Cha mẹ tôi ép lấy cô giáo cũ hơn 3 tuổi
Khi tôi nói đã qua đêm với người yêu hiện tại, cha chỉ cười và bảo ‘bình thường’ rồi một mực bắt cưới một cô gái khác.
ảnh minh họa
Tôi sinh ra trong một gia đình được người đời gọi là giàu sang. Cha tôi là một phó giám đốc của một công ty than ngoài Hạ Long. Mẹ tôi quản lý một khách sạn đứng tên cha tôi. Công việc làm ăn không biết ra sao nhưng người ta coi nhà tôi như một gia đình có kinh tế nhất vùng. Phải chăng cũng vì lẽ đó mà cha mẹ tôi đi đâu cũng có được tiếng nói, tôi đi đâu cũng được người ta để ý và kính trọng, nhất là đám bạn bè cùng lớp.
Tôi không lấy làm hãnh diện nhưng cảm thấy hạnh phúc và yêu thương mọi người hơn bao giờ hết. Dù rằng sống trong giàu sang nhưng ông nội tôi thường dạy tôi phải có tình có nghĩa, khiêm tốn, bình dị. Bởi vì không phải cái gì cũng có thể mua được bằng tiền, tình cảm và sự tôn trọng cũng thế. Ông dạy tất cả các con cháu như thế. Tôi rất quý mến ông và luôn tôn trọng những lời dạy của ông.
Cũng như bao nhiêu người đàn ông khác, tôi cũng cần một tình yêu. Tôi mang lòng yêu một cô gái cùng học cấp 3 từ rất lâu. Nàng cũng đối xử rất tốt với tôi. Chúng tôi luôn dành cho nhau sự thủy chung và sâu đậm hơn ai hết. Đối với bản thân tôi mà nói thì tiền bạc, địa vị xã hội mà người ta theo đuổi không bao giờ có đủ tư cách để đem ra so sánh với một tình yêu đẹp. Không có thế lực nào có thể ngăn cản được tình cảm đến từ hai trái tim. Tôi đã tự tin vào những điều này trong suốt thời gian yêu nàng.
Nhưng cuộc đời trớ trêu khi người con gái tôi yêu có gia cảnh sống khó khăn, nghèo khổ. Cha làm bảo vệ ở một trường mẫu giáo với đồng lương ít ỏi và phải chăm lo cho hai ba đứa con, trong đó có người yêu tôi. Mẹ thì ốm đau không đi làm được. Tôi không cảm thấy coi thường nàng mà mỗi khi ngồi trên xe hơi, nằm trên đệm ấm hay sống trong ngôi nhà có kẻ hầu, người hạ, tôi nghẹn ngào nuốt nước mắt và nghĩ đến cảnh nàng chật vật đi làm thêm nuôi em đi học. Đông mặc rét, hè vật lộn dưới trời nắng đi phụ mẹ đẩy xe rác ngoài đường. Nhiều lúc tôi thấy thương nàng lắm.
Tôi tìm mọi cách để thuyết phục ba tôi cho mẹ nàng vào làm ở nhà hàng nhưng đều nhận phải sự khước từ của mẹ vì nhà hàng của cha mẹ tôi xưa nay chỉ nhận những cô tiếp viên trẻ tuổi, xinh đẹp và nam bồi bàn đẹp trai. Liệu rằng họ có thể nuôi nổi nàng không khi nàng thi đỗ vào đại học nhưng không sao. Cho dù họ không đủ tiền để nuôi nàng học đại học thì tôi sẽ cố gắng tìm cách. Tôi không tin mình lại không thể tự mình nuôi nổi nàng, kể cả tôi phải nhịn đói. Tôi đã suy nghĩ như vậy đấy.
Tôi không phải là một tay ăn chơi sành điệu, đốt tiền như rác. Cha mẹ tôi không thiếu tiền, dù là bao nhiêu họ cũng có thể cho tôi được nhưng phải chính đáng. Một buổi sinh nhật của tôi, họ thậm chí bỏ ra cả trăm triệu để tổ chức và mua quà cho tôi nhưng một đồng đi chơi cũng phải “ghi sổ” để biết được tôi tiêu những gì, làm những gì. Vì vậy, thử hỏi tôi làm được gì đây để giúp nàng? Càng đáng sợ hơn khi mà trường tôi theo học lại có nhiều người bà con của tôi đang dạy ở đó và cha mẹ tôi gửi gắm như một đứa trẻ mẫu giáo. Nhìn nàng thi đỗ đại học mà không được học, tôi đau xót khôn cùng.
Video đang HOT
Rồi thấm thoắt năm năm trôi qua, từ một cậu sinh viên ngày nào, nay tôi đã trở thành một cử nhân quản trị kinh doanh. Mọi người khen tôi chững chạc như một thằng “giám đốc ” nhưng tôi cảm thấy là “giám hốc” thì đúng hơn cả. Đến lúc này tình cảm mà tôi dành cho nàng vẫn là mãi mãi. Chúng tôi công khai hơn xưa nhưng có một điều mà tôi cảm thấy là nàng không còn gần gũi tôi như trước nữa. Dường như có một khoảng cách nhất định đã ràng buộc tôi và nàng.
Tôi không thể hiểu nổi nhưng đến một ngày, người bạn thân nhất nói với tôi rằng người nhà tôi và anh em họ hàng nội ngoại đều đã sắp đặt cho tôi với con gái của bạn bố tôi. Tôi không hề hay chuyện này và chỉ nhớ là người phụ nữ ấy hơn tôi tới 3 tuổi và là cô giáo cũ của tôi thời đại học. Tôi bạo dạn hỏi: “Tại sao bố mẹ lạ tự ý tham gia vào việc hôn nhân, đời tư của tôi? Tại sao mọi người lại nhẫn tâm sắp đặt tôi với một người con gái là cô giáo của tôi? Trước là cô, tương lai là vợ thì sao chấp nhận được đây?”.
Tôi hét to với cha tôi nhưng ông không hề tức giận mà tỏ ra bình thản đáp lại: “Cho mày lấy vợ hơn tuổi nó mới trị được mày, nhất là nó đã làm thầy mày thì về nó càng trị được mày”. Bà ngoại tôi nói thêm: “Từ nhỏ, lúc mày sinh ra, duyên số đã định sẵn rồi. Vợ mày phải hơn mày 3 tuổi, nó có khả năng trị được mày. Nếu lấy vợ ít tuổi hơn thì nó không trị được mày, mày sớm sa đọa vào con đường cờ bạc thôi. Còn nếu lấy vợ bằng tuổi thì nó làm vướng đời mày”.
Tôi sững sờ không nói được câu nào vì ánh mắt sắc như Quan Vân Trường của cha tôi đã khiến tôi bạt vía. Tôi từng có một thời gian học cô ấy và cũng có đôi lần cô ấy đến nhà tôi nhưng tôi chỉ coi cô như một người chị gái thôi. Đến giờ thì tôi mới hiểu tại sao cha tôi lại sắp đặt tôi vào học ngôi trường này. Tôi đã cố gắng chống cự với một niềm hy vọng mong manh. Dường như nàng đã hiểu chuyện gì đang xảy đến với tôi nên những tin nhắn nàng gửi tôi ít dần và từ chối nhiều cuộc gọi của tôi với lý do: “Em đang bận trông hàng, để khi khác mình nói chuyện sau anh nhé”. Vỏn vẹn vậy thôi, một tin nhắn như đang giết chết tâm hồn tôi.
Rồi một ngày, tâm hồn tôi như sống lại khi nàng bắt máy của tôi và giọng nói cởi mở, gần gũi hơn. Nàng đồng ý với thỉnh cầu của tôi khi tôi rủ nàng đi chơi. Tôi còn bất ngờ hơn khi nàng vồ vập, ôm hôn tôi nồng thắm hơn bao giờ hết. Anh ơi mình… Nàng muốn quan hệ với tôi. Tôi không biết lúc bấy giờ tôi có phải là một kẻ ham mê thú vui nhục dục hay không mà đánh mất đi sự kiềm chế? Tôi không nghĩ vậy mà tôi cho rằng đây là động lực và sẽ là cái cọc để mình giữ nàng, chịu trách nhiệm với nàng. “Tôi đã qua đêm đầu tiên của mình cho nàng”.
Với chuyện này, tôi hoàn toàn có cơ sở để đến với nàng cho dù ba, mẹ tôi có phát điên lên như Trương Phi thua trận thì cũng thế thôi. Nhưng tôi nào hay biết đó là cái kết giữa hai đứa. Sau tối hôm đó, tôi dồn hết can đảm để nói với bố rằng tôi và nàng ăn nằm với nhau nhưng không ngờ, bố tôi không như tôi nghĩ. Ông thản nhiên nói là chuyện đó thật “bình thường”. Con trai mà, đôi khi cũng một chút sai lầm. Nụ cười của cha tôi giống như một Tào Mạnh Đức thua trận Xích Bích nhưng không tỏ sự tức giận. Dù vậy, tôi vẫn còn tràn trề.
Tôi nghĩ rằng nếu như nàng mang một cái “bụng” đứng trước cổng nhà tôi ăn vạ thì “hay cho tôi biết mấy”. Đã có nhiều đêm tôi mơ như vậy. Những tưởng rằng giấc mơ của mình sẽ thành hiện thực nhưng bỗng một hôm, chuông điện thoại của nàng vụt tắt với câu nói thuê bao không liên lạc được. Tôi lo đến ghê người. Đến nhà nàng, tôi sững người khi nghe hàng xóm nói là gia đình nhà họ chuyển vào Nam rồi. Hồn tôi một lần nữa chết đứng.
Một hôm, có số điện thoại rất lạ điện đến cho tôi và tôi nhận ra giọng của nàng bên kia. Cuộc nói chuyện của tôi chỉ có thể kết lại một câu: “Anh ơi, em nghĩ mình không hợp nhau đâu. Mình chia tay đi. Em không xứng đáng với anh. Em cũng không muốn yêu một người như anh nữa, xin anh đừng nhớ tới em. Em đã bắt đầu một cuộc sống mới cho riêng mình. Em thật sự không còn tình cảm gì với anh nữa. Em đã có một cuộc sống mới, xin anh đừng làm phiền em nữa. Thế nhé, thôi chào anh. Em chúc anh tìm được một người phụ nữ hơn em. Thôi tình ta hết rồi”.
Nàng phũ phàng nói ra những câu nói này trong khi tôi cố gắng van nài nàng nói cho tôi nguyên nhân, van xin nàng hãy quay về bên tôi. Tiếng khóc của tôi vang lên nhưng sau đó tôi chỉ thấy những tiếng tút tút. Tại sao chứ? Tôi nào có tội tình gì ? Hai tháng sau đám cưới của tôi với cô giáo cũ đã “xảy ra”.
Nhưng đến giờ, tôi vẫn không thể trả lời được câu hỏi tại sao em bỏ rơi tôi? Tình yêu có thể đem ra so sánh với tiền bạc địa vị hay không? Tại sao cha tôi lại chỉ biết coi tôi như một con bù nhìn đã chết hay sao?
Theo VNE
2 đời chồng, tôi vẫn không hạnh phúc
Chia tay người chồng thứ hai, tôi đã suy nghĩ đến cả tháng trời và tôi biết, chấm dứt cuộc hôn nhân này chính là chấm dứt cuộc đời của tôi ở đây.
Tôi không còn nghĩ tới chuyện đi bước nữa hay tái hôn với ai. Giờ nhiệm vụ duy nhất của tôi là trong con, nuôi con khôn lớn trưởng thành. Hi vọng sau này con sẽ hiểu và thông cảm cho tôi, người mẹ tội nghiệp của chúng.
Những ngày tháng tiếp theo, tôi sẽ phải chịu điều tiếng là người đàn bà lăng nhăng, hay những câu đại loại như: "Có sao thì người ta mới bỏ, đàn bà gì mà lấy hai chồng đều bỏ cả hai". Nhưng không sao cả, tôi chấp nhận, vì tôi không thể nào cố gắng được thêm nữa, tôi đã quá mệt mỏi rồi.
Người chồng thứ nhất của tôi chia tay tôi, cũng vì anh chủ động. Sinh cho anh ta một đứa con trai nhưng đó không phải là lý do khiến tôi và con tôi được ở lại trong căn nhà ấy. Anh đi làm, có tiền, giàu có và có bồ. Cô bồ có thể sinh cho anh cả hai đứa con trai chứ đừng nói là một. Và vì vậy, anh ngang nhiên ngoại tình và bỏ bê mẹ con tôi. Anh còn đuổi tôi ra khỏi nhà và đưa cô bồ về sống. Tôi dù có trơ trẽn đến cỡ nào, có mong muốn đến cỡ nào cũng không thể sống chung nhà với chồng và người đàn bà đó. Tôi bỗng từ người đầu tiên lại trở thành người thứ ba một cách vô duyên. Và tôi phải ra đi, sau đó hơn 1 tháng thì chúng tôi làm thủ tục li hôn.
Tôi bỗng từ người đầu tiên lại trở thành người thứ ba một cách vô duyên. Và tôi phải ra đi, sau đó hơn 1 tháng thì chúng tôi làm thủ tục li hôn. (ảnh minh họa)
Rồi hơn 1 năm sau, có một người đàn ông cũng từng có gia đình, giàu có và biết hoàn cảnh của tôi, ngỏ lời với tôi. Anh ta biết tôi từng có chồng và đang nuôi con nhỏ, nhưng anh ta cũng có con nhỏ, và bỏ vợ nên rất muốn tái hôn với tôi, làm một gia đình. Ban đầu, tôi sợ lắm, không đồng ý, vì không muốn đi bước nữa quá vội vàng. Hơn 1 năm mà đã lấy chồng hai, tôi cảm thấy không hay ho cho lắm. Nhưng những người xung quanh cứ động viên tôi nhận lời, vì họ bảo, anh ấy có điều kiện kinh tế, có thể lo cho tôi cuộc sống tốt hơn. Tôi còn có con, không thể một mình nuôi con, kiếm tiền thì không hề dễ. Vả lại, người đàn ông đó cũng từng đổ vỡ nên họ sẽ biết trân trọng người vợ hai hơn.
Nghe mọi người nói, tôi mủi lòng. Tôi cũng tính tới chuyện lấy chồng. Và sau một thời gian tìm hiểu, thấy anh ta quan tâm mình, lo lắng cho mình, lại còn hay quà cáp, yêu chiều tôi, nên tôi đã đồng ý. Tôi chấp nhận lấy chồng lần nữa và hi vọng sẽ có cuộc sống tốt hơn.
Nhưng đúng là, ông trời trêu người. Người chồng mà tôi nghĩ giàu có, thực ra chẳng có gì mấy. Anh ta chỉ được cái mã, chỉ có cái nhà, còn lại thì không có gì. Công việc kinh doanh thì nay được, mai không. Tuy nhiên, tôi không cho đó là điều to tát, vì nếu anh ấy thật lòng yêu thương quan tâm tôi, thì tôi không để ý làm gì.
Nhưng anh ta coi tôi như ô-sin trong nhà, có việc gì cũng đến tay. Anh ta lấy một người giúp việc về, chăm con cho anh ta chứ không phải là lấy một người vợ. Tôi đi làm, kiếm tiền, lại còn một nách hai con, chăm con chồng và cả con mình. Còn anh ta thì chỉ biết chơi bời, nhậu nhẹt với bạn bè. Làm ăn thua lỗ thì về kêu trời rồi vòi tiền của tôi. Hình tượng người đàn ông tôi yêu thương, người mà luôn nói sẽ mang lại hạnh phúc cho tôi, không làm tôi thất vọng là thế này sao. Suốt ngày anh ta chỉ biết chìm trong men rượu, say khướt rồi còn về nhà đánh đập tôi. Với con tôi, từ ngày cưới nhau, anh ta chưa có một lời ngọt ngào, chứ đừng nói là quan tâ hay lo lắng. Tôi cảm thấy bất lực về người chồng này. Tưởng là giàu có ra sao nhưng ngoài cái nhà, anh ta không có gì hết, chỉ là lừa dối mà thôi!
Thôi thì chấp nhận làm mẹ đơn thân như ông trời đã sắp đặt. Có lẽ đó là số phận của tôi rồi! (ảnh minh họa)
Tôi lấy chồng để bớt gánh nặng cuộc sống nhưng có vẻ, gánh nặng còn nhiều hơn khi tôi làm mẹ đơn thân. Giờ tôi phải nuôi thêm con chồng và một người chồng nghiện rượu, còn vũ phu. Tôi chán nản lắm rồi, mệt mỏi lắm rồi! Tôi không muốn tiếp tục cuộc sống như vậy, nhưng lại ly hôn lần nữa thì còn mặt mũi nào. Tôi có nói với bạn thân của tôi, cô ấy bảo tôi cố chịu, chứ nếu ly hôn hai lần, người ta cười vào mặt tôi. Nhưng liệu có thể không, sao tôi còn dám nghĩ tới chuyện sống với anh ta nữa. Vậy thì cả đời này tôi chấp nhận cô đơn, đau khổ và mệt mỏi hay sao? Tôi đang đau khổ vô cùng, suy nghĩ về cuộc hôn nhân thứ hai này một cách nghiêm túc. Ly hôn, có lẽ chỉ còn đường như vậy và tôi thề là sẽ không bao giờ lấy chồng lần nữa.
Chỉ hi vọng là sau này, con tôi sẽ thông cảm cho người mẹ này, đừng nghĩ tôi là một kẻ không ra gì mà thôi. Liệu tôi có thể tiếp tục cuộc sống với người chồng chỉ coi tôi là người giúp việc không. Một mình tôi nuôi con đã mệt rồi, chỉ muốn có người nương tựa, giờ lại nuôi thêm chồng và con chồng, chắc là chỉ còn đường chết. Thôi thì chấp nhận làm mẹ đơn thân như ông trời đã sắp đặt. Có lẽ đó là số phận của tôi rồi!
Theo VNE
Trong chuyện này, làm sao có thể trách mẹ? Tôi nhớ cái ngày vét hết tất cả những thứ có giá trị trong nhà, kể cả cặp nhẫn cưới đem bán lấy tiền cho anh đi thành phố làm ăn, anh ôm tôi rất lâu: "Em ở nhà ráng lo cho mẹ, anh sẽ cố gắng làm kiếm thật nhiều tiền rồi rước em lên". Tôi nói rằng tôi không mơ giàu...