Cha mẹ lúc trẻ bớt ‘yêu’ con, về già được tự do, hạnh phúc
Sự việc cô con gái ở Long An đánh đập mẹ già xôn xao báo chí mấy ngày qua chắc chắn là một hành vi đáng lên án cả về góc độ luật pháp lẫn đạo đức.
Tuy nhiên, tôi cho rằng câu chuyện này cũng đặt ra một vấn đề khác trong văn hóa gia đình Việt.
Lâu nay, người Việt luôn sống theo lối suy nghĩ “trẻ cậy cha, già cậy con”, tức là khi còn nhỏ, đứa con sẽ phải trông đợi vào sự chăm sóc của cha mẹ, còn khi cha mẹ về già, sẽ phải nhờ cậy đến sự phụng dưỡng của các con.
Mặc dù, xã hội đã thay đổi rất nhiều, không ít quan điểm đã bị đào thải vì không còn phù hợp với sự phát triển của kinh tế, xã hội hiện đại. Nhưng quan điểm này vẫn còn khá nặng nề trong xã hội ta, đặc biệt là ở các vùng nông thôn.
Việc người con trai không sống chung với bố mẹ để phụng dưỡng tuổi già vẫn bị coi là chuyện khó hiểu, đặc biệt là khi người con đó lại đang sống gần bố mẹ.
Không ít cặp vợ chồng trẻ ngày nay tâm sự rằng, họ khá “đau đầu” với chuyện phải xin phép bố mẹ chồng cho ra ở riêng. Câu chuyện lẽ ra là quyền tự do cá nhân của một người trưởng thành bỗng dưng trở thành câu chuyện đạo đức, hiếu thuận.
Nếu như ở phương Tây, các bậc cha mẹ coi việc một đứa trẻ 18 tuổi dọn ra sống riêng là chuyện hoàn toàn bình thường, thì ở một số nước Á Đông, nhiều “đứa trẻ” 18 tuổi vẫn được bố mẹ lo từng bữa ăn, giấc ngủ.
Thậm chí, nhiều phụ huynh phương Tây còn không hề giấu giếm chuyện mong chờ con mình đủ 18 tuổi để “đuổi” ra khỏi nhà, để họ có thể sống một cuộc đời tự do và thảnh thơi. Ở những nền văn hóa đặc biệt đề cao tính tự lập, những người trưởng thành vẫn sống cùng bố mẹ thậm chí còn bị kỳ thị bởi bạn bè, đồng nghiệp.
Video đang HOT
Tôi có một người bạn người Mỹ, năm nay đã gần 70 tuổi. Ông có 2 người con gái với người vợ cũ đã ly hôn. Khi còn trai trẻ, ông là lao động tự do và từng làm đủ các công việc chân tay để có tiền duy trì cuộc sống ở quốc gia phát triển nhất thế giới này.
Rất may, ông có bảo hiểm để lo cho mình những năm tháng cuối đời. Nhưng chi phí ở Mỹ quá đắt đỏ, ông bảo sẽ phải sống khá chật vật với số tiền lương hưu đó. Vì thế, ông đi đến một quyết định táo bạo ở tuổi thất thập: bán nhà và toàn bộ tài sản ở Mỹ để đi du lịch khắp thế giới.
Ông nói, quyết định này vừa cho ông cơ hội được trải nghiệm những vùng đất mà ông chưa từng đặt chân tới khi còn trẻ, lại vừa giúp ông có một cuộc sống đỡ chật vật hơn ở Mỹ.
Có lẽ để giải đáp cho thắc mắc mà tôi đang đặt ra trong đầu mà không tiện nói ra, ông bảo: “Hai con gái sẵn sàng hỗ trợ tài chính để tôi tiếp tục sống ổn định ở Mỹ nhưng tôi không muốn làm như vậy. Tôi không muốn phiền tới chúng”.
Chọn cách sống này đã 3-4 năm nay, mỗi lúc tôi hỏi thăm lại thấy ông đang ở một đất nước khác nhau. Ông vừa đi vừa xin làm một số công việc nhẹ nhàng ở nước bản địa để kiếm tiền trang trải sinh hoạt phí. Thỉnh thoảng, ông lại về Mỹ để thăm con cháu.
Có thể, nhiều người sẽ đặt câu hỏi: Trong điều kiện kinh tế, xã hội của Việt Nam, nhiều ông bố bà mẹ là lao động tự do, không có lương hưu, họ sẽ sống bằng gì khi về già?
Theo tôi, thực ra, cha mẹ Việt có rất nhiều cơ hội để tích lũy tài sản cho tuổi già, nhưng chính họ đã tước bỏ nó.
Khi con bước vào bậc đại học, thay vì đẩy con ra đường để đi làm thêm kiếm tiền tiêu vặt, hay cho con vay nợ tiền học phí, thì cha mẹ Việt vẫn tiếp tục “bao cấp” toàn bộ chi phí ăn học 4-5 năm đại học, thậm chí là cả các bậc học cao hơn nếu con có khả năng.
Khi con tốt nghiệp, cha mẹ lại tiếp tục tài trợ nốt cho con chiếc xe máy để con có phương tiện đi làm cho bằng bạn bằng bè. Nhiều đứa trẻ to xác sống chung cùng bố mẹ mà không hề có trách nhiệm đóng góp các khoản sinh hoạt phí cho bản thân. Đến khi lập gia đình, phụ huynh nào cũng lại lo chạy đôn chạy đáo mua cho con căn nhà, mảnh đất, hoặc chí ít cũng đóng góp đến phân nửa số tiền “an cư lập nghiệp” ấy.
Rồi đến khi chúng sinh con, ông bà nào cũng khăn gói lên thành phố bế cháu nội, cháu ngoại cho con yên tâm xây dựng sự nghiệp.
Từng ấy thời gian và tiền bạc, nếu cha mẹ biết sống cho riêng mình nhiều hơn, họ sẽ có một khoản tích góp không hề nhỏ để lo cho cuộc sống lúc về già.
Nhưng với suy nghĩ lối mòn lâu nay, họ dốc hết lòng dạ cho con cái, rồi đến khi về già lại trông mong vào sự hiếu thuận của chúng, chẳng phải là một lựa chọn mạo hiểm và đầy phụ thuộc hay sao?
Hiếu thuận không phải là sống chung cùng nhau suốt đời, hay ở cạnh nhau mỗi ngày về mặt địa lý. Hiếu thuận là khi đứa con luôn nghĩ đến niềm vui, sức khỏe của cha mẹ dù chúng có ở đâu đi chăng nữa.
Và việc của mỗi ông bố bà mẹ chúng ta phải chăng chính là thả sợi dây diều để đứa trẻ của mình được bay tự do hết khả năng mà chúng có. Đừng quàng vào chúng thứ trách nhiệm xưa cũ, khiến chúng phải bay luẩn quẩn quanh mình.
Để làm được điều đó, các bậc cha mẹ làm ơn hãy bớt “yêu” con ngay khi chúng đã đủ tuổi để tự lo cho mình.
Lời Phật dạy về ân đức của Cha Mẹ: Sống hiếu thuận, công danh sẽ sung túc
Lòng cha mẹ mênh mông rộng, như một tán ô lớn, che chở con trước mọi bão giông. Một người biết phụng dưỡng cha mẹ bằng tài sản của mình, khí tài ngày càng sung túc.
1.
Trong cuốn "Kinh Đại thừa Bản sinh Tâm địa quán", Đức Phật dạy, phúc báo của những người làm con biết phụng dưỡng cha mẹ là vô cùng.
Đức Phật hỏi, tại sao ta phải chịu công ơn to lớn của cha mẹ? Bởi cha là người đã cho ta giọt máu thành hình người, mẹ là người đã mang nặng đẻ đau ta 9 tháng 10 ngày, cho đến lúc ta cất tiếng khóc chào đời. Cha và mẹ chính là người chăm bẵm, nuôi nấng, yêu thương ta, có thể vì ta mà hy sinh tất cả. Những ân tình đó đối với chúng ta sâu tựa biển, cao tựa núi kia, dù ta trả nghĩa thế nào cũng không hết được.
Lòng cha mẹ mênh mông rộng, như một tán ô lớn, che chở con trước mọi bão giông. Một người biết phụng dưỡng cha mẹ bằng tài sản của mình, khí tài ngày càng sung túc. Con người tham lam, nham hiểm, nhiều thói xấu, lại không có lòng hiếu thuận, sớm muộn tiền đồ cũng lụi bại.
Thực ra từ cổ chí kim, các triều đại đế vương thời xưa đều vô cùng hiếu thảo, luôn đề cao đạo lý lấy "chữ Hiếu đứng đầu".
2.
Trong Kinh Tâm Địa Quán có viết:
"Mẹ hiền còn sống là mặt trời giữa trưa chói sáng
Mẹ hiền khuất bóng là mặt trời đã lặn
Mẹ hiền còn sống là mặt trăng sáng tỏ
Mẹ hiền khuất rồi là đêm tối âm u."
Vốn dĩ hạnh phúc nhất đời người chính là cha mẹ còn sống. Bởi cha mẹ chính là chốn về bình an nhất, bữa cơm thịnh soạn nhất và vòng tay ấm áp nhất. Làm con biết báo hiếu với cha mẹ sẽ nhận được phước vô lượng, bằng không nếu làm ra điều bất thiện đối với cha mẹ tội cũng vô lượng.
Theo Mạnh Tử, chỉ khi làm được việc này mới có thể rũ sạch sầu lo Mạnh Tử dạy: "Chỉ hiếu thuận cha mẹ mới có thể loại bỏ sầu lo." Một người nếu muốn thành đạt và hạnh phúc, bắt buộc phải làm tốt hai việc, chính là "hiếu" thảo và "thuận" hòa với cha mẹ. Hiếu thuận với cha mẹ Mạnh Tử dạy: "Chỉ hiếu thuận cha mẹ mới có thể loại bỏ sầu lo." Xưa nay,...