Cha mẹ của anh dồn tôi vào đường cùng
Vì tôi kỵ tuổi mẹ anh nên tôi phải thôi việc, trở về Sài Gòn ngay nếu không sẽ bị nhà anh chửi bới, làm nhục.
Cha mẹ anh coi tôi là cái gai trong mắt
Đã có lần tôi chia sẻ cùng các bạn về mối tình 5 năm không được đến với nhau vì tôi khắc tuổi mẹ anh. Hiện tôi vẫn làm chung một cơ quan với anh. Vì yêu cầu công việc nên tôi và anh gặp nhau hàng ngày. Chúng tôi không dám đả động gì với gia đình về chuyện cưới xin vì biết rằng sẽ không bao giờ được chấp nhận.
Tôi đã âm thầm chịu đựng ấm ức, dằn vặt. Tôi cũng định bụng khi kinh tế tạm ổn, có đủ tiền trang trải sinh hoạt cá nhân thì sẽ trở về Sài Gòn. Thế nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng. Ba mẹ anh xem tôi như cái gai trong mắt, muốn nhổ triệt để càng sớm càng tốt. Ba mẹ anh ra tối hậu thư buộc anh phải yêu cầu tôi rời xa đảo, rời xa anh. Nếu không, ba anh sẽ đập xe, đốt quần áo và đuổi đi. Còn mẹ anh sẽ qua chỗ tôi trọ chửi bới, làm to chuyện cho tôi xấu hổ.
Video đang HOT
Tại sao con người sống với nhau mà lại cứ muốn bức người ta vào con đường cùng như thế. Đâu phải muốn đi là đi ngay được. Tôi còn có công việc nữa chứ. Họ lấy quyền gì mà muốn cắt đứt con đường sống của người khác. Tôi thật sự rất phẫn uất khi biết được ý định của ba mẹ anh.
Còn người yêu tôi thì… Hết thuốc chữa rồi. Anh cũng ra sức yêu cầu tôi trở về Sài Gòn càng sớm càng tốt vì anh đã quá khổ tâm. Hàng ngày bị ba mẹ đem ra tra tấn bằng những lời chì chiết mà không một cơ hội phản kháng.
Thật ra bây giờ tôi cũng đã biết được số phận của mình. Khi tôi đã quyết định trở về thì xem như cũng cắt luôn mối tình thắm thiết. Tôi sẽ bắt đầu lại từ con số không. Nhưng trong khoảng thời gian này thật sự khó khăn với tôi. Tôi phải luôn sống trong áp lực từ những con người không biết lý lẽ. Tôi phải làm gì để vượt qua được ngọn sóng này đây?
Theo VNE
Yêu anh trong nỗi nhớ
Em vẫn nhủ với lòng mình phải quên anh đi như quên một thứ cảm giác khiến mình đau đớn nhưng sao em không làm được.
Em nhớ về anh mỗi sớm mai, nhớ về anh khi đêm xuống, nhớ về anh lúc vui và nhớ về anh trong lúc cảm thấy cô đơn nhất. Và rồi kết thúc những nỗi nhớ da diết ấy là cảm giác bóp nghẹt trái tim khi nhận ra rằng em không thể có anh. Cái cảm giác ấy giống như đang mê mải trong một giấc mộng đẹp và bị gọi giật dậy để đối diện với thực tế phũ phàng.
Là tại em! Tại em ôm ấp mộng yêu đương không thành. Em muốn ôm lấy đau khổ về mình nên mới yêu anh dù biết tình yêu đó không thể nào tới đích. Mối tình câm không thể nói ra càng khiến em khó quên hơn bao giờ hết. Chẳng phải trên đời này thứ gì càng không thể có được càng khiến người ta khao khát và mơ mộng hay sao. Và tình yêu chính là một trong những thứ khó có thể ngừng hi vọng khi lòng đã yêu dù cho vì tình yêu đó trái tim phải bầm tím và lòng chằng chịt những vết xước tổn thương.
Nếu như ai cũng có thể điều khiển được con tim mình, nếu như anh cũng dùng lí trí trong mọi lúc để yêu thì có lẽ tình yêu sẽ không bao giờ tồn tại thứ cảm xúc gọi là đau đớn. Chính vì những phút yếu lòng, vì những ngày không thể điều khiển nổi con tim mình thì tình yêu mới trở nên thi vị đến nhường đó. Khi ấy nó mới có đủ các cung bậc cảm xúc để ai được yêu thấy mình hạnh phúc hơn, ai còn cô đơn thấy cần được yêu hơn bao giờ hết...
Anh sẽ không bao giờ biết được tình cảm này trừ khi anh dùng chính trái tim để cảm nhận (Ảnh minh họa)
Em biết tình cảm này mãi mãi không thể nói ra. Em không muốn mạo hiểm chỉ để nói ra một lời mà biết chắc rằng em sẽ không nhận về câu trả lời như mong đợi. Và rồi vì một lời thú nhận tình yêu của em để tất cả chúng ta phải khó xử. Anh là người yêu của bạn thân em. Chúng ta sẽ đối diện với nhau như thế nào sau khi em nói rằng: "Em yêu anh". Anh sẽ né tránh em, né tránh một kẻ nặng lòng với người yêu của bạn? Hay anh sẽ an ủi em như một kẻ đáng thương hại thất bại trong tình trường?
Đừng đối xử với em bằng bất cứ cách nào. Hãy cứ là anh! Một người bạn, một người anh! Em muốn giữ mãi nụ cười tươi rói trên môi anh. Muốn mỗi lần bên nhau anh có thể thoải mái nhìn vào mắt em nói những câu chuyện trò. Em không muốn tạo nên một khoảng cách vô hình giữa ba người chúng ta. Tình yêu thầm lặng của em nếu đã không thể mang anh tới cho em thì cũng không thể nào mang lại một sự xa cách thêm nữa. Vì thế mà em sẽ im lặng...
Anh sẽ không bao giờ biết được tình cảm này trừ khi anh dùng chính trái tim để cảm nhận. Có thể anh biết mà không nói hoặc không hề hay biết... Điều quan trọng với em là không để cho tình yêu đó phải lên tiếng giữa em và anh. Để em và anh mãi có thể nhìn vào mắt nhau không chút ngượng ngùng. Em không hối hận vì yêu anh. Đâu phải ai yêu và cũng được yêu và không phải lúc nào yêu và được đáp lại mới là hạnh phúc. Em chọn một tình yêu làm trái tim mình tổn thương nhưng đó cũng là một cách yêu. Em tin một ngày nào đó mỏi mệt, một ngày nào đó yêu thương đủ rồi sẽ nhường chỗ cho khát khao được yêu thương. Chừng đó em sẽ biết yêu hơn người mang tới cho em cảm xúc hạnh phúc trong tình yêu.
Vì thế em không hối hận khi ôm trong lòng một mối tình câm.
Theo VNE
Khốn khổ vì đồng nghiệp "mời chào" Vợ liên tục "bỏ đói trường kì" trong khi "phở" lại luôn "bật đèn xanh" khiến các ông chồng khốn đốn. Ai nhìn vào cũng khen vợ chồng anh Cường thật hạnh phúc, đầy đủ. Anh cũng thấy mình là người may mắn khi lấy được vợ hiền như chị Thảo. Nhưng không hiểu sao, dạo này đời sống tình dục của vợ...