“Chăm” quá mức, tình… héo rũ
Bất kỳ ai khi yêu cũng cần được người yêu quan tâm, chăm sóc. Nhưng sự quan tâm quá mức dễ khiến người kia “ngộp thở” và tình yêu cũng “tắt thở”.
Sự “chăm sóc đặc biệt” đó chính là cách bạn hủy diệt nhu cầu được là chính mình của người mình yêu.
“Bà mẹ” thứ hai
Nhờ siêng đến câu lạc bộ tiếng Anh mà Q. (sinh viên Trường ĐH Hoa Sen) lọt vào mắt xanh của một cô sinh viên kinh tế. Theo lời Q., bạn gái này tuy không xinh lắm nhưng thùy mị, dịu dàng và biết quan tâm người khác, đặc biệt là… Q.. Ban đầu Q. sướng lắm, bạn trai này thậm chí còn đem khoe cái sướng ấy với nhiều bạn bè. Nhưng được vài tháng thì Q. phát hoảng: “Ngày nào cô ấy cũng gọi điện nhắc nhở mình từ đánh răng, rửa mặt, ăn sáng, chuẩn bị đồ đi học cho đến việc ngủ nghỉ, đi chơi với bạn bè và cả…tắm giặt nữa chứ”.
Chia sẻ với nhà tâm lý, Q. nói có cảm giác mình là trẻ nít, còn nàng là “bà mẹ thứ hai”. Và để chăm sóc chàng triệt để hơn, nàng bí mật nhờ người bạn thân của chàng làm “tay trong” cho mình. Q. cho biết hồi đầu bạn rất ngạc nhiên khi sắp làm gì nàng cũng nhắn tin nhắc nhở chuyện này chuyện nọ. Nghi ngờ, Q. bí mật tìm hiểu mới biết sự thật “động trời” này. “Tôi đã lớn và có thể tự lo cho bản thân, đâu cần cô ấy phải chăm chút như trẻ nít, lại còn nhờ vả làm phiền người khác như thế” – chàng sinh viên bức xúc.
Ngày 10/8 vừa qua, bạn T. (nhân viên xuất nhập khẩu) đến gặp nhà tâm lý khi “giọt nước tràn ly”. Số là chiều hôm trước T. cùng người yêu đi uống nước. Quán đông người, vậy mà cô ấy cứ oang oang: “Anh uống cà phê làm gì? Sao không uống nước cam như em cho tăng cường sức khỏe. Cả ngày hôm nay anh chưa ăn một miếng trái cây nào đâu đấy nhé…”. Cuộc độc thoại của nàng khiến nhiều người trong quán mắt tròn mắt dẹt nhìn hai người, thế là T. cầm ly nước tu một hơi hết sạch rồi đòi về vì “xấu hổ muốn độn thổ luôn”.
Một chuyên viên tâm lý kể có lần chàng trai nọ (22 tuổi) đến nhờ ông chỉ cách… cắt quan hệ với bạn gái chỉ vì cô này “truy” dữ quá. Cụ thể, mới sáng sớm là cô ấy gọi đến nhắc nhở: “Anh dậy chưa? Đánh răng, rửa mặt đi. Nhớ uống cho em một cốc to sữa tươi cho bổ dưỡng…”. Đến khoảng 10g nàng lại gọi: “Anh đang làm gì thế? Đừng ngồi máy tính lâu, đứng dậy đi lại đi anh. Nếu không sẽ bị đau lưng, hoa mắt đấy!”. Chàng trai than thở với nhà tâm lý: “Tôi chịu hết nổi rồi!”.
“Chăm” vừa đủ thôi
Cây tình yêu rất cần sự chăm bón từ hai phía để thêm đơm hoa kết trái, nhưng chăm cũng cần có nghệ thuật, nếu chăm quá trớn, quá liều… cây sẽ héo rũ và chết dần dần… Theo một chuyên gia tâm lý, phe mày râu thường không thích sự gò bó, chưa kể ai cũng cần cõi riêng, cho nên nếu các cô nàng chăm quá tay sẽ khiến cảm xúc của các chàng chuyển từ hạnh phúc đón nhận thành tù túng, khó chịu và cuối cùng là… chán ngán đến tận cổ, chỉ muốn được giải thoát!
Video đang HOT
Thạc sĩ Nguyễn Thị Oanh từng kể có lần cô nhận được lá thư từ một chàng sinh viên với nội dung than thở “muốn chết ngộp” vì sự quan tâm quá mức của người yêu. Trong lá thư trả lời, cô Oanh nhắc đến những phụ nữ mắc “bệnh” chiếm hữu. Là bạn gái họ ghen tuông làm vợ, làm mẹ, họ xem chồng con như vật sở hữu. Điều này khổ cho người khác và cho chính họ. Cũng trong thư, cô Oanh khuyên chàng trai nọ tìm cách chữa “bệnh” cho người yêu, chứ im lặng đánh bài chuồn sẽ khiến cô ấy “bệnh” nặng hơn với người kế tiếp.
Theo thạc sĩ xã hội học Phạm Thị Thúy, nếu sự chăm sóc được thể hiện đến mức độ mà đối tượng cảm thấy như bị tước mất quyền tự lập tối thiểu, tất sẽ sinh khó chịu. Theo bà Thúy, cái bẫy của sự quan tâm luôn là sự áp đặt, khắt khe, muốn người ta làm theo ý mình, điều đó khiến cho người “bị yêu” cảm thấy họ không được yêu thật sự mà đang bị sở hữu, đang mất chính mình. Cảm xúc lãng mạn, tò mò, muốn gây chú ý không còn chỗ đứng nữa, vì vậy tình yêu dễ “chết yểu”.
“Ai đó yêu bạn không phải vì bạn là ai mà vì họ là ai khi đi bên cạnh bạn”. Theo bà Thúy, “họ là ai” mới là điều người được yêu quan tâm nhất. Để người mình yêu cảm thấy họ không được là chính họ khi ở bên ta, là ta đang từng bước hủy hoại hạnh phúc của cả hai người. Bà Thúy cho rằng khi quan tâm quá mức đến người yêu là ta đang yêu theo cách kiểm soát, và đó là tình yêu ích kỷ, yêu vì mình chứ không vì người. Vì lẽ đó, bà Thúy lưu ý “người trong cuộc” hãy quan tâm, chăm sóc theo đúng nhu cầu của người mình yêu, đặc biệt không “chăm” quá mức cần thiết…
Cùng quan điểm với thạc sĩ Thúy, trong một lần trò chuyện về chủ đề tình yêu – hôn nhân tại hội quán Đến Với Nhau trước đây, thạc sĩ Nguyễn Thị Oanh từng cho rằng khi yêu nhau tuy cả hai thành một, nhưng hãy để người ta yêu có được khoảng riêng tư, tự do cần thiết. “Yêu là làm tất cả để người yêu được hạnh phúc và an tâm, chứ không phải hạnh phúc khi người ta làm theo mong muốn áp đặt của mình” – cô Oanh nói.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Yêu lấy chính mình
Tôi đã từng thất tình. Một cảm giác thật kinh khủng, ngột ngạt và mệt nhoài trong mớ nước mắt và tiếng thở than... Tôi thường giật mình trong những cơn ác mộng, trong giấc mơ ấy, tôi thấy mình chạy theo một cái bóng vô hình, đêm này qua đêm khác,... để khi bật dậy lại cảm giác như như mình vừa vuột mất thứ gì to tát, lớn lao lắm.
Tôi đã từng thất tình. Một cảm giác thật kinh khủng, ngột ngạt và mệt nhoài trong mớ nước mắt và tiếng thở than...
Thời điểm ấy, tôi cứ ngỡ điều quan trọng mà mình vừa mất chính là người đàn ông kia, người từng yêu thương và cũng không ít lần làm tôi đau khổ. Nhưng bây giờ, sau thời gian dài chìm trong thất vọng, khổ đau, tôi mới nhận ra mình thật sai lầm. Thì ra, cái ảo giác mơ hồ như đánh mất ai đó, thật ra chính là tôi, là tôi chứ không phải là một người dưng nào khác.
Tôi thường lượn lờ các các trang mạng, vào thăm những diễn đàn, nhan nhản những câu chuyện tình bi lụy, những cái chết vì tình mà không biết người đi kẻ ở - ai mới thật sự tìm được bình yên.
Tôi cũng từng nghĩ mình sẽ ngủ một giấc thật sâu, thật dài, bằng một mớ thuốc an thần quá liều, không mộng mị và không thức dậy nữa cũng chẳng sao. Tôi đã mua mớ thuốc đó về, từ nhiều tiệm khác nhau. Đặt chúng lên bàn, trải chúng ra khặp mặt bàn. Tôi ngồi nhìn những viên thuốc màu trắng, bé tí, uống nó chắc dễ như ăn kẹo... Chết - có lẽ không khó như người ta hù dọa.
Thì ra, cái ảo giác mơ hồ như đánh mất ai đó, thật ra chính là tôi, là tôi chứ không phải là một người dưng nào khác
Tôi đọc rất nhiều sách, đủ các thể loại tác phẩm văn chương kinh điển cho đến vài cuốn tiểu thuyết diễm tình mà người ta thường ví von "chỉ đáng 3 xu",... thế nhưng đến khi cần tìm một cái đó gì giúp ích cho mình thì bỗng dưng... quên béng!
Tôi đang tìm gì nhỉ? Tôi lục lọi trong đầu óc - thứ đầu óc của một kẻ thất tình thường rối như những mớ vải dư thừa mà người thợ may quét dồn lại sau một ngày làm việc. À, tôi nhớ ra rồi, đó là một câu nói trong cuốn Hạt giống tâm hồn, hình như là "Trước khi tự tử, hãy chạy về chào mẹ". Đúng rồi, chắc đây là chút vải lụa đẹp đẽ còn sót lại và lẫn vào trong mớ vải mà tôi từng đem may áo.
Ngồi nhìn mớ thuốc rồi lại nghĩ đến mẹ, nghĩ đến bao người khóc lóc xót xa nếu "chẳng may" ai đó kịp lôi tôi vào bệnh viện, bác sĩ vội vàng phun vào họng cái chất xanh lè, đắng ngắt, rồi bao nhiêu thứ từ dạ dày lại trào ngược trở ra. Thật kinh khủng! Sao phải hành hạ mình và người khác thế làm gì...
Tôi mỉm cười trước gương rồi gọi bạn bè tụ tập cà phê, shopping, la cà đến tối
Một buổi sáng thức dậy, tôi chợt thấy thương cơ thể mình hơn. Sau một đợt - thất - tình, nó trở nên ốm yếu, tong teo và chả còn sức sống. Tôi đứng trước gương, vẫn là khuôn mặt của cô gái tuổi 25 nhưng tâm hồn già nua như một bà cụ đã trải 52 "cái xuân xanh". Thế là tôi ngưng khóc. Tôi không muốn mặt mũi tèm lem còn trái tim thì dần héo úa. Tôi đã ở trong trạng thái này quá lâu và đã đến lúc phải nói với lòng "Buồn ơi, chào mi nhé!".
Tôi rửa mặt, điểm phấn nhạt, tô son hồng, nhẹ nhàng như hồi 17. Tôi mỉm cười trước gương rồi gọi bạn bè tụ tập cà phê, shopping, la cà đến tối.
Chúng tôi bàn tán về một anh chàng đẹp trai, một cầu thủ có body cực chuẩn rồi thích thú tám đủ các thể loại chuyện trên màn ảnh. Tiếng cười hình như đã giòn giã hơn và tôi cảm giác được hôm nay gió cũng mang theo mùi hương của một loài hoa quen thuộc...
Người đàn ông ấy quả nhiên là không đáng để tôi phải khổ đau nhiều đến thế. Giờ hắn đã có vợ và nghe đâu vẫn còn lùm xùm vài vụ scanal với các em trẻ đẹp trong công ty.
Nếu bây giờ mà gặp hắn, tôi sẽ tặng hắn một nụ cười - không phải để mỉa mai đâu, mà là để cảm ơn đấy! Cảm ơn người đã làm tôi đau khổ để biết yêu thương bản thân mình hơn. Sự bỏ rơi ngày nào giờ lại trở thành chất xúc tác để đứa con gái "sến" như tôi biết học cách mạnh mẽ hơn trên từng đoạn đường đời...
"Yêu chính mình là khởi đầu cho một mối tình lãng mạn lâu dài"...
"Thời gian có thể chữa lành mọi vết thương" - hồi đó còn tôi nghĩ câu nói này là giáo điều, đầy tính chất "an ủi" và dường như là không tưởng cho những kẻ thất tình. Nhưng, điều kỳ diệu đã đến, quá khứ đã thực sự trôi qua và vết thương kia cũng hoàn toàn lành lặn. Oscar Wilde nói rằng: "Yêu chính mình là khởi đầu cho một mối tình lãng mạn lâu dài"... Đúng thât. Tôi học cách nâng niu, chăm chút, vỗ về bản thân nhiều hơn, hay ít ra cũng không để kẻ khác làm tổn thương trái tim một cách nặng nề khổ sở như nó đã từng.
Người bạn cũ ơi, tôi giờ đây sẽ không còn quá lệ thuộc hay bi quan về tình yêu đôi lứa nữa. Khi nó đến tôi vẫn sẵn sàng đón nhận, vì tôi đã biết tự yêu chính mình. Nếu chẳng may bị thứ tình yêu trai gái kia phản bội thêm một lần nữa thì tôi cũng sẽ không phản bội chính mình. Chắc chắn là như thế!...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em không đủ sức làm người thứ ba Em sẽ ngẩng cao đầu bước đi về phía trước, bỏ lại anh cùng tình yêu tội lỗi của chính mình. Tháng Tám, trời bắt đầu chuyển mình sang thu. Những làn gió vẫn chưa đủ lạnh để gọi là "heo may" vờn đuổi nhau trên ngọn cây xanh rì lá. Nắng khe khẽ buông mình xuống bãi cỏ giữa công viên. Thời...