Chả lẽ lại ly hôn chỉ vì chồng mắc bệnh sĩ diện hão!
Anh đẹp trai, lịch lãm lại còn hào phóng và ưa sĩ diện. Thuở còn yêu chưa phải lo nghĩ nhiều, chị chẳng để ý đến hệ quả của việc anh luôn là người chịu chơi và chịu chi cho mọi cuộc tụ tập.
Chị chỉ thấy “mát mặt” với bạn bè, người thân và tự hào mỗi khi có ai đó “lác mắt” về anh. Nhưng sau hôn nhân, mọi chuyện lại hoàn toàn khác…
Đến khi cưới nhau rồi phải đối diện với gánh nặng cơm, áo, gạo, t.iền chính cái tính ưa sĩ diện của anh lại khiến chị bao phen khốn đốn. Dù chị có nhẹ nhàng khuyên nhủ cho đến lí giải “rát cả họng”, rồi càu nhàu hay thậm chí giận dỗi anh cứ ậm ừ cho qua chuyện rồi đâu lại vào đấy.
Chị chẳng hiểu nổi vì sao chồng mình lại ưa sĩ diện đến mức như thế, trong khi cuộc sống gia đình chị cũng chẳng khấm khá là bao. Cứ mỗi lần có ai đó rủ vợ chồng chị đi ra ngoài ăn sáng, uống cà phê hay đi ăn nhà hàng để đổi khẩu vị là y như rằng anh cứ dành trả t.iền cho bằng được: “Có đáng bao nhiêu đâu, để tôi trả cho, hôm sau anh mời lại tôi”, nhưng lần sau rồi sau nữa anh vẫn cứ thế. Theo lệ thành quen một số người “thấy bở đào mãi” cứ thích rủ rê anh đi để được hưởng của “chùa”.
Chị có nói thì anh cứ xề xòa cho qua: “Tính toán làm gì, hôm sau người ta mời mình mà” nhưng chị thừa biết chắc với tính cách của anh chẳng bao giờ anh để người khác mời mình. Mà không lẽ trước mặt bạn bè chồng dành trả t.iền mà vợ lại không chịu thì mất mặt quá, nên chị đành ngậm đắng nuốt cay.
Video đang HOT
Anh thích mua những món đồ đắt t.iền từ quần áo, giày dép cho đến điện thoại di động. Anh thích diện đẹp để người khác nhìn vào mình phải “mắt tròn, mắt dẹt”. Đôi khi phải ki cóp cả tháng mới mua nổi anh cũng cam lòng. Anh bảo: “Mình ăn uống ở nhà thế nào có ai biết đâu mà sợ, chứ đã ra ngoài là phải ăn mặc cho sang trọng như thế người ta mới nể mình”. Chị chẳng biết có ai nể hay không chứ nhìn mâm cơm toàn những món đạm bạc chị đã nuốt không nổi rồi.
Chị cũng là người biết điều chứ không phải ki bo, kẹt xỉn gì nhưng cuộc sống mà cứ ưa sĩ diện như anh thì anh chị có làm ra bao nhiêu đi nữa cũng không thể dư dả nổi. Điều đó cũng khiến vợ chồng anh chị không ít lần “cơm không lành, canh chẳng ngọt”.
Đó là chưa kể những lần thanh toán t.iền ăn, t.iền taxi hay mua một món đồ nào đó. Nếu còn dư vài chục ngàn trở xuống là anh bảo “khỏi thối mất công”. Chị nói với anh là người ta kinh doanh người ta được hời nhiều lắm rồi, mình còn phải chắt chiu từng đồng mà anh làm thế khi nào mới khấm khá lên được. Rồi có những lần thuê xe đi đường xa, đi tới nơi với giá đã “cắt cổ”, anh còn vui vẻ chìa thêm vài chục ngàn “bo” cho lái xe: “Anh cầm lấy ít mà uống nước”. Trong khi đó vợ con anh có khi còn phải “nhịn ráo răng”. Người ta vui vẻ vì nghĩ gặp được khách “sộp” hào phóng, còn chị thì mang nỗi ấm ức trong lòng. Nói thì anh cứ tỉnh bơ như không có chuyện gì vì anh ưa đẹp mặt lúc đó thôi mà.
Tệ hại hơn là khi có ai đó mượn t.iền, nhà có t.iền dư dả cho mượn lúc người ta gặp khó khăn thì chị cũng chẳng khó chịu làm gì. Đằng này, có những lúc nhà anh chị cũng chẳng còn t.iền mà người ta hỏi mượn anh vẫn vui vẻ nhận lời rồi nháo nhào đi vay người khác để cho người ta mượn. Thậm chí có lần anh còn mượn cả t.iền visa của bạn với lãi suất cao ngất ngưởng để cho người khác vay. Chị càu nhàu thì anh bảo: “Người ta khó khăn, người ta không biết mượn ai nữa mới phải nhờ vả vào mình”. “Biết là người ta khó khăn thật nhưng nhà mình có dư dả đâu mà anh làm thế”, chị gào lên, anh sợ hàng xóm nghe thấy lại xấu mặt nên vội vã xin lỗi rồi hứa hẹn không có lần sau. Người nào tử tế thì còn nghĩ cách xoay xở trả t.iền cho anh, còn gặp phải anh nào “cù nhầy” thì chị lại phải đích thân đi đòi nợ chứ anh chẳng bao giờ đòi vì anh thấy “ngại ngại làm sao ấy”. Chị thắc mắc: “Người ta mượn mình thì người ta phải ngại chứ hà cớ gì anh phải ngại chứ?” thì anh lại đuối lí gãi đầu gãi tai: “Biết thế nhưng anh vẫn thấy ngại”. Chị bực mình lắm nhưng nghĩ mãi mà chẳng ra cách nào để dẹp cái tính ưa sĩ diện của chồng.
Cuộc sống mà cứ ưa sĩ diện như anh thì anh chị có làm ra bao nhiêu đi nữa cũng không thể dư dả nổi. Điều đó cũng khiến vợ chồng anh chị không ít lần “cơm không lành, canh chẳng ngọt”. Chị nói đã với anh không biết bao nhiêu lần với đủ các thể loại thái độ, nhờ bố mẹ chồng can thiệp nhưng chẳng ăn thua. Dường như cái tính ưa sĩ diện đã ăn sâu vào m.áu của anh khiến chị chỉ biết thở dài ngao ngán.
Chuyện tưởng bé nhưng như những làn sóng ngầm cứ thấm vào cơ thể, vợ thì phải chắt bóp từng đồng, chồng lại hào phóng tung ra. Đến giờ chị cảm thấy mệt mỏi và thực sự muốn giải tán cuộc hôn nhân này nhưng chẳng lẽ ra tòa lại chỉ có mỗi lý do vì chồng mình mắc bệnh sỹ.
Theo Blogtamsu
Hãy thôi an phận, đứng dậy đi tìm tương lai cho mình thôi em ạ!
Này em, khi ngày ngày người ta tất tả ngược xuôi để lo cơm áo, gạo, t.iền. Thì em còn ngồi đó, và ngóng trong khắc khoải đến bao giờ.
Hình như trong xã hội ngày nay, với những người an phận, thụ động như em thì việc chờ đợi là một điều quá bình thường phải không ?
Con người sinh ra, vốn hơn các loài khác là có đầu óc để suy nghĩ, có chân tay để làm việc. Nhưng em tôi, ra trường với tấm bằng ngon lành lại không tự mình đi tìm con đường cho mình. Em ngồi đấy, ngồi chờ những mối quan hệ, chờ những người quen, người thân, liên hệ này nọ, để tìm cho em một chỗ mà theo em là xứng đáng trong các cơ quan nhà nước. Thông thường, an phận có nghĩa là hài lòng và hạnh phúc với những gì đang có. Nhưng với em tôi, an phận là có nghĩa ngồi một chỗ và phó mặc đời mình cho những lần nhờ vả phải không em. Con đường vốn dài rộng thênh thang. EM chưa đi sao lại chỉ ngồi đấy và hình dung ra những mặt xấu để rồi em lại băn khoăn, rồi lại cứ cố chấp về điều đó.
Này em, cuộc đời em, em không tự lo được, thì em còn mong chờ vào ai.
Em ạ! Cuộc đời này, không có cái gì là hoàn hảo đâu. Nếu em nhìn đâu cũng thấy mặt xấu, nhìn đi đâu cũng chỉ thấy mặt tiêu cực, nhìn đến vấn đề nào, em cũng có thể chê bai này nọ. Vậy thì đến khi nào em mới tự hài lòng và hiểu đúng nghĩa hai chữ "an phận" đây em?. Hai mặt trái - phải, tốt - xấu, tích cực - tiêu cực... chính là cuộc sống đấy em ạ. Em có đi ra ngoài, em mới thấy được rằng, để làm nên nụ cười ngày hôm nay thì không thiếu những giọt nước mắt đã rơi ngày hôm qua. Để đạt được thành quả, thì bao nhiêu mồ hôi đã rơi ướt áo. Để có được những ngày hạ nắng vàng ấm áp, cũng phải trải qua những ngày đông với những cơn mưa tầm tã, những đợt rét thấu da, thấu thịt.
Cuộc đời là những lần đi, là những thử thách chờ ta phía trước.
Ai cũng có một cuộc đời, dù nó hạn hữu thôi, nhưng cũng phải trải qua biết bao nhiêu chông gai, bao nhiêu khổ ải mới đến được hạnh phúc. Có những lúc TÔI muốn gục ngã, muốn bỏ cuộc khi đã quá mệt mỏi. Nhưng rồi tự nhủ, cha mẹ một đời vất vả nuôi ta, thế này đã nhằm nhò gì, thế là đứng dậy mà bước tiếp cho hết đường dài. Cuộc sống ngày nay, không cho phép ta yếu đuối, không cho phép ta dừng chân. Bởi nếu em yếu đuối, trong sự bon chen, xô bồ này, em sẽ thấy mình luôn luôn lạc lõng. Bởi nếu em dừng chân, thì em sẽ thấy mình đã lỡ làng bao nhiêu thứ, bao nhiêu cơ hội không đến lần thứ hai.
Tôi nói dừng chân ở đây, không có nghĩa là dừng lại nghỉ ngơi, hay sống chậm lại. Mà dừng chân là khi em chưa cố gắng hết mình đã vội vàng bỏ cuộc. Em sợ thay đổi, sợ rằng môi trường mới sẽ đầy những khó khăn. Thế là em dừng lại, an phận thủ thường với những gì quen thuộc hằng ngày.
Có trải qua mọi thứ, em mới thấy mình khôn ra và trưởng thành lên được. Có trải qua những va chạm với đời, với người, em mới thấy mình học được nhiều điều. Và em sẽ thấy, cuộc đời này không khó sống như em tưởng đâu em ạ. Đừng làm con ốc chỉ mãi trốn trong cái vỏ của nó. Tháng năm vốn không chờ đợi ai, em có t.uổi trẻ với sức sống căng tràn, tôi mong em đủ vững vàng, và bản lĩnh tự đứng dậy, tự quyết định đời mình.
Phía trước luôn có những con đường chờ em đặt bước chân khám phá.
Theo Blogtamsu
Rồi một ngày, cả hai đều sẽ khác... Thời gian cứ lẵng lẽ trôi đi,dòng người chạy theo những bộn bề của cuộc sống để rồi một ngày khi gặp lại, cả hai đã khác xưa nhiều lắm. Đường tình yêu êm đềm, hạnh phúc là vậy nhưng nào ai biết trước được chữ ngờ, ai biết được khi nào chợt đứt quãng giữa đường đời mông lung. Chia tay nhau,...