Chấm dứt 6 năm bên người chồng nghiện ngập
Khi bạn kết hôn với một người nghiện, cả cuộc đời bạn như bị chao đảo, lộn ngược. Tất cả những gì từng hình dung như ngôi nhà của bạn là một tổ ấm hạnh phúc sẽ nhanh chóng bị nhấn chìm trong đủ thứ tai họa. Sau đây là câu chuyện của một người vợ bất hạnh có chồng lâm vào nghiện ngập.
ảnh minh họa
Janet Howe đã quá quen thuộc với những cuộc đấu tranh đi kèm với những mất mát, cay đắng khi trót yêu và lấy một người đàn ông nghiện m.a t.úy. Chồng cô, Tom, đã trải qua 6 năm nghiệp ngập trong cuộc hôn nhân kéo dài 12 năm của họ.
Ảnh minh họa
Cuối cùng, Janet nhận ra những thay đổi từ anh ta đã khiến cho gia đình cô rơi vào địa ngục. Sự thay đổi đó đẩy cuộc hôn nhân của họ tan vỡ. Janet buộc phải ly hôn với chồng và cho biết đây là quyết định tốt nhất của mình.
Cô kể: “Tôi đã gặp Tom từ hồi trung học. Sự thông minh, nhanh nhẹn và mạnh mẽ từ anh ấy có lẽ là điều đã thu hút tôi đến với Tom ngay từ đầu. Chúng tôi bắt đầu hẹn hò vào mùa hè năm ấy và kết hôn 3 năm sau đó. Những năm đầu, hôn nhân của chúng bình thường và hạnh phúc như mọi gia đình khác. Tom làm việc chăm chỉ và yêu thương vợ con, chúng tôi sống rất vui vẻ, yên bình.
Video đang HOT
Giống như nhiều người khác, Tom bắt đầu nghiện thuốc giảm đau OxyContin theo toa sau khi được kê toa để chữa một chấn thương do ngã sụn lưng khi bị rơi xuống từ mái nhà. Sau vài lần phẫu thuật, anh ấy không thể chịu được đau đớn nếu không có OxyContin.
Sau khi chữa khỏi lưng, Tom đã bị nghiện OxyContin. Anh ấy bắt đầu tìm mua loại thuốc này ở chợ đen. Từ đó, tài chính của chúng tôi ngày một thâm hụt. Anh ấy không có đủ dũng khí, sự kiên trì để cai nghiện. Tom sử dụng mỗi đồng t.iền mình kiếm được để tìm mua nó, thậm chí lấy cả t.iền bạc, đồ đạc trong nhà để bán đi, rồi bắt đầu vay nợ…
Sau khi chủ nợ đe dọa kiện và chúng tôi đã bán tất cả những gì có thể bán được từ ô tô, đồ điện…, tôi nhận thêm công việc thứ 2. Tom buộc phải đi kiểm tra sức khỏe hàng tháng. Lẽ ra, nếu anh ta tỉnh táo lại thì chúng tôi đã có thể bước ra khỏi mớ hỗn độn về tài chính và khủng hoảng gia đình, thế nhưng Tom đã giấu giếm tôi, và anh ta không thể ngừng việc mua thuốc.
Không chỉ dừng lại đó, Tom bắt đầu nghiện sang h.eroin. Anh ấy chỉ nằm ở nhà, ngừng ăn, rớt dãi chảy ra đầy miệng, mắt lờ đờ, người hôi hám. Chồng tôi chỉ ra khỏi nhà để gặp người buôn bán m.a t.úy. Anh ta thực sự chỉ còn lại cái vỏ của một người đàn ông. Tom, người đàn ông tôi yêu, bây giờ là một người xa lạ.
Trong nhiều năm, tôi đã chăm sóc Tom, đã cố gắng ở bên chồng, vực anh ấy đứng dậy. Tôi đã bào chữa cho anh ta với gia đình và tất cả bạn bè của chúng tôi. Vậy mà, trong khi tôi ra ngoài vất vả làm việc, thì Tom vẫn tiếp tục phá phách và có hành vi bạo lực đối với tôi. Đặc biệt là khi anh ta không hề có ý định giã từ h.eroin và làm lại cuộc đời.
Tôi chấp nhận điều đó trong 6 năm. 6 năm trời dài đằng đẵng và buồn rầu của cuộc đời tôi. Tôi đã xem phim tài liệu về những người nghiện và gia đình họ trên truyền hình, cảm thấy như đó là một hình ảnh phản chiếu cuộc sống mình.
Tôi biết mình phải mạnh mẽ và muốn một cuộc sống tốt hơn. Nếu Tom không quan tâm đến việc cải thiện cuộc sống của chúng tôi trở thành một gia đình đúng nghĩa, thay vì một cái gì đó gần với địa ngục như hiện tại, thì tôi buộc phải đi.
Trước khi ly hôn với Tom, tôi đã thực hiện một việc nghĩa cuối cùng cho anh ấy. Tôi tìm hiểu các nghiên cứu phục hồi chức năng và tiếp xúc với các tư vấn trước. Tom đồng ý tham gia một chương trình cai nghiện dài hạn.
Thế nhưng chỉ trong hơn 1 tháng, lại giống những lần trước, anh ta đã bỏ cuộc. Tom hứa với tôi, những lời hứa quanh co và luôn luôn không được thực hiện. Lần này, tôi không thể quay lại môi trường tối tăm và ngột ngạt đó cùng với anh ta nữa. Khoảng 3 tháng sau khi ly thân với Tom, tôi đã nộp đơn ly dị”.
Theo Phunuvietnam
Nghĩ đến Bố, trái tim tôi như thắt lại...
Nhìn theo ông dần rời xa chốn đô thị phồn hoa mà nhạt nhẽo tình người, trái tim tôi bỗng như thắt lại, nước mắt cứ thế tuôn không sao kìm nổi...
Đã lâu lắm rồi bố mới lại lên thăm vợ chồng tôi. Lần này lên đột xuất không báo trước nên đến nơi thì vợ chồng tôi vẫn chưa đi làm về, ông liền ngồi bệt ngay trước cửa nhà đợi. Có lẽ một phần vì trời nhá nhem tối, một phần vì vẻ bề ngoài quá tuyềnh toàng của bố tôi mà bà hàng xóm tưởng là lưu manh nên đã đuổi ông đi.
Khi vừa nhìn thấy tôi bước vào cổng khu nhà bố tôi đã chạy vội đến tay bắt mặt mừng. Bố con ôm nhau cười cười nói nói. Bà hàng xóm khi nãy vô tình đi qua nhìn thấy chúng tôi thì chột dạ. Rồi bất chợt, tôi thấy khuôn mặt ông toát lên vẻ mặt đăm chiêu giống như một đ.ứa t.rẻ vừa phạm lỗi. Chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì bà hàng xóm đi tới tươi cười: "Thì ra bác là bố cậu ấy à?". Bố tôi cười đáp: "Vâng". Nghe xong câu chuyện tôi quay sang định an ủi ông không ngờ ông không những bực mình hay cảm thấy tủi thân mà còn tỏ ra xấu hổ khi đã làm tôi mất mặt. Trong lòng tôi lúc đó có một nỗi buồn không sao nói nên lời.
Ảnh minh họa
Vì nhà không mấy rộng rãi nên chúng tôi sắp xếp để bố ngủ cùng cháu. Vào phòng chưa được bao lâu tôi bỗng nghe thấy một tiếng "bốp" phát ra từ phòng hai ông cháu. Mở cửa ra xem, tôi thấy cậu con trai đang kêu gào: "Ông bẩn lắm, không cho ông thơm cháu đâu, ông cút đi". Tôi vội vàng quát con và giải thích: "Đây là ông nội con, là bố của bố, ông đã nuôi bố nên người, con có biết không hả?" Nghe thấy tiếng khóc của cậu con trai, vợ tôi liền chạy sang nhìn tôi vẻ không mấy hài lòng. Bố tôi buông tay đứng nép về một bên như thể vừa gây ra chuyện gì sai vậy. Đêm đã khuya, nằm phòng bên cạnh tôi vẫn nghe thấy tiếng trở mình của bố.
Sáng hôm sau trước khi đi làm, bằng giọng nói không mấy thiện cảm vợ tôi dặn dò ông: "Trên bàn nước có sẵn t.huốc l.á, bật lửa, bố nhớ đừng xả tàn thuốc lung tung, cả đài, lò vi sóng, tủ lạnh, ti vi bố cũng đừng động vào..." Bố tôi liền đáp lại rất khiêm tốn: "Mấy thứ đó bảo bố dùng bố cũng chẳng biết cách dùng đâu".
Buổi trưa hai vợ chồng về nhà thấy sàn nhà đầy nước, thì ra bố đang cặm cụi quỳ dưới sàn hì hục lau nhà. Vợ tôi đi thẳng vào phòng ngủ đóng cửa lại. Bố tôi giật mình tưởng mình làm sai điều gì liền đứng ngay dậy. Tôi vỗ vỗ vào vai bố: "Bố, bố muốn lau nhà giúp chúng con phải không ạ", bố tôi gật đầu. Tôi liền lấy cán giẻ lắp vào và đưa cho ông: "Bố thử xem ạ", ông cầm lấy và tiếp tục lau. Nhìn xung quanh phòng một hồi sau đó quay sang nhìn tôi, khuôn mặt ông lộ rõ vẻ cảm kích.
Chiều nay trời mưa bay bay, đi làm về không thấy bố đâu vợ tôi tỏ ra giận dữ và quay sang nổi cáu với tôi. Chúng tôi đã to tiếng với nhau, không ai chịu nhường ai. Cuộc chiến đang đến hồi gay cấn thì chuông cửa reo, bố đang đứng ở cửa đầu ướt sũng, tay cầm một túi đồ. Ông bước thẳng vào nhà mà quên không cởi dép, vợ tôi thở dài một tiếng rồi bước vội vào phòng ngủ. Buổi tối, thấy ông gọi cháu ra ăn cơm, tôi không biết ăn nói thế nào vì vợ tôi đã đưa cháu sang bên ngoại, cuối cùng đành phải nói dối.
Ông nhìn tôi một hồi rồi như chợt nhớ ra điều gì liền lặng lẽ rời khỏi bàn ăn, mở chiếc túi để bên cạnh và lấy ra hai túi bột óc chó, hai bình mật ong, một túi bánh dinh dưỡng. Bố nói: "Bố đi mua ít đồ, không biết mua mà cũng không biết các con thiếu gì nên mua đại mấy thứ này". Ngừng một lúc ông lại tiếp: "Mật ong chữa bệnh dạ dày, con nhớ sáng tối mỗi lần uống một thìa. Vợ con hay phải dùng máy tính, bột óc chó rất bổ cho não. Cháu trai biếng ăn, gầy còm nên bố mua cho nó ít bánh dinh dưỡng". Cuối cùng ông rút nốt một bọc quấn ni-lông nhét trong cặp quần ra và nói: "Đây là 10 triệu t.iền bố bán gà, bán lợn tích góp được trong 3 năm qua. Giờ bố cũng không cần tiêu nhiều, con còn phải nuôi gia đình nên hãy cầm lấy. Ngày mai bố phải về rồi, khi nào con rảnh thì về chơi thắp hương cho mẹ và ông nội".
Nói rồi ông quay ra cười rất hiền từ, tay mân mê điếu thuốc quấn, đang định châm lửa thì như chợt nhớ đến lời dặn của vợ tôi ông liền cất đi. Thấy vậy tôi liền rút ra 2 điều thuốc đưa ông 1 điếu, tôi một điếu. Ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn ăn, bố con tôi không ai nói câu gì.
Bố vẫn nhất quyết đòi về, nên tôi gọi taxi cho ông. Vì cả đời chỉ đi ô tô khách, nên ông không biết mở cửa ra sao, chân tay luống cuống hết cả lên. Tôi vội bước lên cúi người xuống mở cửa cho ông, đợi ông ngồi ngắn ngắn trong xe tôi mới đóng cửa lại. Ngồi trong xe ông thò đầu ra vẻ mặt rất hạnh phúc, cảm động vì cử chỉ của con trai, ông nói: "Con trai, bố là người có phúc nhất thôn mình đấy".
Nói xong ông lấy tay giụi giụi hốc mắt rồi cười ha hả. Trong tôi lúc đó chợt dâng trào một cảm xúc thật lẫn lộn. Sống trên thế gian này, trong thành phố này, ở chốn quan trường này, tôi đã từng khom lưng, từng mở cửa xe cho không biết bao nhiêu người nhưng lại chưa từng khom lưng mở cửa cho bố tôi. Thế nhưng khi mở cửa xe cho người khác, tôi chưa bao giờ tỏ ra cung kính, tôn trọng như hôm nay. Bố tôi là nông dân, tôi là cán bộ, bố tôi là người làm ruộng, tôi là người thành phố, cả đời này bố không thể nào vượt qua tôi được, nhưng tôi có được như ngày hôm nay tất cả đều dựa trên nền tảng của bố tôi. Bố đã vì tôi mà khom lưng cúi mình, chịu khổ cả một đời, còn tôi? Chỉ một lần mở cửa xe cho ông mà khiến ông vui, cảm động đến lạ...
Chiếc xe đi mỗi lúc một khuất, nhìn theo ông dần rời xa chốn đô thị phồn hoa mà nhạt nhẽo tình người, trái tim tôi bỗng như thắt lại, nước mắt cứ thế tuôn không sao kìm nổi...
Theo GĐVN
Hay cười, cô gái bị bạn trai mắng "cười như đười ươi" Em vô duyên với anh được nhưng với người khác thì không, mất mặt anh. Kiểu đi với em như kiểu đi với 1 đứa điên, thần kinh không ổn định ấy. Lúc nào cũng cười, hở ra là cười! Anh ko thích em cười như vậy. Bạn anh cũng bảo em như đười ươi vậy. Có trăm ngàn lý do để yêu...