“Cha ơi… con cần một chiếc áo ngực”
Tôi quyết định điêu minh thực sự muốn va cân luc nay là chiếc áo ngực của riêng tôi. Tôi không thể chờ đợi hơn nưa.
Khi tôi 12 tuổi, tôi lo lắng rằng minh có thể không bao giờ phát triển ngực. Cơ thê tôi kha gay, da và xương, cẳng chân thâm tím, một miệng đầy niềng răng và chăng hê tim thây một đường cong. “Minh se mai mai la be gai ư?” Câu hoi ây châp chơn trong tôi.
Tôi có chị gái và anh trai, nhưng ho gân như vô ich trong trương hơp nay, ngươi tôi cân la me. Ba đã qua đời ba năm trước trong một tai nạn xe hơi, để lại tôi với hố sâu đau đơn va hang trăm cơn ac mông. Tôi không thể tưởng tượng mẹ sẽ nói gi khi tôi phàn nàn về bộ ngực phẳng ly cua minh, nhưng tôi dam chăc me se lăng nghe tôi, danh tăng vai lơi khuyên va chia se nhưng bi mât tuyêt vơi.
Trước khi đến phòng tập thể dục, tôi to mo liêc nhin xung quanh phòng thay đồ, xem đam ban gai cua tôi đa co vong môt phat triên chưa. Tạ ơn Chúa (tôi thâm nghi) vì Mary Jane Geller cung phăng ly như tôi ây. Thê nhưng Linda Turrow, con be co ngưc đây đăn. Tôi tin răng Linda đa bươc chân vao thê giơi huyên diêu cua “phu nư” va tôi không thê ngưng khat khao đươc như cô ây.
Vơi hi vong vong môt se sớm thay đôi, tôi quyết định điêu minh thực sự muốn va cân luc nay là chiếc áo ngực của riêng tôi. Tôi không thể chờ đợi hơn nưa.
Đêm đó, thấy cha bân biu nâu nương trong nha bêp, tôi ngo lơi:
“Ừm, cha …”
“Ừ, con yêu?”
“Ừm …”
Video đang HOT
“Con biết đấy, con có thể hỏi cha bất cứ điều gì.” – Cha tôi khuyên khich va danh cho tôi anh nhin quan tâm. Kể từ khi mẹ tôi qua đời, ông đã cố gắng hết sức đê hoan thanh nhiêm vu cua ca me va cha.
OK – tôi nghĩ – phai noi thôi, măc du hai ma đa nong rân.
“Vâng, cha a, con không chắc chắn lăm, nhưng… có lẽ con cần một chiếc áo ngực?”
Ngoai sưc mong đơi cua tôi, cha đap lai kem theo y cươi: “Chắc chắn rôi con yêu, nếu đó là những gì con cần. Chúng ta thậm chí có thời gian chạy đến cửa hàng ngay đêm nay, sau khi cha hoàn thành món ăn, đông y nhe”
Tôi nơ nu cươi chưa đây sư biết ơn vơi ông. “Đông y!”
Sau bưa tôi, cha đưa tôi đên siêu thi cach đo không qua xa, chung tôi sai bươc nhanh qua cac gian hang va dưng chân tai quây nôi y phu nư. Môt manocanh măc đô ren đen đep tuyêt vơi đưng canh măc treo ao ngưc đu mau, đu kiêu. Hai cha con con kha bơ ngơ va long ngong, nhân viên bán hàng xuất hiện kip thơi như môt phước lành. Cô có mái tóc đen, đôi môi đỏ, váy ngắn, giày cao gót, áo sơ mi cài nút thật chặt, và tất nhiên môt bô ngực lớn. Cô trông giống như nư tiếp viên hàng không tôi thây trên chuyến bay gần đây của chúng tôi đến Florida.
“Tôi có thể giúp anh?” – Cô hỏi cha tôi với nụ cười tán tỉnh.
“Vâng,” – cha tôi trả lời. “Con gái tôi cần một chiếc áo ngực.”
Cô nhìn xuống, như thể luc nay nhận thấy tôi ở đó: “Ồ, Anh chăc chư. Qua sơm vơi con be”
Tôi nắm lấy tay cha keo đi, cam giac muôn chay thât nhanh vê nha va không đê cô ta thây răng tôi đang xâu hô như thê nao. Nhưng cha không bươc đi, thay vào đó ông nhin ngươi ban hang băng anh măt kiên quyêt: “Tôi xin lỗi, nhưng đa cô sai lầm” ông nói – “Con gái tôi ở đây tim môt chiếc áo ngực. Xin vui lòng giúp no tìm được thư no cần”.
Nhân viên bán hàng rõ ràng to ra bât ngơ, sau vai giây im lăng, cô miên cương noi vơi tôi: “Đi vơi cô nao”. Trong phong thay đô, cô ha giong “Đầu tiên, chúng ta cần phải biêt sô đo cua chau” – vưa noi cô vưa lây thươc dây mêm quân quanh vong môt cua tôi. “28AA. Đó sẽ là một chiếc áo ngực mong va nho”.
Cha năm tay tôi thât chăt thay cho lơi noi: “Cha yêu con”
Cô ra khỏi phòng và trở về với bốn áo ngực trông vừa phải với tôi. Cô chỉ cho tôi thấy chiêc nho nhất trong sô chung. Môt chut tư ai, tôi nhân chồng ao từ tay cô va than nhiên: “Chau có thể tư lưa đươc chiêc phu hơp vơi minh, cam ơn cô”. Tôi thư chiêc ao đâu tiên, mau hông dê thương va kha dê măc, sau đo chăm chu ngăm minh trong gương. Chua ơi, hinh như tôi cung co môt chut ngưc, môt chut. Rôi tôi thư nhưng chiêc khac, quay trai quay phai môt hôi lâu.
Khi tôi bước ra khỏi phòng thay đồ, cha vân đang kiên nhân chơ đơi, ông mim cươi: “Con gai, đa co đươc thư con cân chưa?”
“Vâng, con thích chiêc này” – tôi nói va giơ mon đô ưng y vơi ông.
“Tuyêt. Chúng tôi se mua no” – cha noi nhanh vơi cô ban hang.
Khi chúng tôi rời cửa hàng, cha nắm lấy tay tôi, bông nhiên ông siêt tay thât chăt, tôi hiêu cư chi đo thay cho lơi noi “cha yêu con”. Sau đó, ông cúi xuống và thì thầm vào tai tôi: “Con gai, con có nhận được tin nhắn bí mật cua cha không?”. Tôi nắm chặt tay cha va thi thâm trơ lai: “Co, cha a, va con muôn noi, con yêu cha”.
Theo Guu
Bài văn bị điểm 0
Chuyện về cậu học sinh có bài văn bị điểm không đã để lại trong tôi một nỗi đau, nhưng cũng để lại một bài học về lòng trung thực.
- Ba đã bao giờ thấy một bài văn bị điểm không chưa, ba.
Tôi ngạc nhiên: "Đề bài khó lắm sao?"
- Không. Cô chỉ yêu cầu "Tả bố em đang đọc báo." Có đứa bạn con bảo ba nó không đọc báo nhưng rồi nó bịa ra, cũng được 6 điểm.
Tôi thở dài:- Còn đứa bị điểm không, nó tả thế nào?
- Nó không tả, không viết gì hết. Nó nộp giấy trắng cho cô.
Hôm trả bài, cô giận lắm. Cô hỏi: "Sao trò không chịu làm bài?". Nó cứ làm thinh, mãi sau nó mới bảo: "Thưa cô, con không có ba". Nghe nó nói, cô con sững người. Té ra ba nó hi sinh từ lúc nó mới sanh. Cô mới nhận lớp nên không biết, ba ạ. Cả lớp con ai cũng thấy buồn. Lúc ra về, có đứa hỏi: "Sao mày không tả ba đứa khác?" Nó chỉ cúi đầu, hai giọt nước mắt chảy dài xuống má.
Chuyện về cậu học sinh có bài văn bị điểm không đã để lại trong tôi một nỗi đau, nhưng cũng để lại một bài học về lòng trung thực.
Theo Guu
Hãy vứt chiếc mũ Tôi ngộ nhận ra một điều, sau này gặp khó khăn tôi cũng sẽ vứt "một chiếc mũ" vào đó để có động lực bước tiếp. Tôi là một đứa ngại khó khăn, công việc hơi khó tý là đã đầu hàng ngay. Làm bài tập toán một lúc gặp bài khó là tôi bắt đầu nản và không muốn học nữa. Việc...