Chăm sóc bác ruột bị liệt suốt 3 năm nhưng khi hấp hối bác chỉ cho tôi một hũ gạo, 2 năm sau tôi mới phát hiện bí mật bên trong
Tôi sinh ra và lớn lên ở nông thôn. Cha tôi mất trong một vụ tai nạn xe hơi khi tôi còn rất nhỏ và mẹ đã vất vả nuôi tôi khôn lớn bằng những công việc lặt vặt.
Bản thân tôi cũng luôn ý thức được hoàn cảnh của bản thân nên khi những đứa trẻ cùng trang lứa còn đang nũng nịu đòi hỏi bố mẹ mua thứ này thứ kia, tôi đã bắt đầu giúp mẹ mọi việc trong nhà và cả ngoài đồng. Bà con lối xóm ai cũng khen tôi ngoan ngoãn đảm đang, họ còn so sánh rằng tôi với anh họ (con nhà bác ruột tôi) là một trời một vực.
Bác là anh trai ruột của bố tôi và đã kinh doanh ở thành phố nhiều năm nên có điều kiện sống rất tốt. Sau khi bố tôi qua đời, chúng tôi thường xuyên được bác giúp đỡ. Bác không chỉ giúp tôi tiền học phí mà còn gửi thêm tiền về cho mẹ tôi. Tôi rất biết ơn bác và tôi hiểu sâu sắc rằng, nếu không có bác thì mẹ con tôi sẽ rất khó khăn, tôi cũng khó có thể kiên trì học hành cho đến khi tốt nghiệp đại học. Hiện tôi đã có một công việc ổn định ở thành phố, có thể chủ động về kinh tế nhưng tôi luôn ghi nhớ tất cả những gì mà bác tôi đã làm cho tôi, và tôi đã luôn giữ một tấm lòng biết ơn đối với bác.
Theo thời gian, bác tôi càng lớn tuổi, tình trạng sức khỏe ngày càng kém, sau đó thì phát bệnh Alzheimer và bại liệt. Vài năm gần đây bác không còn khả năng tự chăm sóc bản thân nữa, thậm chí đôi khi bác còn quên cả tên con trai mình là gì.
Anh họ tôi đã chăm sóc bố mình trong hai năm, nhưng sau đó vì chán nản và mệt mỏi nên đã bỏ mặc ông. Khi nghe tin, tôi không đành lòng nên đã viết đơn xin nghỉ việc và về nhà hết lòng chăm sóc bác. Tôi chăm sóc chú rất cẩn thận, mỗi ngày cô đều đẩy chú đi dạo và lau người cho mình. Để cải thiện chứng mất trí nhớ do tuổi già, tôi còn kể chuyện cho ông nghe hàng ngày…
Nhiều người nói rằng tôi không nên từ bỏ tương lai tuyệt vời của mình cho bác, nhưng họ không hiểu rằng nếu không có bác của mình, tôi đã không có hiện tại chứ không nói gì đến tương lai tuyệt vời. Theo cách này, tôi đã chăm sóc bác tôi trong 3 năm, thời gian đầu có tốt lên nhưng sau cùng thể chất của bác tôi vẫn ngày càng trở nên tệ hơn.
Khi bản thân đã quá yếu, cảm thấy khó mà qua khỏi nên bác đã bảo tôi đã liên lạc với anh họ để nói về di chúc. Toàn bộ tài sản bác trao lại cho con trai và không nói gì đến tôi, chỉ đến lúc hấp hối bác mới nói cho tôi một hũ gạo. Thực lòng tôi chăm sóc bác mấy năm qua vì lòng biết ơn và cũng không trông mong gì cả nhưng điều này vẫn khiến tôi khá hụt hẫng, tôi thực sự không hiểu tại sao bác lại cho tôi một hũ gạo?
Video đang HOT
Sau khi bác mất, tôi mang hũ gạo về nhà và không để tâm lắm về nó. Ban đầu tôi để nó vào một góc và từng định vứt đi, nhưng nghĩ rằng đó cũng là di vật do chú cô để lại, nên giữ lại thì tốt hơn. Cho đến một ngày hai năm sau, khi tôi và chồng đang dọn dẹp thì vô tình làm đổ hũ gạo, hũ gạo vỡ ra chúng tôi mới biết trong đó còn một chiếc bát.
Cảm thấy chiếc bát không hề đơn giản nên chúng tôi lập tức đi tìm người để thẩm định, không ngờ các chuyên gia cho rằng chiếc bát là đồ cổ có thể trị giá lên đến cả mấy tỷ đồng. Tôi bật cười, bán tín bán nghi. Tôi không vì tiền mà vui mừng mà cảm thấy ấm lòng vì hóa ra bác khi còn sống luôn coi tôi như con gái và trước khi chết vẫn nghĩ đến tôi, để lại của cải quý giá cho tôi. Điều này sẽ đảm bảo cho cuộc sống sau này của tôi, điều này phải chăng là phần thưởng cho những người tốt?
Độc giả giấu tên
Đến nhà bạn thân chơi, cầm điện thoại của chồng, tôi bật khóc nức nở
Từ chiếc điện thoại ấy, tôi phát hiện bí mật về người chồng mà tôi luôn trân trọng, yêu thương suốt nhiều năm.
Tôi còn nhớ như in ngày anh về ra mắt gia đình tôi. Khi đó, anh chỉ là một chàng sinh viên vừa mới ra trường một năm, trong tay chưa có gì, còn tôi lại là một cô "tiểu thư" con nhà khá giả được bố mẹ chu cấp mọi thứ. Vậy nên anh không được lòng người lớn.
Dù vậy tôi luôn muốn bản thân phải tự lập, nỗ lực vươn lên. Tôi tự thi tuyển vào một công ty tư nhân làm việc để lấy kinh nghiệm thay vì được bố nhờ vả cho một chỗ tốt. Và đó chính là nơi tôi gặp được anh, người đàn ông lúc nào cũng ân cần, ấm áp.
Từ khi vào công ty, việc lớn việc nhỏ tôi đều hỏi anh. Điều khiến tôi ấn tượng là anh chưa bao giờ phàn nàn dù tôi có bao nhiêu câu hỏi.
Từ lúc nào tình cảm nảy nở, chúng tôi nhận ra trong lòng có nhau. Anh tỏ tình tôi sau hơn nửa năm quen biết. Chúng tôi chính thức trở thành một cặp trong công ty và được nhiều người ủng hộ.
Dù ngày ra mắt không mấy vui vẻ nhưng tôi luôn động viên anh phải cố gắng. Bố mẹ nào cũng mong con cái có cuộc sống đủ đầy, hi vọng con kiếm được tấm chồng tốt nên việc bố mẹ lo lắng cho tôi cũng là điều bình thường. Tôi thuyết phục bố mẹ rằng anh là người đàn ông tốt, là người tôi muốn nương tựa về sau. Biết không cấm cản được con gái, bố mẹ đồng ý cho chúng tôi lấy nhau.
Ảnh minh họa. Nguồn: Sohu
Từ sau khi lập gia đình, bố động viên tôi lấy vốn của bố mẹ lập công ty riêng. Ban đầu tôi còn do dự nhưng sau khi sinh em bé, phải chi tiêu nhiều, tôi bàn với chồng kinh doanh riêng. Chúng tôi được bố hậu thuẫn cả về vốn liếng và các mối quan hệ nên kinh doanh phát đạt. Dần dần chúng tôi mở được một chuỗi cửa hàng, thu nhập rất tốt.
Trong mắt mọi người tôi là người phụ nữ hạnh phúc, được chồng cung phụng hết mực. Nhưng cũng có không ít người cảnh báo tôi phải để ý vì đàn ông khi thành đạt thường hay thay lòng. Bản thân cũng là người đa nghi lại hay đọc những câu chuyện ngoại tình trên mạng nên tôi luôn cảnh giác mọi việc xung quanh.
Dạo đó, tôi thường xuyên đi chơi về muộn vì có cô bạn thân ở nước ngoài về nhưng anh không hề phàn nàn. Anh nói tôi đã vất vả con cái nhiều rồi nên cần có thời gian cho bản thân. Sự tâm lý của anh khiến tôi càng hài lòng.
Sau này cô bạn ấy rất hay đến nhà tôi chơi, còn nhờ tôi chỉ thêm mánh kinh doanh để cô ấy khởi nghiệp. Tôi hết sức ủng hộ bạn. Cô ấy đi nước ngoài nhiều năm, vốn liếng có nhưng kinh nghiệm kinh doanh không thể nhiều như tôi. Tôi không ngại chuyện chia sẻ còn nhờ chồng giúp cô ấy.
Không biết tự bao giờ, hai người họ trở nên thân thiết ngoài sức tưởng tượng của tôi. Cô bạn thân thường xuyên chát riêng với chồng tôi nhưng nội dung cũng chỉ là công việc nên khi đó tôi không để ý nhiều.
Sau đó, tôi bắt đầu nhận ra sự khác lạ từ chồng và lo lắng về chuyện anh có người bên ngoài. Tôi cố tình tìm hiểu nhưng không tìm ra manh mối gì. Có lúc tôi thử nói bóng gió để chồng "có tật giật mình" nhưng anh chỉ cười an ủi tôi tin ở anh.
Hôm đó tôi bất ngờ nhờ chồng chở đến nhà cô bạn thân chơi vì sinh nhật cô ấy. Vì muốn gây bất ngờ cho bạn nên tôi không hẹn trước, đến tận cửa mới gọi. Thấy tôi và chồng xuất hiện, cô ấy có vẻ rất bất ngờ. Vào trong nhà, tôi thấy trên bàn chuẩn bị sẵn 2 ly rượu vang, khung cảnh vô cùng lãng mạn. Thấy cô ấy có khách tôi tỏ ra ái ngại nhưng bạn thân bảo không sao, sẽ hủy hẹn với người kia để tiếp đón vợ chồng tôi. Tôi hỏi về bạn trai của cô ấy thì bạn thân chỉ cười, úp mở, nói sau này sẽ giới thiệu. Tôi bảo chồng tranh thủ ngồi 10 phút rồi ra về vì sợ "kì đà cản mũi".
Vì điện thoại hết pin nên tôi mượn máy của chồng để gọi cho cô giúp việc ở nhà chuẩn bị cơm nước trước, chúng tôi về chỉ việc ăn thì phát hiện sự thật sốc. Điện thoại của anh tự động bắt mạng wifi nhà bạn tôi. Tay chân tôi bắt đầu run run, mồ hôi vã ra. Tại sao lại vậy, anh chưa từng đến nhà bạn tôi, tại sao lại có thể kết nối mạng tự động trong khi wifi phải nhập mật khẩu?
Chồng tôi từng đến đây, vậy sao anh không nói với tôi? Tôi chợt giật mình nghĩ lại 2 chiếc ly trong bữa tiệc sinh nhật và món quà chồng bảo tặng đối tác bị tôi phát hiện trong túi trước đó...
Liệu có phải chồng tôi và bạn thân đang ngoại tình? Tôi không đủ bình tĩnh, lập tức dùng máy của chồng gọi sang số của bạn. Dù anh không lưu số cô ấy nhưng máy của bạn tôi hiện rõ tên "my love". Nước mắt tôi cứ thế trào ra không sao ngăn lại. 3 người đứng hình trong căn phòng đó. Chồng tôi tái mặt, cô bạn thân cũng run lẩy bẩy, còn tôi chỉ biết bỏ chạy.
Thật không thể nào tin nổi chuyện này lại xảy ra với tôi. Tại sao người đàn ông tôi yêu thương, tin tưởng, hết lòng giúp đỡ anh tiến thân trong sự nghiệp lại chọn cách ngoại tình với bạn thân tôi? Họ mới chỉ gặp nhau vài lần, sao lại có thể nhanh đến vậy?
Những ngày sau đó, tôi bỏ về nhà bố mẹ để suy nghĩ lại tất cả. Tôi vẫn không dám tin đó là sự thật. Tôi khóc như một đứa trẻ, hận bản thân từng ra sức bảo vệ chồng, từng hết lòng giúp đỡ bạn thân để rồi bị chơi một vố đau đớn. Tôi chỉ muốn lập tức chấm dứt cuộc hôn nhân này dù chồng ỉ ôi xin lỗi, khóc lóc cầu xin tôi tha thứ. Quả thực nỗi đau này quá lớn, tôi không nghĩ suốt quãng đời còn lại mình có thể sống tiếp với anh mà quên đi sự phản bội này. Tôi phải làm gì bây giờ?
Bàng hoàng khi thấy vợ bước ra khỏi phòng chờ sinh, tôi cay đắng khi phát hiện bí mật mà cô ấy đã giấu kín Trong lúc đang ngồi đợi đến lượt, tôi rất bất ngờ nhìn thấy vợ bước ra khỏi phòng chờ sinh ở phía đối diện. Không hiểu vợ vào đó làm gì? Vợ chồng tôi lấy nhau 4 năm nay nhưng chưa có con, tôi luôn đổ lỗi tại vợ có vấn đề gì mới không có con. Nhiều lần tôi bắt vợ đi...