Cha mẹ nạ.n nhâ.n khẩn thiết xin giảm án cho hun.g th.ủ
Khi nghe HXX tuyên án, người cha mất con níu chặ.t ta.y vợ đang ôm siết di ảnh con, lẩm bẩm: “Không có án t.ử hìn.h, tụi nhỏ có cơ hội được sống rồi, con trai mình trên trời chắc cũng yên lòng…”.
Bị đán.h chế.t vì giúp người
Theo cáo trạng của Viện KSND TP. HCM, khuya 25/12/2012, anh Linh tình cờ chứng kiến một vụ va quệt xe tại ngã ba đường Kha Vạn Cân (phường Linh Trung, quận Thủ ức, TP HCM).
Thấy 4 thanh niên gồm Nguyễn Văn Thời Tiến (19 tuổ.i), Lê Chí Thảo (22 tuổ.i), Phạm Vũ Luân (17 tuổ.i) và Lê Trần Minh Vũ (18 tuổ.i) hung hăng cự cãi với một đôi nam nữ, anh Linh chạy đến can ngăn. Những người này hậm hực bỏ đi.
Tuy nhiên, khi anh Linh đang giúp đôi nam nữ dựng xe máy lên, 4 thanh niên trên quay lại, xông vào đán.h đấm khiến anh Linh t.ử von.g sau đó.
Anh Linh là con trai duy nhất và là cháu đích tôn của dòng họ. Lúc còn học phổ thông, anh từng đoạt nhiều giả.i thưởn.g quốc gia về môn toán và tin học.
Các đối tượng chờ HĐXX tuyên án.
Vào học Trường ại học Giao thông Vận tải TP HCM, anh luôn nằm trong danh sách những sinh viên có thành tích học tập tốt. Khi đang là sinh viên năm nhất, anh đoạt giải nhất cuộc thi Olympic Tin học toàn quốc. Mới học năm 3, anh đã được Công ty CP Xây dựng số 6 mời về làm việc sau khi tốt nghiệp.
Linh cũng là đứa con hiếu thảo, hiền lành. Những ngày mẹ nhập viện điều trị căn bệnh ung thư, anh quyết định bảo lưu kết quả học tập, suốt 2 năm vào ra bệnh viện túc trực chăm sóc mẹ.
Video đang HOT
Trước khi gặp nạn, anh có khoe với gia đình về người bạn gái là sinh viên ngành y. Linh hứa sẽ sớm dẫn bạn gái về ra mắt cha mẹ. Cả nhà cứ mong ngóng rồi tưởng tượng ra bao nhiêu chuyện vui. Vậy mà…
Tha thứ
“ến tận bây giờ, tôi vẫn còn nhớ như in những muỗng cơm, miếng nước con trai ân cần đút cho mình. êm nào, Linh cũng luôn ở bên cạnh đấ.m bóp để xoa dịu cơn đau giúp tôi.
Không ít lần tôi bắt gặp con rơi nước mắt khi chứng kiến những cơn đau của mẹ… Tất cả như mới ngày hôm qua. Tôi thật sự không tin chỉ trong chớp mắt, đã vĩnh viễn mất con…”, mẹ Linh âu yếm miết tay lên từng nét trên gương mặt con trai trong di ảnh, khóc rưng rức.
au đớn vì mất con nhưng cha mẹ Linh không dám để lộ ra ngoài, sợ bà nội Linh không đủ sức chịu đựng. Thế nhưng cuối cùng, bà nội Linh cũng biết được, bà ốm nằm liệt giường hơn 10 ngày, rồi cũng ra đi theo cháu.
Cùng một lúc gánh hai nỗi đau mất con, mất mẹ, ông Phạm ức Lợi (cha của anh Linh) không thể không oán hận những kẻ vô cớ tước đoạt mạng sống con mình.
Ông không gặp, không tiếp gia đình các bị cáo, không cho họ cơ hội sám hối giúp con cái họ. Nhưng rồi, trằn trọc bao đêm, ông quyết định gác bỏ lòng hận thù, nén chặt nỗi đau mất con, đến tham dự phiên tòa để xin HXX xem xét giảm án cho các bị cáo.
“Con tôi chế.t rồi, nỗi đa.u đớ.n, mất mát trong lòng chúng tôi mãi mãi không gì có thể bù đắp được. Nhưng nếu x.ử t.ử hình các bị cáo, con tôi cũng không sống lại được, chúng tôi vẫn không nguôi ngoai được nỗi đau. Xin quý tòa mở lòng nhân đạo, giảm án cho tụi nhỏ, để các bị cáo có cơ hội cải tạo, sửa chữa lỗi lầm, trở thành người có ích cho xã hội…” – cha anh Linh nghẹn ngào trình bày trước tòa.
Khi nghe HXX tuyên án, người cha mất con níu chặ.t ta.y vợ đang ôm siết di ảnh con, lẩm bẩm: “Không có án t.ử hìn.h, tụi nhỏ có cơ hội được sống rồi, con trai mình trên trời chắc cũng yên lòng…”
Mong sao lòng bao dung ấy sẽ được những kẻ phạm tội đáp lại bằng sự hối lỗi, ăn năn thật lòng để từ đó họ biết sửa mình, sống có ích.
Sau khi xem xét tất cả các tình tiết tăng nặng, giảm nhẹ, TAND TP HCM đã tuyên phạt Tiến tù chung thân, Thảo 20 năm tù cùng về tội “Giế.t ngườ.i”; Luân 1 năm tù và Vũ 7 tháng 5 ngày tù cùng về tội “Gây rối trật tự công cộng”.
Theo Người lao động
Người lính thông tin "5 phút vụt sáng thành anh hùng"
Nhằm đảm bảo thông tin trong chiến dịch thành cổ Quảng Trị 1972, anh lính thông tin Trần Duy Hoan đã dũng cảm dùng răng cắn hai đầu dây thông tin bị đứt, nối liền đường truyền. Kết thúc cuộc gọi cũng là lúc toàn thân anh co rúm...
Tìm đến nhà người lính thông tin Trần Duy Hoan năm xưa ở xã Vụ Bản, huyện Bình Lục, tỉnh Hà Nam, anh lính thông tin dũng cảm năm xưa là Thiếu tá Trần Duy Hoan, Anh hùng Lực lượng vũ trang nhân dân, nay đã 72 tuổ.i. Gặp chúng tôi, ông niềm nở mời vào nhà trò chuyện. 5 phút ngắn ngủi mà đầy hiểm nguy khi ông dũng cảm dùng răng cắn 2 đầu dây bị đứt, để dòng điện chạy qua người, nhằm nối cho đường dây thông tin liên lạc trong chiến dịch phòng thủ Quảng Trị năm 1972 được thông suốt, lại ùa về bồi hồi, xúc động.
Anh lính thông tin Trần Duy Hoan lúc đang thử máy thông tin năm 1973 (ảnh tư liệu).
"Năm 19 tuổ.i, lúc đó là vào tháng 2 năm 1968, tôi nhập ngũ vào Đại đội 5, Tiểu đoàn Thông tin 26, Quân khu 3. Sau đó tôi được chuyển về Trung đoàn Thông tin 134 (nay là Lữ đoàn 134) thuộc Binh chủng Thông tin liên lạc. Là đơn vị bảo đảm thông tin huyết mạch từ Thủ đô Hà Nội tới vĩ tuyến 17, nên chúng tôi được huấn luyện kỹ lưỡng, tuân thủ nghiêm ngặt quy định và mật ngữ liên lạc...", ông Hoan nhớ lại.
Sau thời gian chiến đấu trên đất bạn Lào, ông trở về nước và tham gia chiến dịch phòng thủ Quảng Trị. Quảng Trị lúc bấy giờ là điểm nóng, nên bom đạn địch rải khắp nơi, đường dây thông tin liên lạc vì thế mà liên tục bị đứt. Đơn vị ông đóng ngay bên bờ sông Thạch Hãn, là lính thông tin nên đơn vị của ông có nhiệm nối lại những sợi cáp bị đứt đảm bảo thông tin liên lạc giữa ban chỉ huy và chiến trường.
Người lính thông tin năm xưa giờ đã bước sang tuổ.i 72.
Ông Hoan kể lại, giữa tháng 9/1972 Quảng Trị bị địch đán.h phá ác liệt từ Vĩnh Linh vào sông Thạch Hãn. Mục đích của địch là nhằm chia cắt đường thông tin của ta từ Hà Nội vào miền Nam. Đoạn dây thông tin của tổ 29 do ông làm Tổ trưởng bị đán.h ác liệt nhất. Đầu này ta vừa nối xong, chúng đã né.m bo.m đứt đầu kia.
Lúc trận đán.h sắp diễn ra, nhiều đoạn đã được đội của ông nối lại hết, chỉ còn duy nhất một đoạn nhiều mối nối quá, mà lúc đấy lại hết dây dự phòng. Mặc dù đã cố kéo căng hai đầu dây nhưng vẫn không được. Trong khi thông tin từ ban chỉ huy với chiến trường sắp cần được đấu mối. Trong thời khắc quan trong, ông Hoan đã ghì hai đầu dây cho vào răng và cắn chặt lại.
Ông Hoan vẫn còn nhớ như in: "Lúc đó, cấp bách quá mà thông tin mật không được chậm một phút. Không chần chừ, tôi ghì hai đầu dây lại cắn chặt để nối chứ không nghĩ là nhờ đó có thể giúp thông tin được đảm bảo trong 5 phút", ông Hoan nhớ lại và cho hay, kết thúc cuộc gọi cũng là lúc toàn thân ông co rúm, bất tỉnh và nửa giờ sau mở mắt thì thấy đang nằm trong tay đồng đội.
Ông Hoan hiện vẫn rất khỏe mạnh và minh mẫn.
"Vì là mệnh lệnh quan trọng, khẩn cấp từ cấp trên xuống, nên nếu dùng thông tin vô tuyến sẽ không bảo đảm bí mật vì có thể bị địch nghe trộm. Hơn nữa, dùng vô tuyến sẽ phải số hóa bằng mật ngữ liên lạc, tới nơi thì thông tin viên lại phải dịch ra cho các đồng chí tư lệnh nên rất mất thời gian. Nếu chậm một phút thì sẽ có rất nhiều đồng đội sẽ ngã xuống. Vì thế, tôi không chần chừ lúc ấy chỉ nghĩ làm sao cho thông tin đến thật nhanh thôi" - người lính lý giải giản đơn về hành động anh hùng của mình năm xưa.
Nhờ hành động táo bạo, dũng cảm của ông Hoan, mà toàn bộ khẩu lệnh quan trọng của lãnh đạo Bộ được truyền nguyên vẹn đến chiến trường, giảm bao tổn thất cho đồng đội góp phần không nhỏ vào chiến thắng cuối cùng trong chiến dịch xuân hè năm 1972.
Danh hiệu Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân giải phóng được chính phủ Cách mạng lâm thời cộng hoà Miền Nam Việt Nam trao tặng ông Hoan.
Sau khi chiến dịch 81 ngày đêm thành cổ Quảng Trị kết thúc, ông Hoan được ra Bắc và thi đỗ vào Học viện Quân sự. Tốt nghiệp, ông giữ chức Đại đội trưởng thông tin cho mạng lưới thông tin tại Hà Nội, Hà Tây (cũ) và Vĩnh Phú (cũ). Nhờ những thành tích xuất sắc trong chiến đấu, năm 1973, ông vinh dự được nhận danh hiệu Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân.
Chiến tranh đã qua, anh lính thông tin gan dạ, dũng cảm năm xưa đã bước sang tuổ.i 72. Tuy trên mình còn mang những vết thương của chiến tranh năm xưa, nhưng khi trở về với đời thường ông Hoan vẫn là người mẫu mực cần mẫn, không những chỉ đỡ vợ con, ông còn tích cực tham gia vào công tác khuyến học khuyến tài của xã Vụ Bản.
Theo Dantri