Cây xoài của nội và những năm tháng không thể quay về
Cây xoài giờ chẳng thèm trĩu quả nữa. Nó vẫn ra hoa, vẫn vẫy gọi chúng tôi núp dưới tán lá của nó vui đùa. Nhưng nó lay lắt cành trong tuyệt vọng, đứng đó lặng yên từ năm này sang năm khác, từ cái ngày chúng tôi lớn lên.
Nội ngồi trong nhà, trên chiếc phản gỗ, ngoáy trầu và đưa ánh mắt màu nắng nhìn ra ngoài qua song sắt cửa sổ, lặng nhìn cây xoài.
Cây xoài chứng kiến biết bao thăng trầm và cả những lặng lẽ, ủ dột trong tâm hồn nội. Ngày nội còn trẻ, nội lấy ông và gia đình chuyển về đây. Ngót nghét mà đã gần năm mươi năm trôi qua, tóc nội giờ trắng xóa, cây xoài cũng không còn trẻ nữa, cũng còm ròm bên trong thân nó.
Tại xã Cam Lập, đường nối liền 2 thôn Nước Ngọt và Bình Lập bị nước lũ cuốn trôi mất một đoạn dài đến 50m, gây chia cắt.
Bà kể lại ngày đó, ông nội đã gieo hai hạt xoài xuống đất, ông cũng chẳng hy vọng đến một ngày nào đó nó sẽ vươn mầm trổ mả, đầy sức sống vì mảnh đất khô cằn này không thể nào nuôi sống được những mầm xanh. Ấy vậy mà lạ! Những tín hiệu của sự sống mơn mởn đã bắt đầu từ dưới lòng đất tự lúc nào. Và đến bây giờ, cây xoài ngày nào chỉ là hạt giống nhỏ bằng bàn tay nay sừng sững, hiên ngang che nắng gió và đương đầu với bao giông bão của cả một thế hệ ngần ấy con người sinh ra và mất đi.
Tại xã Cam Lập, đường nối liền 2 thôn Nước Ngọt và Bình Lập bị nước lũ cuốn trôi mất một đoạn dài đến 50m, gây chia cắt.
Nội vẫn ngồi đó trên chiếc phản gỗ, miệng nhai trầu, thở một tiếng rõ dài. Bà đưa bàn tay lem màu đỏ của trầu lên đôi mắt dụi một hồi. Ngoài song cửa sổ, tiếng lá xoài khô, rơi xuống đất giòn tan. Đôi khi vô tình chỉ một cơn gió khẽ thoáng qua, lá xoài bay rợp rồi tụ lại với nhau. Dưới ánh nắng như thiêu đốt của mùa hạ, chúng như ngún cháy mà chẳng cần mồi lửa nhóm lên. Nội đảo mắt nhìn xuống ống ngoáy rồi lại nhìn ra cây xoài, nhìn tán lá, nhìn hoa xoài, thân xoài,… cứ thế, mắt nội đượm bao kỉ niệm của những ngày xưa cũ.
Ngày xưa ấy, lũ trẻ chúng tôi còn là những đứa con nít choai choai độ lên chín, lên mười. Cứ trưa đến, mặc cho bà ra sức í ới gọi về nhà ngủ trưa, chúng tôi cứ thế mải mê chơi. Dưới tán cây xoài, bông xoài kết chùm thật đẹp, một màu xanh non hơi ngà ngà màu trắng của sữa thật thanh khiết. Hoa xoài rơi, cái kiểu rơi nhỏ giọt thi thoảng đụng đầu tôi rồi rớt xuống đất, có khi kẹt lại trong kẽ chân.
Ảnh minh họa: phim The secret world of Arrietty.
Điều mà lũ trẻ con lo sợ nhất ở cây xoài không phải vì tán lá không đủ rộng để che nắng buổi trưa. Hay đang chơi đùa thì vô tình một trái xoài lìa cành, héo nắng rụng xuống ngay đầu mà nó là sợ lũ sâu róm trên cây. Lũ sâu lông lá đen xì xì, bò đo gang làm chúng tôi rợn cả da gà. Mỗi lần đến mùa xoài đơm hoa kết quả là mẹ tôi phải diệt không biết bao nhiêu là con, diệt đến nỗi rợn tóc gáy vì chúng quá nhiều.
Mùa sâu róm đi qua cũng là ngày mà xoài bắt đầu cho quả, cây xoài như “còng” thân vì quả rất sai. Đến độ ngay cả những cành thấp nhất, lúc xoài chưa kết quả đã gần sà sát xuống mặt đất nay không cần leo lên tít trên cây mà với tay chưa quá một gang là có thể chạm tới thứ quả ấy rồi! Xoài nhiều đến mức, bác tôi, ba mẹ tôi và cả chị em họ trong gia đình tôi quần tụ lại để hái xoài. Những quả xoài chín vàng, mọng nước, da căng bóng trông mới hấp hẫn, mê li làm sao! Trong khi chúng tôi say sưa hái quả, nội ngồi trong lan can nhìn ra, bà cười. Vẻ cười mãn nguyện xen lẫn niềm vui thú tuổi già. Nếu cây xoài mà là một vật có tri giác, chắc bà sẽ đến gần ôm lấy nó, cảm ơn rối rít không thôi rồi. Dù vậy, giữa nó với bà cũng có một thứ gì đó rất gắn bó, thâm tình.
Ảnh minh họa: phim The secret world of Arrietty.
Trước kia, cây xoài có đôi có cặp to ngang ngửa nhau. Một cây đối diện với gian nhà trên và một cây đối diện với gian nhà dưới của nội. Nhưng, cơn bão năm 2009 đi qua, cây xoài đối diện với gian nhà dưới bật gốc, đổ ngã. Thế là chỉ còn duy nhất một cây, mà cây xoài ấy giờ cũng chẳng thèm trĩu quả nữa. Chắc có lẽ vì nó buồn, một phần vì không còn ai hứng thú với việc hái xoài vào buổi trưa hè khi chúng tôi dần lớn và rồi lãng quên nó trong vô thức. Nó vẫn ra hoa, hoa xoài vẫn vậy, vẫn vẫy gọi chúng tôi núp dưới tán lá của nó để vui đùa, để tíu tít cười giỡn. Nhưng nó lay lắt cành trong tuyệt vọng, nó đứng đó trong lặng yên từ năm này sang năm khác, từ cái ngày chúng tôi lớn lên. Một cơn gió nhẹ lướt qua, hoa xoài rơi xuống, cũng điệu nhỏ giọt như ngày ấy…
Ảnh minh họa: phim The secret world of Arrietty.
Bà ngồi trong nhà nhìn ra, mọi thứ yên ắng hơn, gió phảng phất trên mái tóc bà, miệng bà vẫn nhai trầu nhưng mắt không nhìn cây xoài nữa, bà trải rộng ra nhìn về đám đất phía sau cây xoài, một vẻ lả đừ, nhăn nhúm… Bà tôi!
Theo hoahoctro.vn
Khi tình yêu còn đỏ trong trái tim mỗi người
Thu Phong, 19 tuổi, đang là sinh viên năm nhất của một trường đại học. Cô gái không xinh, cũng không cao, nước da ngăm đen, nói chung về ngoại hình thì cô chẳng có gì nổi bật.
Tuy vậy, cô có nụ cười rất duyên, mà chỉ cần có nó cũng đánh bật những cái khuyết điểm về ngoại hình kia của cô. Cô là một cô gái đa cảm, hay suy nghĩ, nhiều lúc chỉ là những tình cảm thoáng qua trong lòng cũng làm cô băn khoăn, khó tả. Mẹ Phong thường bảo, người đa cảm sẽ khổ vì tình, mỗi lần như thế cô chỉ biết cười trừ, cô bảo cô luôn tin vào duyên số. Bề ngoài nhìn cô hơi lạnh lùng và ít nói, nhưng phải tìm hiểu và tiếp xúc nhiều thì mới hiểu hết được những điều sâu kín trong lòng người con gái này.
Bước chân vào cổng trường đại học, Thu Phong vừa vui vừa sợ, ngay từ ngày đầu cô đã thiếu tự tin ở bản thân mình. Xa gia đình, một mình giữa đất khách quê người là một thử thách quá lớn với một cô gái yếu đuối như cô. Những môn học về xã hội không phải là sở trường của cô, làm cô thấy hết sức khó khăn, thời gian đầu cô bị chứng mất ngủ, tinh thần sa sút, nhiều lúc cô cảm thấy muốn từ bỏ, muốn ngã gục. Thế nhưng, Bảo Nguyên đã xuất hiện, anh như một luồng gió mới lạ thổi vào tâm hồn của cơn gió mùa thu làm cho nó như được tiếp thêm sức sống. Bảo Nguyên học chung trường đại học với cô, trên cô một khóa, hai người vốn dĩ đã quen nhau từ hồi học cấp 3, nhưng lúc đó cô học được 1 năm thì chuyển trường nên hai người cũng chẳng có chút ấn tượng nào. Biết cô thi vào chung trường với mình, Bảo Nguyên chủ động xin số điện thoại từ một người bạn của cô và liên lạc với cô. Giữa biển người rộng lớn, họ tình cờ gặp được nhau, đó có phải là duyên phận?
Bảo Nguyên bước vào cuộc đời cô từ đó, cô quen dần với những tin nhắn hỏi thăm của anh hằng ngày, những bài học ở trường đã không còn quá khó với cô khi đã có anh tận tình chỉ dạy. Cô dần lấy lại sự tự tin, yêu đời và vui vẻ như trước đây. Cô hòa đồng hơn, có thêm nhiều bạn mới, và không biết từ lúc nào trong cô đã nảy nở một tình cảm đặc biệt cho Bảo Nguyên, cô nhận ra mình đã yêu anh. Thế nhưng, cô không dám mở lời, cô sợ bị từ chối, tình cảm của anh với cô nhiều lúc cũng làm cô nghĩ là anh yêu cô thật, nhưng khi anh chưa nói ra thì cô vẫn chưa thể chắc chắn. Thà cứ như thế này, còn hơn nói ra rồi bị từ chối, lúc đó thật là khó xử, cô không muốn mất anh.
Sau 5 tháng quen nhau, Bảo Nguyên tỏ tình, đó là điều làm cho Thu Phong vô cùng bất ngờ, mặc dù cô cũng yêu anh và rất muốn nhận lời nhưng Thu Phong lại đắn đo trước những lời mẹ dặn ngày cô lên đường đi học: "Đừng nên yêu sớm con à, con chưa đủ chín chắn đâu, mẹ sợ con sẽ bị tổn thương". Nhưng chuyện đời có ai biết trước được, duyên đến, duyên đi, lí trí đôi lúc cũng phải chịu thua và phải lắng nghe theo nhịp đập của con tim. Thế là cô nhận lời yêu Bảo Nguyên, họ ở bên nhau vô cùng hạnh phúc, hằng trăm tin nhắn được gửi đi hằng ngày. Đã có nhiều lần cô nằm gọn trong vòng tay anh, hai người cứ thế ngồi bên nhau bên bờ hồ, nhìn dòng nước khẽ trôi, cô cảm thấy hạnh phúc biết bao, mong cho thời gian chỉ mãi dừng lại ở khoảnh khắc hạnh phúc này. Mỗi lúc như thế, Bảo Nguyên thường siết chặt cô vào lòng, anh nói yêu cô và mong cô sẽ là mối tình cuối cùng của anh. Có những lúc anh nhìn xa xăm và kể về mối tình đầu của mình, ánh mắt anh rất lạ làm cô băn khoăn nhiều lắm nhưng cô không muốn nghi ngờ anh, cô nghĩ đã yêu thì phải tin tưởng nhau, như vậy tình yêu mới được bền chặt. Anh dường như cũng đoán được những suy nghĩ của cô, ôm cô vào lòng và nói: "Đừng nghĩ lung tung nhé nhóc, anh quên hết rồi, trái tim anh giờ đây chỉ có mình em thôi". Môi anh nhẹ nhàng đặt lên môi cô, khiến những suy nghĩ mơ hồ đó cũng dần tan biến.
Thế nhưng, cuộc đời là đầy những bất trắc mà con người ta không thể lường trước hết được. Sau 3 tháng yêu nhau, Bảo Nguyên nói lời chia tay. Điều làm Thu Phong đau lòng nhất là lời chia tay đó được nói ra khi mà chỉ 2 tiếng trước anh và cô vẫn còn gọi nhau là "vợ- chồng". Lí do chia tay là do anh nghĩ cô không hợp với gia đình anh, cô quá trẻ con, yêu cô làm anh phải lo nghĩ nhiều chuyện, anh muốn toàn tâm toàn ý học hành và lo cho sự nghiệp. Thu Phong khóc nhiều lắm, cả đêm cô không chợp mắt dù chỉ là một phút, chỉ mong trời nhanh sáng để tìm gặp anh hỏi cho rõ mọi chuyện, cô không tin người mà cô đem hết lòng yêu thương và tin tưởng lại vô trách nhiệm như thế, cái lí do chia tay ấy cô thật không thể chấp nhận.
5h sáng cô đón chuyến xe buýt đầu tiên để đến chỗ anh, trời lất phất mưa, người cô run lên vì lạnh, lòng cô nặng trĩu nhưng trái tim cô thì vẫn le lói một hy vọng, rồi anh sẽ đứng trước mặt cô, ôm cô vào lòng và nói " Tất cả chỉ là giấc mơ thôi em à". Cô không biết phòng trọ của anh, chỉ là có lần anh bảo cô đứng chờ ở một chỗ gần đó, thế nên cô đứng chờ ở chỗ cũ. Cô gọi điện cho anh, không có tiếng nhấc máy "Là anh không muốn nghe hay anh đang ngủ?". Cô bấm số, gọi liên tục, 1 tiếng rồi 2 tiếng, trời vẫn mưa và hai chân cô đã mỏi nhừ, nhiều lần suýt ngã quỵ nhưng lòng tự nhủ lòng nhất đinh phải gặp được anh. Cuối cùng Bảo Nguyên cũng đứng trước mặt cô, mắt anh đỏ hoe, có lẽ anh cũng đã khóc. Cô đã hỏi anh nhiều lần, thậm chí hét lên hỏi anh "Tại sao?", nhưng vẫn chỉ là những lí do đó, cô không tin nhưng vẫn không thể làm gì được. Anh là mẫu con trai lạnh lùng, đó là mẫu con trai mà cô thích nhưng giờ đây sao anh đứng trước mặt cô mà cô lại cảm thấy xa lạ quá, tại sao con người lại thay đổi nhanh chóng như thế, anh lạnh lùng tàn khốc đến mức đáng sợ. Anh đưa tay nắm chặt tay cô, mong cô hãy hiểu cho anh, cô đưa tay hất mạnh bàn tay ấy : "Tôi hiểu cho anh, thì ai sẽ hiểu cho tôi, tôi hận anh!". Nước mắt lã chã tuôn rơi, cô quay lưng ra đi, anh chạy theo cô nhưng cô hết lần này đến lần khác lên tiếng đuổi anh: "Anh sợ tôi đi tự tử à, anh không đáng đâu, đừng xem thường tôi như thế, tôi căm thù anh, tránh xa tôi ra, để tôi yên". Bước chân nhỏ dần và mất hút, anh không đuổi theo cô nữa, cô ngồi sụp xuống,ngửa mặt lên trời để cho những giọt mưa rơi xuống mặt, đau buốt... "Em và anh đã thật sự kết thúc hay chúng ta chỉ lạc mất nhau?"
Đó là thời gian mà Thu Phong phải ôn thi học kì, thế nhưng tinh thần cô ngày một sa sút, cô ốm 2 tuần liền, người gầy đi trông thấy, hằng đêm những kí ức, nỗi nhớ ùa về như dày xé trái tim cô, cô không thể quên anh, vừa hận vừa yêu, rồi cô sẽ ra sao nếu như cô cứ như thế này?...Mùa thi thế là cũng trôi qua, Thu Phong dần bình tâm lại, kết quả bài thi không được tốt, thế nhưng nghỉ hè là cô lại được về nhà, về với mẹ, lòng cô rồi sẽ bình yên lại, cô sẽ quên được anh. Ngày cô ra ga về quê, trời mưa tầm tã, lòng cô nặng trĩu, sao lúc nào cũng là mưa, mỗi lần trời mưa cô lại nghĩ đến anh. Tàu chuyển bánh, tựa đầu nhìn mưa từng dòng rơi bên cửa sổ cô buồn vì mối tình đầu tan vỡ nhanh chóng đến không ngờ. Bỗng điện thoại có tin nhắn, là tin nhắn của anh, biết hôm nay cô đi anh nhắn tin bảo cô nhớ giữ gìn sức khỏe, hãy quên anh đi và chúc cô hạnh phúc. Tại sao lại như thế, từng hứa suốt đời này sẽ mang lại hạnh phúc cho cô rồi cũng chính anh làm tim cô tan nát, giờ đây còn có tư cách nói tiếng chúc cô hạnh phúc ư?, thật giả dối hết sức. Cô hận anh, một lần nữa nước mắt lại rơi vô nghĩa.
Về nhà, cô lao mình vào những cuộc chơi cùng bạn bè, cô cố tìm mọi cách để quên anh, thế nhưng hình như càng cố quên thì sẽ càng nhớ, nhiều lúc cô cảm thấy căm ghét chính bản thân mình nhưng hình bóng của anh thật sự đã chiếm hết tâm trí cô. Tình cờ cô đọc được ở đâu đó rằng: "Nếu không thể quên, không thể từ bỏ thì hãy chấp nhận đau khổ đi". Cô nhận ra cô cần anh đến thế nào, vứt hết cái tôi của bản thân mình cô nhắn tin cho anh. 2 tháng sau khi chia tay cô lại có thể bình tâm và nói chuyện với anh, và anh cũng đã thú nhận với cô, lí do khiến anh chia tay cô không phải do cô mà là vì anh. Anh đã không quên được mối tình đầu, đến với cô chỉ là muốn tìm cách để quên đi, nhưng khi ở cạnh cô, đi bên cô anh vẫn cảm thấy như mình ở bên cạnh người đó, anh thấy mình không xứng đáng với cô. Anh cho người đó quá nhiều, đến mức không còn gì để yêu ai và cô cũng đã trao trọn trái tim mình cho anh. Yêu hết mình, thật sự quá đau khổ, không chỉ bản thân mình đau khổ mà còn đau khổ cho người đến sau. Anh đề nghị cô chờ anh, chờ đến lúc nào anh quên được người đó anh sẽ về bên cô. Cô chấp nhận đau khổ mới quyết định liên lạc lại với anh, tim cô dường như tê cứng khi anh nói rằng anh không yêu cô, nhưng cô vẫn đồng ý chờ anh, mọi thù hận đau khổ tự dưng biến đâu mất, chỉ còn lại tình yêu trong trái tim cô.
Thỉnh thoảng anh và cô vẫn liên lạc, hỏi thăm sức khỏe, tình hình học tập của nhau, dịp lễ tết cũng có nhắn tin chúc mừng nhau, Thu Phong vẫn hy vọng ngày Bảo Nguyên quay trở về. Thế là thời gian cũng trôi đi, anh và cô dần ra trường, có việc làm ổn định, cô được tuyển vào làm cho một công ty bảo hiểm, còn anh làm tư vấn luật cho một doanh nghiệp tư nhân. Đã hơn 6 năm kể từ ngày cô nói chờ anh, nhiều lúc cô thấy sợ sẽ không có ngày anh quay về, nhưng cô cũng chưa sãn sàng để đón nhận một ai khác, mối tình đầu trong cô thật quá sâu đậm... Hoàn thành xong công việc thì kim đông hồ cũng đã chỉ 12h, ngày mai là sinh nhật cô, năm nào giờ này anh cũng gọi, thế nên cô vẫn chờ, làm việc mà chốc chốc lại liếc nhìn điện thoại, chuông điện thoại reo, là anh, cô hồi hộp nhấc máy:
- A lô!
Đầu giây bên kia im lặng hồi lâu vẫn không trả lời
- Anh có chuyện gì à, đừng làm em lo
- Thu Phong (anh thoáng ngập ngừng), em nghe anh nói rõ đây, tuần sau anh sẽ kết hôn, anh những tưởng sẽ quên được cô ấy nhưng khi gặp lại anh nhận ra anh vẫn còn yêu cô ấy quá nhiều, anh xin lỗi, anh đã mang rất nhiều đau khổ cho em, anh đã lừa dối em, anh là một thằng đểu cáng, em hãy quên anh đi.
Cổ họng cô nghẹn ứ, nói không ra tiếng, sao lại có thể nói với cô những lời như thế, anh lại một lần nữa lừa dối cô, mọi thứ trước mắt cô như mờ dần.
Lúc cô tỉnh dậy mới biết mình đang ở trong bệnh viện, là bạn cùng phòng thấy cô đang nghe điện thoại thì ngất đi nên đem cô vào đây. Cô không khóc, không ăn uống, cũng không nói gì, cứ nằm mở mắt nhìn lên trần nhà. Ngày cưới của anh, cô đứng lặng nhìn anh vui vẻ trong bộ lễ phục đứng đón khách, cô không khóc, trong lòng cô lúc đó chỉ chất chứa một nỗi căm hận, cô hận người con trai ấy.
Chuông điện thoại reo, liếc mắt nhìn thầy số lạ, Bảo Nguyên thoáng đắn đo rồi cũng nhấc máy.
-Chào anh!
Bảo Nguyên thoáng giật mình. Giọng Thu Phong đầu giây bên kia, lạnh ngắt.
- Thu phong ,là em sao?
- Vâng, tôi phải dùng số khác, vì sợ anh không nhận lời chúc mừng của tôi. Nguyễn Bảo Nguyên, anh làm cho người khác phải đau khổ thì anh cũng sẽ không được hạnh phúc đâu, rồi anh sẽ phải hối hận, tôi thề là anh sẽ bị quả báo.
"Tút, tút tút.....". Bảo Nguyên đứng bần thần một hồi lâu, một giọt nước mắt trào ra nơi khóe mắt anh, đưa tay nhẹ lau khô anh mỉm cười bước vào lễ đường.
Một năm sau đó, Thu Phong cũng kết hôn, chồng của cô là Gia Huy. Anh là bác sĩ đã trực đêm ở bệnh viện cái hôm cô bị ngất phải đưa đi cấp cứu. Anh nói anh đã có cảm tình với cô ngay từ lúc đó, anh thích cô ngay từ cái nhìn đầu tiên. Thu Phong chấp nhận làm vợ Gia Huy, anh luôn yêu thương, chiều chuộng cô, không bao giở để cô thiếu thốn bất cứ thứ gì, Thu Phong thật sự trở thành một bà hoàng sống trong nhung lụa với người chồng yêu thương cô hết mực. Thế nhưng, chưa lúc nào cô cảm thấy hạnh phúc, cô cũng chẳng hiểu tại sao, cô nhận lời lấy anh là vì mẹ cô thúc ép và vì cô muốn quên đi Bảo Nguyên. Cô luôn tự nhủ, tuy cô không yêu Gia Huy nhưng sống với nhau rồi cũng sẽ nảy sinh tình cảm,thế nên cô mới chấp nhận cuộc hôn nhân này. Nhưng rồi một hôm, trong một cuộc họp lớp cuối năm cô tình cờ nghe được chuyện của Bảo Nguyên qua một người bạn. Vợ anh vừa mới qua đời vì bệnh ung thư để lại đứa con chưa đầy 2 tháng tuổi, công ty của anh đang làm thì bị phá sản, anh bị kẻ gian lợi dụng, có lẽ sẽ phải vào tù, mẹ anh thì vì khóc thương con mà ốm nặng. Tay Thu Phong run run, có phải những lời mà cô nguyền rủa anh trong ngày hôm đó đã thành sự thật. Đêm đó cô không tài nào chợp mắt được, bên cửa sổ cô lặng lẽ khóc một mình, cô nào có muốn Bảo Nguyên lại như ngày hôm nay đâu, mặc dù hận anh nhưng trái tim này cô vẫn luôn yêu anh, cô biết điều đó.
Hôm nay, cô đến bệnh viện vì lời hẹn ăn cơm trưa với Gia Huy. Bóng một người đàn ông quen thuộc, khiến cô như quên đi tất cả, cô đuổi theo và nhận ra đó chính là anh. Anh gầy và tiều tụy đi nhiều quá, khác xa anh trước đây, nhìn đứa bé còn quấn tả đang ngủ say mà lòng cô quặn thắt. Bảo Nguyên chậm rãi nói:
- Cô ấy trút hơi thở cuối cùng khi đứa bé vừa chào đời, anh đã bảo cô ấy đừng cô gắng nhưng cô ấy vẫn muốn sinh đứa con này
Nước mắt Thu Phong cứ thế tuôn rơi, cô bật khóc
- Em thật sự xin lỗi, em thật không mong rằng mọi chuyện lại thế này đâu
- Không phải lỗi ở em, mọi chuyện là do anh, anh mới là người cần nói câu xin lỗi
- Anh biết chị ấy bị bệnh từ lúc nào?
Bảo Nguyên đưa mắt nhìn xa xăm, ánh mắt quen thuộc mà cô từng thấy trước đây mỗi lần anh trầm tư suy nghĩ một chuyện gì đó.
- Lúc bọn anh gặp lại nhau...trước ngày cưới.
Thu Phong hết sức bất ngờ, chiếc túi xách trên tay rơi mạnh xuống sàn
- Đúng, anh lấy cô ấy vì biết cô ấy bị bệnh, cô ấy yêu anh rất nhiều và muốn những năm tháng cuối đời sẽ được sống cùng anh...Trong ngày sinh nhật của em gần 2 năm trước, anh đã chuẩn bị cho em một món quà...anh sẽ cầu hôn em...lúc đó anh đã hoàn toàn tự tin để mang lại hạnh phúc cho em...anh nhận ra người anh yêu, người mà anh luôn nhớ nhung là em...tình yêu của em đã làm trái tim anh rung động,nhưng... anh lại gặp lại cô ấy...và cho dù người anh yêu lúc đó là em thì anh vẫn không thể chọn em được...
Nước mắt anh cũng rơi, từng lời từng lời anh nói ra trong tiếng nấc làm tim cô đau nhói
-Anh..đã từng yêu...yêu em sao?
-Đúng thế...hai lần làm em đau khổ là việc mà anh cảm thấy day dứt và có lỗi nhất trong cuộc đời này...anh thật sự xin lỗi.
Thu Phong bàng hoàng vẫn chưa kịp mở lời, thì đã thấy công an vào đến tận cửa, có lệnh bắt giam Bảo Nguyên.
-Không, không thể thế được, Bảo Nguyên
-Thu Phong, em hãy chăm sóc đứa bé hộ anh...không có chuyện gì đâu, anh sẽ trở về sớm thôi.
Cô chạy theo, nhưng rồi chỉ biết đứng nhìn bóng anh bị đưa lên xe, mất hút.
- Tại sao? Tại sao lại tàn nhẫn với chúng con như thế hả ông Trời. - Cô òa khóc.
Cô tỉnh dậy trong bệnh viện, mở mắt ra là suy nghĩ về Bảo Nguyên lại đập ngay vào đầu óc cô. Cô vùng dậy khỏi giường, cánh tay của Gia Huy giữ cô lại
- Em định đi đâu?
Cô nhìn anh, rồi lại tuông ra khỏi phòng. Gia Huy giằng cô lại
- Cô có còn muốn giữ thể diện cho người chồng này không, khóc lóc và làm loạn lên ở bệnh viện như một con điên vì người tình cũ vẫn chưa đủ à?
- Xin anh.. để em đi tìm Bảo Nguyên...em phải tìm anh ấy
- Vậy là cô muốn chạy theo anh ta phải không, đi theo anh ta vào bốc lịch trong nhà đá hả?
- Anh...
Đứng trước mặt cô là Gia Huy, người chồng luôn yêu thương, chiều chuộng cô đây sao?. Ánh mắt của anh thật đáng sợ, như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy
-Tôi những tưởng tình yêu của tôi sẽ làm cô động lòng, nhưng đã có lúc nào cô nghĩ đến cảm giác của tôi chưa, cô coi tình cảm của tôi là gì, sống cùng tôi nhưng trong lòng thì luôn luôn nhớ mong thằng đàn ông khác.
- Phải, đúng là thế đấy...em đã phụ tình cảm của anh, em xin lỗi. Nếu đã vậy thì chúng ta cũng nên kết thúc ở đây,...em nghĩ sống với nhau chỉ làm nhau thêm đau khổ thôi
- Ý cô là gì, chia tay ư? Thằng đó giờ vào tù rồi mà cô vẫn muốn theo hắn à?
- Anh nên nói năng tôn trọng người khác một chút
Thu Phong thật sự không thể giữ được bình tĩnh, khi mà lời nào của Gia Huy thốt ra cũng muốn xúc phạm cô và Bảo Nguyên
- Đúng loại người không biết xấu hổ
Gia Huy bóp chặt tay cô, mắt long lên, nghiến răng mà thốt ra từng tiếng một
-Đúng, là tôi đã lừa dối tình cảm của anh. Nhưng anh cũng đừng tưởng tôi không biết những vụ bê bối của anh với cô y tá xinh đẹp kia. Tôi đã bỏ qua và chịu đựng vì nghĩ rằng tôi có lỗi với anh, tôi không thể mang lại tình yêu cho anh thì sẽ để anh đi tìm người khác mang đến hạnh phúc cho anh. Chúng ta thật sự không ai nợ ai, không còn gì để nói với nhau nữa, anh sẽ sớm nhận được đơn xin ly hôn.
Tay Gia Huy dần dần buông tay cô, cô lao ra khỏi phòng một cách nhanh chóng, cô sẽ chạy đến bên anh, người duy nhất cô yêu trong cuộc đời này.
Cánh cửa phòng thăm nuôi vừa mở, Thu Phong đã trông thấy Bảo Nguyên, anh gầy và đen đi nhiều quá, hai mắt thâm quầng
- Thu Phong!
Nhìn đứa bé trên tay cô, anh bật khóc. Cô đưa tay nắm chắt bàn tay anh, cười trong nước mắt
- Anh và em đều không có lỗi, chỉ là số phận cố tình đưa đẩy để mình lạc mất nhau, nhưng em không hề đau khổ,chẳng phải mình đã tìm thấy nhau rồi đó sao? Tất cả vẫn chưa muộn, em và anh sẽ cùng làm lại từ đầu, em sẽ chăm sóc con và đợi anh trở về.
Tay anh siết chắt tay cô, nghen ngào:
- Anh yêu em, hãy đợi anh, anh chắc chắn sẽ trở về.
Sau bao tháng ngày lạc mất nhau, giữa biển người rộng lớn, họ lại tìm về được bên nhau, không có gì là quá muộn khi tình yêu vẫn còn đó trong trái tim mỗi người.
Trong bóng chiều tà, cơn gió mùa thu lướt nhẹ qua, cuối cùng cô cũng tìm được hạnh phúc của cuộc đời mình.
Theo blogradio.vn
Mùa mưa tới, có ai còn cùng tớ mang giày trắng Hoá ra, chùm phượng vĩ rực rỡ ngày ấy cậu hái xuống tặng tớ lại chính là lời biệt ly đau lòng đến như vậy. Hoá ra, màu nắng chói chang hắt xuống áo sơ mi cậu lại chính là một dấu chấm lửng cho bài thơ còn dang dở. Tât ca giống như một giâc mông vây. Tât ca vưa mơi hôm...