Cha mẹ đôi khi nên ‘tàn nhẫn’ với con cái để chúng trưởng thành
Hãy cho con biết nếu muốn hưởng thụ thì phải lao động, muốn ăn ngon mặc đẹp thì phải biết kiếm tiền để phục vụ nhu cầu.
Hình ảnh minh họa
Không ai trong chúng ta được quyền lựa chọn nơi mình sinh ra, nếu bạn được sinh ra với thân thể lành lặn, không bị khuyết tật về trí tuệ, đó là một điều may mắn và hạnh phúc. Không thể phủ nhận có một bộ phận giới trẻ Việt hiện nay năng động, thông minh, sáng tạo, giỏi đa lĩnh vực, dễ dàng hòa nhập với thế giới; bên cạnh đó không ít người có lối sống đua đòi, thực dụng, đề cao xu hướng hưởng thụ, sống hoàn toàn dựa dẫm vào bố mẹ.
Video đang HOT
Tôi có chị bạn làm công chức vừa nghỉ hưu, hôm trước chị dắt cậu con trai 33 tuổi đi xin việc. Thật ra chị đã xin nhiều việc cho con nhưng bất cứ việc gì làm được vài ba hôm là cậu nghỉ. Từ nhỏ, chị chăm con rất kỹ, đến giờ ăn cơm chị phải mang cơm vào tận phòng cho con. Chưa bao giờ chị để con tự nấu ăn hay giặt giũ quần áo, mọi thứ đều một tay chị làm cho con, vì thế hai đứa con của chị ngoài có tấm bằng đại học thì chẳng biết làm gì.
Một trường hợp khác, con gái của dì giúp việc nhà tôi, ngay ngày mới đi làm, dì xin ứng trước hai tháng lương để mua xe máy cho con. Tôi bảo sẽ nhờ đứa em ngoài ngõ chuyên mua bán xe máy cũ mua giúp cho. Dì nói con bé muốn mua xe tay ga, đã bán một con bò và vay thêm tiền hội phụ nữ phường nhưng vẫn chưa đủ. Ngày chủ nhật, cô bé đến nhà tôi chơi, vợ chồng tôi nhìn nhau và ngỡ ngàng bởi từ bề ngoài cho đến cách ứng xử, cô bé chẳng khác nào một cô tiểu thư con nhà giàu, ăn mặc sang, điện thoại xịn, xe máy đắt tiền.
Tôi thấy một bộ phận không nhỏ của giới trẻ Việt có thói quen dựa dẫm, ỷ lại, thích hưởng thụ nhưng lười lao động và trông chờ vào sức lao động của bố mẹ. Bên cạnh đó, bố mẹ đã tiếp tay, tạo cho con tính lười biếng, vô cảm khi dễ dàng chấp nhận những đòi hỏi của con, luôn sợ con thua kém bạn bè nên cố gắng đáp ứng những gì con muốn. Vì thế, tôi nghĩ mỗi cha mẹ đôi khi nên hành xử “tàn nhẫn” đối với con, hãy cho con biết nếu muốn hưởng thụ thì phải lao động, muốn ăn ngon mặc đẹp thì phải biết kiếm tiền để phục vụ nhu cầu, sở thích của bản thân. Từ đó, khi trưởng thành con trẻ mới tự lo cuộc sống của bản thân, có trách nhiệm và biết sẻ chia với mọi người xung quanh.
Theo vnexpress.net
Hai lăm tuổi tôi có gì?
Hai lăm tuổi tôi nhận ra cũng đến lúc mình cần phải sống theo cách mình muốn, làm công việc mình yêu thích, đi tìm tình yêu cho chính mình sống thật hạnh phúc với tuổi hai lăm để thanh xuân không hối tiếc.
Hai lăm tuổi là cái tuổi đã hết thời mơ mộng nhưng cũng chưa phải là độ tuổi đã trưởng thành thực sự. Hai lăm tuổi cũng là cái tuổi để người ta không còn sống tùy hứng với tình yêu thuần khiết nữa. Hai lăm tuổi tôi bắt đầu bơi giữa dòng đời hối hả đầy bon chen với những cám dỗ, thăng trầm bất ổn trong tâm chính mình với một mớ hỗn độn những suy nghĩ trăn trở về tương lai.
Hai lăm tuổi tôi có một công việc để làm nhưng lại không hề ổn định. Ở độ tuổi này dưới quê các bô lão đã hối thúc lập gia đình vì các cụ sợ con cháu ế. Hai lăm tuổi được coi là người hiểu chuyện, có một chút kinh nghiệm làm việc, có một tình yêu đầu đáng nhớ, có những kỷ niệm đẹp về tình bạn đơn thuần, biết được sự quan trọng của gia đình, thấu hiểu nỗi nhọc nhằn của mẹ cha, sống có trách nhiệm.
Hai lăm tuổi tôi đã hết bỡ ngỡ với mọi thứ, có niềm tin vào bản thân, biết quan tâm đến sức khỏe, bắt đầu nhận ra thanh xuân đang đi qua rất nhanh còn mình thì đang sống vội vã. Hai lăm tuổi tôi nhận ra thứ vừa là tài sản cũng đồng thời là tiêu sản đó chính là tuổi trẻ và thời gian. Tôi chỉ có một tuổi trẻ chỉ có một lần được sống hết mình với thanh xuân có hạn, yêu từ trái tim mình, nhiệt huyết với công việc. Tôi cũng từng mơ về tương lai tươi đẹp bên ngôi nhà nhỏ nhưng thực tế lại cho tôi thấy tôi chẳng thể nào có được cả hai thứ sự nghiệp và tình yêu cùng một lúc. Khi tôi mải mê tìm kiếm sự bảo đảm cho một cuộc sống ổn định cũng là lúc bỏ bê thậm chí quên bẵng đi bản thân mình cũng cần được yêu thương, tôi chăm chú vào kiếm tiền lãng quên tình yêu để trái tim mình nguội lạnh. Đến khi công việc tạm ổn thì tội lại chẳng có lấy một ai bên mình cảm giác thật là cô đơn lạc lõng giữa phố phường rộng lớn. Bạn bè bên cạnh tôi cũng dần thưa thớt, những cuộc tụ tập gặp mặt sẽ không còn nữa thay vào đó chỉ là những câu hỏi thăm về chuyện gia đình con cái, chuyện làm ăn, chuyện nhờ vả. Tôi đã đánh mất thời gian tự do của chính mình để trói buộc bàn thân vào guồng quay cuộc sống trong nỗi lo cơm áo gạo tiền cứ đè nặng lên đôi vai, tôi cầu toàn nhưng thứ gì cũng thiếu.
Nhiều khi suy nghĩ tự hỏi chính mình 25 tuổi tôi có gì trong tay?
Câu trả lời là 25 thực sự tôi không có gì. Trong vài năm đầu đi làm tôi chỉ chăm chú làm việc và tiêu hết tiền vào món đồ mình ao ước có được từ thời đi học, tôi mua cho bằng hết số tiền lương dành dụm được mua đến khi mắc nợ. Tôi đi chơi những nơi mình muốn cùng những người bạn mới để biết thế giới rộng lớn ra sao. Tôi sống xa gia đình và miệt mài với các mạng xã hội dần dần thấy bản thân thật là cô đơn và cho dù có đi bất kỳ đâu nơi trở về vẫn là nhà tôi mới hiểu nơi bình yên nhất là nhà. Hai lăm tuổi tôi thấy mình sống quá ích kỷ chỉ biết nghĩ về bản thân mà không giúp được gì cho bố mẹ. Hai lăm tuổi tôi nhận ra mình đang không có gì ngoài những trải nghiệm. Hai lăm tuổi tôi vẫn lông bông một mình và đang già dần đi, tôi cũng muốn có một tình yêu trọn vẹn nhưng lại chưa tìm được bến đỗ. Hai lăm tuổi tôi thực sự thấy bản thân thiếu sót rất nhiều thứ.
Hai lăm tuổi tôi hối tiếc nhất ngày trước đã không chịu khó học thêm một số những kỹ năng mới, không chịu cầu tiến, quan trọng nhất là tôi đã không nghiêm túc học tiếng anh và tiết kiệm sớm hơn. Hai lăm tuổi tôi mới thấm được một chân lý có sức khỏe là có tất cả, còn với con gái có sắc đẹp thì có cơ hội. Nếu sớm biết được điều ấy tôi phải chăm chút bản thân thật tốt thì đã có những cơ hội gặp gỡ kết duyên nhiều hơn, việc làm cũng suôn sẻ hơn. Hai lăm tuổi tôi thấy mình cần phải nỗ lực chiến thắng nỗi sợ hãi của bản thân mới là quan trọng nhất. Hai lăm tuổi tôi nhận ra cũng đến lúc mình cần phải sống theo cách mình muốn, làm công việc mình yêu thích, đi tìm tình yêu cho chính mình sống thật hạnh phúc với tuổi hai lăm để thanh xuân không hối tiếc.
Theo blogradio.vn
Ông bà nói với cháu 6 câu này, mẹ ngại mấy cũng phải dừng ngay kẻo ảnh hưởng nhân cách Có một số vấn đề quan trọng liên quan đến giáo dục trẻ em, mẹ cần phải đạt được thỏa thuận nếu con sống chung với ông bà. Do áp lực của cuộc sống hiện đại, nhiều bậc cha mẹ thường phải nhờ ông bà chăm sóc cháu.Tất nhiên, người già cả đã giúp đỡ, chúng ta nên biết ơn. Nhưng có một...