Cha mẹ tôi có một không hai
Ông ham muốn tất cả phụ nữ, rượu chè bồ bịch, cả nghiện hút. Mẹ luôn cầu xin sự thương hại từ người khác. Bị bắt xe bà đòi quỳ xuống lạy công an.
Tôi có một gia đình mà có lẽ hiếm người có, nơi tôi đau khổ, hoài nghi, mất phương hướng. Bố đi tù vì tội trấn lột gì đó khi tôi mới sinh, chống đối người thi hành công vụ khiến án nặng thêm. Năm tôi 11 tuổi ông ta được thả về. Tôi xấu hổ mỗi lần phải xuất hiện cùng ông, phải cúi gằm mặt đi trên đường đến nỗi về đến nhà đau hết cổ. Bố có 2 tính cách trong một hình hài, tôi không giải thích được. Ông có ham muốn với tất cả những người phụ nữ. Là một đứa nhạy cảm tôi nhanh chóng phát hiện ra dù còn quá nhỏ để phải biết những thứ ghê sợ đó.
Tôi tránh xa, không quên để ý nhằm bảo vệ những người quanh mình, bao gồm các em họ của tôi, những người nhà đã dang tay chấp nhận một kẻ tù tội trở về. Vậy mà ông vẫn có thể làm bậy với người nhà tôi đến nỗi bị chém phải nằm viện. Sau này đi làm ăn xa, tạm thời yên ổn vấn đề này thì lại nảy sinh rượu chè bồ bịch, cả nghiện hút. Song song với bộ mặt đó, ông vô cùng chăm chỉ, chiều chuộng mẹ con tôi, ai nhờ vả gì cũng nhiệt tình, lặn lội đường xá đều không quản, tôi đi học ấm no đầy đủ cũng một tay ông lo cho. Nhưng trong sâu thẳm tôi nhận ra ông chỉ chiều chuộng những người là nữ.
Mẹ tôi vô cùng đặc biệt, bà cặm cụi, cần mẫn làm những công việc thấp kém nhất như ôsin, lau chùi, dọn dẹp, bà nuôi tôi bằng những đồng tiền hòa nước mắt, luôn lo lắng cho tương lai của tôi. Tôi biết ơn điều đó. Còn tính cách bà là một địa ngục với những ai ở cùng, bà có thể vui vẻ hết cỡ nhưng ngay lập tức suy sụp, sức mạnh của con người bà chỉ nằm trong hai từ thương hại.
Bà cầu xin sự thương hại của người khác bất kể là ai, trong trường hợp nào. Bị bắt xe bà đòi quỳ xuống lạy công an, tôi bị chuyển sang học cơ sở xa nhà, phải ở trọ, bà sợ tốn kém đi lại, đòi địa chỉ của thầy hiệu trưởng để sang đấy quỳ xuống lạy. Lỡ làm mất một ít tiền, bà thở không ra hơi, kêu trời mong mẹ (bà ngoại tôi) chết đi để bà chết cùng.
Video đang HOT
Tôi hiểu vì bà quá khổ cực để kiếm tiền nên mới có tính cách ấy, nhưng sau này suy ngẫm chắc đấy là một dạng tính cách bệnh được di truyền vì bác tôi cũng gần như thế. Lúc bà cho tôi thấy một viễn cảnh tươi sáng với vấn đề tài chính tốt đẹp, ngay hôm sau đã rên rẩm than thở vì tiền. Tôi chẳng bao giờ nói chuyện với bà được quá 15 phút, cảm giác thần kinh của bà không được bình thường.
Mới đây bố tôi bị bắt vì tội hiếp dâm, tôi chẳng lấy làm ngạc nhiên khi nghe cái tin ấy, thế mà mẹ đau xót lắm, cứ như bà có một ông chồng tốt và bỗng dưng tai ương đổ xuống đầu. Nạn nhân là một đứa bé, tôi xót xa cho nó, cho tiền để bà đền bù nhưng nhất định không cho chạy án. Bà mẹ đáng thương của tôi vẫn tiếp tục nuôi hy vọng để giúp ông. Trời ơi, cái ân nghĩa này đâu có đặt đúng người.
Tôi không thể khuyên nhủ, cũng không thể bỏ mặc bà, có thể lo cho bà tiền nhưng làm sao bảo bà từ bỏ, làm sao để tâm trạng bà tốt lên. Tôi tưởng tượng bà đang vác một hòn đá to vô ích trên lưng nhưng bảo đặt xuống thì không được. Ngày đêm tôi lo nghĩ héo hon, không thể để chồng và gia đình chồng biết. Tôi phải lấy chồng thật xa cũng vì lo lắng có ngày nhà mình gặp họa. Chồng tôi trẻ con và hời hợt, tôi là lao động chính, bố mẹ chồng tốt nhưng cũng không dư giả.
Tôi chịu đựng đến bao giờ đây? Lẽ nào tôi bỏ mặc bà để thanh thản một mình? Tôi không còn từ ngữ nào để diển tả cảm giác của mình, càng không thể hiểu nổi mẹ. Mỗi khi thấy điện thoại của bà là tôi rụng rời, không biết lại sắp có chuyện kinh khủng gì xảy ra ở quê. Nhiều khi muốn gọi để an ủi bà là phải lấy hết can đảm. Tôi cần một lời khuyên từ người có kinh nghiệm, làm thế nào để bà từ bỏ, để tôi không phải dằn vặt mà trút cái gánh nặng này?
Theo VNE
Một sự thèm khát tội lỗi
Men rượu làm má cô hồng rực lên, mắt thăm thẳm hơn, còn Hải chếch choáng say rượu và say cả tình trước vẻ đẹp của cô. Và không biết có phải tại cảm giác cô đơn trong đêm ở một nơi xa lạ, hay tại sự thiếu thốn một thời gian dài mà hai con người đức hạnh kia lao vào nhau cuồng si đến thế.
Trong cơ quan, Hải vốn nổi tiếng sát gái dù anh chưa có cử chỉ nào của anh rớt khởi phạm vi đạo đức. 35 tuổi, Hải có trong tay cơ ngơi khá khẩm, biệt thự và một công ty riêng hoạt động trong lĩnh vực truyền thông ăn nên làm ra.
Nhưng dạo gần đây, Hải trầm tư hơn, ngày nào cũng quanh quẩn với phòng truyền thông nơi anh làm trưởng phòng tới muộn mới về. Gia đình của Hải đang đụng bát đụng đũa, vợ Hải mấy tháng nay ôm cậu con trai về nhà ngoại để yêu sách với chồng.
Chuyện riêng, Hải vốn giấu kín, nhưng ở cơ quan ai cũng biết tính trẻ con của vợ Hải. Có người khuyên anh: nên giải tán, thiếu gì phụ nữ trên đời này. Bàn ra, tán vào nhiều nhưng anh vẫn cười trừ. Vợ anh vốn năng động, nhưng chỉ mỗi tội hơi một chút là dỗi, ỷ thế anh yêu cậu con trai hơn cục vàng nên vợ anh hay gây sức ép với anh mỗi lần giận dỗi bằng cách ôm con về ngoại. Lần này vì bận họp anh chưa kịp nhắn tin mà vợ anh đã gào khóc ầm ĩ, rồi suy diễn theo cái lý đàn bà và đòi ly dị.
Anh tất tả đến đón vợ về thì đụng ngay hội đồng xét xử gồm mẹ vợ cùng hai bà chị vợ. Anh bị mắng như tát nước vào mặt vì tội không quan tâm tới vợ con. Mẹ vợ anh nói mát: "Tôi cứ nghĩ yên tâm giao con gái cho anh, không ngờ anh chỉ biết tới công việc, con anh khóc ở nhà anh cũng bỏ mặc". Sau lần ấy, anh cũng mặc.
Anh vốn có nhiều bạn bè, nhưng từ khi lấy vợ anh đã hạn chế tới mức tối đa. Cuối tuần nào anh cũng quẩn quanh với cậu con trai không bước ra khỏi cổng nhà. Nhưng vợ anh vẫn thấy ấm ức, làm mình, làm mẩy.
Họ tìm đến nhau để thỏa thê những thèm khát và lại đau khổ tội lỗi... (Ảnh minh họa)
Chuyện anh mạnh tay rút hầu bao, hào phóng với những bóng hồng cơ quan chỉ là sự ưu ái mà anh muốn dành cho phái nữ. Nhưng khối cô trong cơ quan xin chết, trong đó có Hà. Hà đã có gia đình, nhưng chồng Hà công tác ở xa, cả năm đôi ba lần về thăm nhà. Có lẽ vì thế mà Hà luôn rảnh rang chăm sóc cho mình, và công nhận cô đẹp. Hà luôn thấy hứng thú khi để ý đến Hải, người đàn ông trong mơ của chị em, không ít lần Hà chủ động liếc mắt. Hải cảm nhận được điều này, nhưng anh có gia đình, và không muốn vướng vào vòng tơ nhện này.
Hà để lọt vào tai mình không sót từ nào về gia đình anh. Vậy nên thâm tâm cô không bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình liên quan đến Hải, dù cô cũng có cảm tình với anh. Cô biết mình không thể chịu nổi cảm giác người tình đến với mình chỉ là vì bị bỏ rơi, bởi một người đàn bà khác.
Chuyến công tác kết thúc muộn hơn dự định khiến hai người không kịp về Hà Nội vào buổi chiều mà phải lui lại sáng hôm sau. Hôm đó lại đúng sinh nhật Hải. Anh cũng không hiểu vì sao cô lại biết. Bữa tối đó hai người chúc tụng nhau bằng những ly rượu mạnh có lẽ bởi cả hai đều đang chống chếnh.
Men rượu làm má cô hồng rực lên, mắt thăm thẳm hơn, còn Hải anh chếch choáng say rượu và say cả tình trước vẻ đẹp của cô. Và không biết có phải tại cảm giác cô đơn trong đêm ở một nơi xa lạ hay tại sự thiếu thốn một thời gian dài mà hai con người đức hạnh kia lao vào nhau cuồng si đến thế.
Khi tỉnh dậy, họ lại quấn vào nhau như trên thế gian này chỉ có hai người. Cứ thế họ tìm đến nhau để thỏa thê những thèm khát và lại đau khổ tội lỗi. Nhưng họ không thể dứt ra nổi... Càng khỏa lấp họ càng thèm khát được gần nhau.
Theo VNE
Nếu được làm lại thì em sẽ "giữ" cho anh Tôi sợ là khi nói ra chuyện đó với anh, có thể, tôi sẽ mất anh mãi mãi nhưng còn hơn phải sống trong những ngày lo âu vì cảm thấy có lỗi... Tôi mới yêu anh hơn hai tháng, thời gian đó vẫn chưa đủ dài để thử thách cho một tình yêu bền chặt. Nhưng nó cũng làm tôi biết được,...