh còn so sánh gì nữa?
Nếu cứ so sánh, nếu cứ nhìn người mới chán người cũ thì gọi gì là tình yêu, là sự thủy chung. Nếu cứ thích những cái mới thì bao giờ chúng ta mới trưởng thành, mới ổn định. Con người không những sống vì tình mà còn vì nghĩa. Nếu cứ chạy theo cái hiện đại, cái tốt hơn, cái mới hơn thì con người mãi mãi chỉ biết chạy mà thôi.
Tình yêu này cũng vậy, anh vì những người khác hơn em mà phụ em, mà nghĩ rằng, em không như xưa nữa. Vậy mà anh vẫn khiến em có bầu. Anh bảo em, hãy từ từ tính chuyện này, hãy bỏ đi đứa con này, rồi khi chúng mình ổn định, chúng mình mới tính chuyện cưới xin. Em biết là anh chỉ &'hoãn binh' như vậy thôi, bởi bản thân em hiểu, con trai khi đã yêu cầu bạn gái của mình phá thai, chắc chắn là họ chưa hết lòng và họ muốn buông lơi.
Anh à, em đang thực sự sợ hãi và lo lắng, em sợ anh sẽ bỏ rơi em ngay lập tức khi em bỏ cái thai này. Có lẽ, anh sợ em mang cái thai đến bắt anh cưới. Anh sợ em sẽ vì cái thai này mà hành hạ anh, khiến anh bị ràng buộc bởi em. Nếu anh chưa sẵn sàng, tại sao anh làm ra điều đó.
Tình yêu này cũng vậy, anh vì những người khác hơn em mà phụ em, mà nghĩ rằng, em không như xưa nữa. (ảnh minh họa)
Bây giờ, em nhất định không bỏ con, em yêu cầu anh cưới nhưng anh cứ lưỡng lự và van xin em. Em đau khổ rất nhiều, chịu áp lực rất nhiều vì nếu thực sự, có có bó buộc anh vì chuyện đó, ép anh lấy em thì chúng mình cũng không thể có cuộc sống hạnh phúc và người khổ sở nhất lại là em. Anh đã bỏ rơi em, đã hờ hững với em cả tháng nay chỉ vì cái tội như anh nói là &'em cố chấp'.
Anh à, hôm nay, em bị ngã, em đã gọi cho anh tới mà anh nhất định không nghe máy. Bây giờ thì em bị cấp cứu và em đã sảy thai rồi. Anh mừng lắm phải không anh? Anh sẽ vui vô cùng khi cuối cùng, em cũng sảy thai mà không cần phải đi phá. Anh cũng sẽ không còn phải có trách nhiệm với em nữa, cũng không cần phải van nài em. Và giờ, nếu như anh nói lời chia tay, em biết chẳng còn cách nào để níu kéo anh nữa. Chúng mình chia tay nhau nếu như anh muốn. Em đã tuyệt vọng lắm rồi, và em cũng chuẩn bị sẵn tâm lý cho chuyện xấu nhất xảy ra, dù rằng em còn yêu anh rất nhiều.
Bây giờ anh lại vồn vã quan tâm em, lo lắng cho em. Anh lại ân cần với em như ngày nào. Em nói anh hãy vui lên, không phải suy nghĩ gì cả vì đó chỉ là tai nạn. Nhưng em biết, trong lòng anh đang vui, vậy nên anh mới bảo em vui lên. Anh có biết, người mẹ khi mất đi đứa con của mình cảm thấy thế nào không. Một người không mong được làm bố như anh, có bao giờ hiểu được cảm giác ấy. Anh quá nhẫn tâm. Sau cái lần anh nói em phá thai ấy, em đã hoàn toàn thất vọng vì con người anh rồi. Bây giờ em biết, anh chỉ quan tâm em như vậy thôi nhưng trong lòng anh đang đợi cơ hội tốt để chia tay em. Em cũng sẽ không còn trách anh nữa, chỉ đợi anh nói lời đó mà thôi.
Tùy anh quyết định, nếu như muốn bỏ rơi em, hãy nói với em một lời, đừng lặng lẽ ra đi!
Theo VNE
Nỗi khổ của phụ nữ ngực to Nhiều phụ nữ tự ti vì bộ ngực to quá khổ của mình. Lan nghe thấy tức nổ đom đóm mắt, chẳng lẽ mới ngày đầu đi làm, cô lại ra đôi co với đồng nghiệp. Lẳng lặng đi về chỗ ngồi, Lan tính kế một ngày sẽ cho mấy chị trong phòng kiểm nghiệm thoải mái để biết được bộ ngực của...