“Chắc biết vợ mất trinh…nên chồng nó trả thù!”
5 năm sau tôi co chông, ngươi chuc phuc cho tôi nhiêu nhưng ke chep miêng thơ dai cung không thiêu. Ho moi moc qua khư cua tôi cô tinh cho nha chông tôi biêt.
Ảnh minh họa
Xuât thân trong môt gia đinh rô ra cap lai nên tôi thâu hiêu nôi khô cua ngươi đan ba chong chanh sông trong canh tâp 2 cua đơi minh. Khi vui ngươi đan ông cua ho không noi gi nhưng khi buôn ho lai đem qua khư của vợ ra ma dăn văt đu đương. Đa bao lân tôi chưng kiên canh ba rươt đanh ma lam nao loan ca xom lang. Cung ngân ây lân tôi chiu canh đon roi vi la con chông trươc cua vơ. Trach ba sao khi đa biêt trươc quá khư cua ma ma vân ưng, vân cươi để giơ lai đem quá khư của ngươi đâu âp tay gối ra ma hành ha lam tinh lam tôi.
Dù đươc hoc hanh tư tê nhưng tôi vân không tranh khoi lơi ngon tiêng ngot của miêng lươi đan ông. Ngươi yêu phu tôi con trơ trao bao: “Cô pha dum đi”. Tôi biết cây nhơ ai khi mơi ra trương chưa co công viêc ôn đinh? Hơn 30 năm trươc ma vac bung chưa không chông la điềm nhuc gia phong chư chăng phai chuyên thương.
Ngươi đan ông thư hai biêt chuyên và đã đưa tôi vê nha, nhưng mục đích của họ cũng không phải vì yêu thương gì tôi, họ cũng chỉ muốn “chuyên ây” mặc cho khi đó tôi nghen oi đên mât xanh. Chẳng tử tế gì người ta đưa cho tôi năm thuôc ky ninh đê…pha thai. Uông thuôc vao tôi vât va trên nôn dươi thao, mau ra lênh lang. Tôi mơ măt ra thây minh năm trong môt tram xa nho, anh sang tu mu vang vang yêu ơt. Bac si bao thai chêt lưu phai câp cưu nhanh nêu không san phu se không bao toan tinh mang.
Năm liêt giương ca thang, tôi bo dây ngoi ngop sông, chiu đưng bao tiêng đơi thi phi di nghi. Tôi vôn quen sông trong ap lưc phai tư thân vân đông đê tôn tai nên lân hôi cung qua nhưng đau thương khô ai ma minh vô tinh vơ lây.
Video đang HOT
Sau những đau thương đó, 5 năm sau tôi co chông, ngươi chuc phuc cho tôi nhiêu nhưng ke chep miêng thơ dai cung không thiêu. Ho moi moc qua khư cua tôi cô tinh cho nha chông tôi biêt. Tôi lăng lăng găng lam tron bôn phân con dâu, ngươi vơ, ngươi me. Không phai đê minh chưng điêu gi nhưng tôi mong đơi minh đưng bao giơ nôi cơn song gio lân nao nưa.
Chen bát chung sông con khua, vơ chông nao ma không co ngay to tiêng đa thung đung nia. Tôi ôm con vê ma ruôt vi chông phan bôi, vô trach nhiêm. Trương hơp ngươi khac thi không co gi to tat, vơ chông giân đâu giương thì lam lanh cuôi giương. Con tôi, qua khư môt lân nưa như song thân trao dâng. Đơi ma hai chông, đơi con pha thai…ban be de bỉu: “Chăc biêt no mât trinh nên chông tra thu, đung la me nao con nây”.
Ma tôi nươc măt như mưa khuyên tôi nên trơ lai nha chông du co phải lay luc van xin. Ngươi Viêt Nam ta con năng phong kiên lăm con ơi! Đưng đê lơn chuyên khi chông con nghe qua khư không mây đep đe nay. Môt lân sa chân lơ bươc la ôm hân ca đơi, thiên ha nao biêt minh la nan nhân chi chăm chăm bao la đô gai hư, lăng loang trăc nêt…
Viêt ra nhưng dong nay la tôi đa pha vơ bi mât chôn kin mây chuc năm qua cua ngươi đan ba môt lân lâm lơ cô vươn minh đưng dây lam lai cuôc đơi. Đan ba bi điêu tiêng bởi vi đâu nêu không phai la đan ông? Khi đa đên vơi nhau du la lân đâu hay sau lân gay ganh ngươi trong cuôc nên cô găng hiêu nhau, thông cam cho nhau cung nhau đi hêt quang đơi con lai. Vơ chông la duyên la nơ đưng vi qua khư ma giêt chêt tinh thiên trong môi con ngươi.
Tôi vân đi bên chông va giư nguyên qua khư cho riêng minh. Không co cai dai nao giông cai dai nao nhưng biêt dai tranh dai thi không con dai nưa.
Theo VNE
Tôi đã không kịp về để ăn bánh xèo của má...
"Thằng Sáu mày nói thèm bánh xèo hả? Sao không về má làm cho ăn?". Tháng trước má tôi gọi điện nói vậy.
Tôi nhìn đống hồ sơ trên bàn rồi ỡm ờ: "Dạ, thèm thì có thèm nhưng mà công việc nhiều quá má ơi". Má tôi hiểu đó là một lời từ chối khéo nên mắng yêu: "Tổ cha mày, lúc nào cũng công việc; không về bây giờ, mai mốt má chết, ai làm cho mày ăn?". Nghe má nói vậy, tôi cười ha hả: "Má còn khỏe lắm má ơi, thầy tướng nói rồi, má sống tới 105 tuổi lận. Nói vậy chớ để con coi thu xếp, bữa nào con về".
Đúng là má tôi còn rất khỏe. Gần 90 tuổi mà vẫn còn cứng cáp, đi lại làm lụng thoăn thoắt đến nỗi cô em dâu tôi phải theo mệt nghỉ. Những lần nhà có đám tiệc, má tôi bắc cái ghế bố ngồi ở nhà sau chỉ huy. Con cháu mấy chục đứa cứ răm rắp làm theo. Má tôi không phải thợ nấu nhưng trong làng, ai có đám tiệc cũng rước má tôi tới nấu nướng.
Hồi đó tôi hay ước ao sau này cưới được vợ nấu ăn ngon như má. Nhưng trời chẳng chiều lòng người. Bà xã tôi là con cưng, chẳng biết nữ công gia chánh, tôi huấn luyện mãi mới làm được mấy món đơn giản. Chính vì vậy, có nhiều thứ mà mỗi lần thèm ăn, tôi chỉ còn biết thốt lên: "Ước gì có má ở đây...". Tháng trước gọi điện cho thằng út, tôi cũng nói vu vơ là thèm bánh xèo của má; chắc là nó nói lại nên má mới điện thoại kêu tôi về. Vậy mà tôi cứ nấn ná, chờ cho xong việc...
Nhưng thời gian đâu có biết chờ đợi? Chỉ sau đó 2 tuần, má tôi đã đột ngột ra đi. Nửa đêm nghe tiếng điện thoại réo, tôi bật dậy. Giọng thằng út khàn khàn: "Anh về đi, má mất rồi". Buông điện thoại, tôi ngồi chết lặng. Không có lời lẽ nào để nói hết nỗi ân hận, day dứt trong tôi.
Má tôi ra đi đột ngột nhưng thanh thản, y như thể má đang ngủ một giấc ngủ dài. Khi tôi về đến nhà, cơ thể má đã lạnh nhưng bàn tay vẫn mềm dịu, tôi nắm chặt tay má mà cứ ngỡ má đang nắm tay dắt tôi đi qua cây cầu gòn trơn trợt để đến trường những ngày mưa gió năm xưa.
Nhưng thời gian đâu có biết chờ đợi? Chỉ sau đó 2 tuần, má tôi đã đột ngột ra đi. Nửa đêm nghe tiếng điện thoại réo, tôi bật dậy. (ảnh minh họa)
Tôi đã không kịp về để ăn bánh xèo của má, những chiếc bánh xèo mà má đổ không chỉ bằng những thứ nguyên liệu bình thường. Bánh của má có một thứ gia vị mà hình như tất cả những người mẹ yêu con đều nêm nếm khi nấu ăn cho con mình. Và những đứa con sẽ cảm nhận điều đó bằng những cung bậc tình yêu của mình đối với mẹ cha.
Tôi nhớ những ngày còn ở quê nhà Vị Thủy. Tháng mười một âm lịch là mùa tép rong đẻ trứng. Con tép nào cũng mang cái bụng lặc lè. Anh hai xúc tép về, má đổ bánh xèo nhưn tép rong, củ sắn. Chỉ vậy thôi mà anh em tôi sì sụp gói, chấm, nhai nhồm nhoàm như thể đang thưởng thức cao lương mỹ vị. Bao giờ cũng vậy, khi má đổ sắp xong còn lại vài vá bột, tôi đòi má làm bánh xèo da. Đó là những cái bánh xèo không có nhưn, chỉ có bột bánh. Má để lửa than cho bánh từ từ chín rồi khô giòn, miếng bánh cắn tới đâu, biết đã tới đó vì nó vừa giòn, vừa ngọt, vừa béo, vừa thơm.
Có lần tôi qua nhà bác Tư hàng xóm cũng được đãi ăn bánh xèo. Tôi ăn xong về thỏ thẻ nói với má: "Bánh của bác Tư dở ẹc". Má tôi la: "Người ta cho ăn mà còn chê nữa hả?". Nhưng rồi má cũng hỏi: "Sao mà dở?". Tôi lắc đầu: "Con đâu có biết, chỉ thấy nó tươm mỡ béo ngậy, nhưn bánh thì lung tung xèng đủ thứ. Nhưng chắc là tại bột bánh không ngon, nó lạt nhách hà...".
Tôi nhớ khi đó má xoa đầu tôi: "Bây giờ biết ngon, dở, khen chê rồi hả? Để má nói cho mà nghe...". Nhà tôi không có con gái nên anh em tôi đứa nào cũng được má chỉ dạy nấu nướng. Má bảo bột bánh xèo muốn ngon thì phải pha thêm một phần gạo mới cho bánh mềm mà không dính. Người ta pha nghệ cho bột có màu vàng còn má tôi thì chỉ pha nước lá dành dành và lòng đỏ trứng vì tôi không thích mùi nghệ. Trong bột bánh xèo má còn cho thêm đậu xanh đãi vỏ nấu chín, chút nước cốt dừa cho bột hơi béo mà không ngậy. Đặc biệt, má cho rất nhiều hành hương nên khi chín, bánh thơm lừng, đứng tận ngoài ngõ cũng nghe mùi thơm.
Cõ lẽ thêm một điều khiến bánh xèo của má tôi đặc biệt là cái chảo để đổ bánh xèo không phải là chảo gang hay chảo nhôm thường thấy mà là một cái chảo đất. Khi mua chảo về, má cho mỡ heo vào thắng, sau đó má cứ để mỡ trong chảo 2-3 bữa cho mỡ thấm vào chảo. Má nói: "Như vầy chảo sẽ không bị dính, khi đổ bánh cũng không phải thoa nhiều mỡ mà bánh vẫn tróc".
Bây giờ thì tất cả những thứ ấy đã theo má tôi vào cõi vĩnh hằng. Cúng má, em dâu tôi làm bánh xèo. Cũng gạo, cũng trứng, cũng đậu xanh, cũng cái chảo đất ấy mà giờ đây không có bàn tay mẹ, miếng bánh bỗng nhạt thếch trong miệng. Em dâu tôi lấy làm lạ khi tôi chỉ ăn có mấy miếng rồi buông đũa: "Em làm không giống má hả anh Sáu?". Tôi gật đầu: "Ừ...".
Tôi chỉ nói vậy rồi nghẹn lời. Bởi tôi nhớ tới cuộc gọi cuối cùng của má. Tôi thèm nghe cái giọng hụt hửi của má mỗi khi gọi điện vì có khi má cầm cái điện thoại ngược đầu hoặc để xa quá. Giờ đây, sẽ chẳng bao giờ tôi được nghe má mắng: "Tổ cha mày, lúc nào cũng công việc...".
Bất giác tôi bỗng ước thời gian quay ngược lại để tôi được nghe má nói: "Thằng Sáu mày thèm bánh xèo hả? Sao không về má làm cho ăn?".
Theo VNE
Bố mẹ cay nghiệt, chồng hờ hững Khi biết cô mang bầu con gái, bố mẹ chồng càng trở nên lạnh nhạt với cô hơn. Hùng rất yêu Hoa còn Hoa thì không. Trước đây cô có yêu một chàng kĩ sư xây dựng, nhưng giữa hai người dường như "có duyên mà không có phận" nên không thể đến được với nhau. Bố mẹ cô chê nhà anh xa,...