Cay đắng vì bị vợ xấu cắm sừng
Đôi khi anh nghĩ “chẳng qua là bố mẹ giới thiệu, chứ cho mình chọn chẳng bao giờ mình chọn Thư’.
Ảnh minh hoạ: Internet
Tới giờ Hoàng vẫn không khỏi choáng váng khi nghĩ tới hình ảnh Thư tay trong tay bên gã đàn ông đô con kia, không những vậy trông họ còn rất tình tứ trao nhau nụ cười đầy ẩn ý.
Hoàng và Thư cưới nhau cách đây 7 năm về trước. Khi đó, Hoàng đã qua cái ngưỡng 30, còn thư mới chỉ vừa tròn 25. Khi yêu Thư, Hoàng không nghĩ nhiều bởi lẽ anh từng trải qua không dưới vài ba mối tình sâu sắc. Nếu nói về kinh nghiệm tình trường Thư còn kém anh xa.
Hoàng chọn Thư cũng bởi Thư là con nhà gia giáo, bố mẹ Thư và bố mẹ anh quen nhau từ khi gia đình anh sống ở quê. Khi thấy anh đã qua cái tuổi 30, bố mẹ anh mới cuống cuồng thúc giục. Khi đó, anh nói đại “Bố nói thế bố chọn cho con một cô vợ đi, con bận lắm”.
Anh cứ nghĩ nói thế cho xong chuyện, nhưng chẳng ngờ, ngay chiều hôm sau bố anh gọi điện thúc giục anh về ăn cơm vì nhà có khách. Vị khách đó chẳng ai xa mà là Thư.
Lần đầu ấy nhìn thấy Thư, Hoàng nói “Em đẹp lạ thường thật”. Còn Thư cô cứ nghĩ là một lời khen, mãi tới đêm tân hôn nghe Hoàng mỉa mai “Xấu lạ” cô mới biết đó là một lời nói châm chọc, hóa ra anh ta chê cô xấu lạ chứ không phải đẹp là thường gì cả”.
Từ ngày cưới Hoàng, Thư chuyên tâm lo lắng cho gia đình. Cô trở thành mẫu vợ ngoan được gia đình Hoàng khen ngợi. Sau mỗi giờ tan sở, cô tất bật về đón con, lo cơm nước chu toàn cho gia đình. Thư cũng chẳng còn thời gian vui chơi, tụ tập bạn bè nữa.
Còn Hoàng, anh vẫn mải miết với những cuộc vui chơi bên ngoài, anh chẳng màng gì tới vợ. Nhiều hôm vợ chồng bên nhau anh toàn nghĩ tới những cô nhân tình nóng bỏng. Trong mắt anh, Thư chẳng qua chỉ là cô vợ nhà quê, đầu tóc toàn mùi thức ăn.
Video đang HOT
Đôi khi anh nghĩ “chẳng qua là bố mẹ giới thiệu, chứ cho mình chọn chẳng bao giờ mình chọn Thư’. Anh nghĩ thế, nhưng chưa một lần anh nói ra. Anh cũng không hào hứng giới thiệu thư với bạn bè cơ quan, bởi lẽ anh không chào đón sự xuất hiện của cô.
Cho tới một ngày, Thư bất chợt bảo anh mời bạn bè đến làm bữa cơm tất niên. Thư nói “Cưới nhau đã 7 năm nay, anh cũng là Phó Giám đốc, em muốn tổ chức bữa cơm thân mật mời một số bạn bè thân quen của anh đến ăn”. Hoàng nghe thế giãy nảy. Chỉ mãi tới khi anh nhìn thấy bộ dạng tổn thương của Thư, anh mới giật mình.
Anh mời bạn bè tới chơi. Hôm đó, Thư chuẩn bị một mâm cơm rất chu đáo, dù Hoàng đã nói “ra hàng ăn”. Thư ăn mặc giản dị, nhưng vẫn toát lên vẻ gần gũi. Tới dự hôm đó, có cô thư ký cũng là nhân tình của Hoàng. Nhìn thấy Thư, cô nhân tình của Hoàng không khỏi ra mặt kênh kiệu, bĩu môi.
Suốt bữa ăn cô nhân tình không quên nũng nịu, đá xéo Thư. Tuy nhiên cô rất giỏi ứng phó, cô cư xử hòa nhã, nói năng lưu loát hài hước khiến ai cũng nể phục. Còn Hoàng, anh chỉ thấy Thư nói ngốc nghếch chướng tai mà thôi.
Kết thúc bữa tiệc, anh Giám đốc cơ quan Hoàng không quên dành cho Thư một lời khen ngợi, ai cũng vỗ tay khen Thư nấu ăn ngon. Riêng Hoàng anh ta còn nháy mắt “Cậu mà không biết giữ là mất vợ đấy nhé. Không tầm thường chút nào đâu”.
Hoàng vẫn không quên hôm đó, Thư có diện một chiếc váy khiêu gợi khiến anh không khỏi gắt gỏng. Anh nói với Thư “Cô không hợp kiểu đó đâu. Dưa lê còn đòi diện bikini cơ à”. Hôm đó, Thư đã khóc rất nhiều, cô nói anh là người chồng vô tâm, anh không hiểu gì cô cả.
Cũng kể từ dạo đó chuyện vợ chồng của gia đình Hoàng rơi vào cảnh “cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt”. Hoàng cũng chẳng mấy bận tâm, đôi khi anh còn thấy rảnh nợ hơn.
Cho tới chiều hôm kia, Hoàng rời cơ quan vào ban trưa, anh cùng cô thư ký vi vu ra một nhà nghỉ ngoại thành đổi gió. Khi anh vừa định đậu xe ở chỗ trống kia thì bỗng một chiếc xe ô tô hạng sang bóng loáng lướt qua mặt anh, vèo một cái chiếc xe đã yên vị ở chỗ mà anh “nhắm” trước.
Hoàng ức lắm, anh lao ra khỏi xe định mắng cho người kia một trận bõ tức. Nhưng rồi khi anh chưa kịp nói gì thì cổ họng anh nghẹn đắng, cô gái đi cùng anh ta đang cười với Hoàng nụ cười hiền dịu quen thuộc. Hoàng lắp lắp không nói nên lời.
Cô ta cúi chào Hoàng nhã nhặn rồi nói “Anh có gì định nói với chúng tôi sao”. Hoàng cứ đứng đó ngây người ra. Anh chàng kia không mìm cười “Thế thì mình đi thôi em”. Họ nói rồi dắt tay đi thẳng.
Anh bật khóc nghĩ tới lời Giám đốc từng nói với anh “Chẳng phải tầm thường đâu nhé! Lơ là sẽ mất đấy” (Ảnh minh họa).
Hoàng nhìn theo cô vợ chân ngắn anh vẫn thường chê ăn diện đẹp hơn cả cô thư ký ôm tay gã nhân tình đi vắt vẻo. Hoàng choáng tới mức chiếc kính trên mắt anh suýt rơi xuống.
Tối hôm đó, anh về nhà rất sớm. Anh muốn nghe từ vợ một câu giải thích, xin lỗi hay đại loại gì đó. Nhưng vợ anh vẫn giữ khuôn mặt lạnh tanh. Chỉ khi Hoàng lên tiếng “Cô học cái thói lăng nhăng ăn diện từ bao giờ thế?”.
Thư thản nhiên “Bao năm qua anh đã làm khổ đời tôi, tôi sống cam chịu đã nhiều rồi. Thế đi, anh chẳng nói luôn miệng chúng ta vì con cái, không có tình yêu hay sao? Từ nay, chúng ta cứ sống thế đi, tôi cũng chẳng hơi đâu mà khóc lóc cầu xin tình yêu từ anh nữa”.
Thư cũng không quên nhắc lại bao lần cô tận mắt chứng kiến cảnh Hoàng cặp kè cô này cô kia, Thư cũng đã đau khổ không ít khi bao đêm phòng không gối chiếc. Bao năm qua Thư đã cố để giữ chân người chồng đại gia này, nhưng anh đâu có thấu hiểu.
Khi Thư đi rồi, Hoàng ngã quỵ xuống. Chẳng ngờ cả đời anh chinh phục bao nhiêu bóng hồng, nay anh bị chính vợ mình cắm sừng đau đớn thế. Anh bật khóc nghĩ tới lời Giám đốc từng nói với anh “Chẳng phải tầm thường đâu nhé! Lơ là sẽ mất đấy”.
Theo Tienphong
Bi kịch chia tay chỉ vì bạn gái "chưa làm dâu đã làm cao giá"
Tôi quyết định dừng ý định cưới xin, dừng mọi chuyện tình cảm ở đây. Tôi không thể cố gắng lừa dối bản thân mình, rằng em chỉ ngang bướng thôi, mà phải đối diện với sự thật "em không thể làm một người vợ tốt, một nàng dâu thảo".
Tôi năm nay 28 tuổi. Năm nay, tôi dự định sẽ thưa gửi gia đình hai bên để xin cưới em làm vợ. Người yêu tôi kém tôi 3 tuổi, đang là kế toán doanh nghiệp.Chúng tôi quen nhau được gần 2 năm và cũng đã ra mắt hai bên gia đình.
Mặc dù em không hiền dịu như bao cô gái khác, nhưng tôi yêu em bởi tính năng động, sôi nổi và đôi khi là vì cả cái tính ương bướng của em. Nhưng đó là khi yêu, khi tất cả mọi thứ tình cảm còn dừng lại ở mức bay bổng, lãng mạn... Còn bây giờ, đứng trước ranh giới giữa tình yêu và ngưỡng cửa hôn nhân, tôi lại không thể chịu nổi tính cách bướng bỉnh, độc đoán và thích đề cao cái tôi, dân chủ quá trớn của em nữa.
Ảnh minh họa.
Vậy mà chỉ vì việc "đối nội đối ngoại" thông thường như thăm hỏi người lớn thôi mà em cũng không làm được,vì chuyện đó mà tôi và em đã có không ít tranh luận chỉ vì suy nghĩ bất đồng. Lần nào cũng vậy, ngày thường thì em nói em bận việc không thể qua thăm hỏi bố mẹ chồng tương lại, những ngày nghỉ cuối tuần em lại nói phải đi công tác, rồi chỉ còn những ngày nghỉ lễ dài đến 3, 4 ngày thì em nói em phải về quê. Thậm chí đến bữa ăn mẹ tôi đã chủ động vào bếp chuẩn bị bữa cơm nhưng em cũng tìm lý do từ chối.
Đến khi không thể chịu nổi nữa tôi đã thẳng thừng góp ý với em, nhưng trái với những gì tôi suy nghĩ, em thản nhiên nói: "Sau này về làm dâu rồi thì lo gì không có dịp ăn cơm cùng nhau, giờ anh biết công việc của em đang lu bu em không có thời gian để chơi bời, chuyện trò với ai nữa. Anh cứ bảo hai bác thư thư có thời gian em sẽ qua ngay".
Gần đây nhất em được cơ quan cho nghỉ làm 3 ngày, không hiểu em có biết suy nghĩ hay không mà không bớt chút thời gian qua chào hỏi bố mẹ tôi lấy một câu trước khi về quê. Thay vào đó, em cao giọng nói: "Quê em ở mãi Điện Biên, cách Hà Nội 500km đến "nửa vòng trái đất". Em muốn về quê luôn, còn đâu thời gian mà ghé qua anh, rồi dăm ba câu chuyện với mẹ anh nữa thì bao giờ mới về đến quê, bố mẹ em đang mong em về giải quyết cả một đống việc, cả năm rồi em chưa có về quê. Mà em nhớ, gần 2 tháng trước em có qua hỏi thăm bố mẹ anh là gì. Nhà anh lắm lễ nghi quá. Em không sang được, anh bảo hai bác cho em gửi lời hỏi thăm, rồi em sẽ chủ động gọi điện cho hai bác...".
Nghe xong câu nói của em mà tôi không thể chịu nổi, tôi quát rất to: "Em đừng có sống kiểu ích kỷ và công nghiệp hóa thế, các cụ già rồi không thích kiểu chào hỏi qua điện thoại đâu. Giờ thì em giỏi rồi, chưa lấy chồng mà đã tập cái thói coi người lớn không ra gì. Em thích làm gì thì làm, thích về quê lúc nào thì về". Đó là lần to tiếng nhất mà từ trước tới nay tôi nói với em. Vẫn cái tính ương ngạnh, sáng hôm sau được nghỉ làm, em xách va li về thẳng Điện Biên mà không gọi điện báo tôi một câu. Đến nơi rồi em mới nhắn vỏn vẹn cái tin: "Em về quê an toàn rồi".
Suốt mấy ngày ở quê, em không gọi điện, nhắn tin hỏi thăm tôi, hỏi thăm bố mẹ tôi như lời em nói. Đã thế tôi gọi em còn không thèm bắt máy. Không chịu nổi thái độ của em, tôi gọi điện cho bố mẹ em, trước là hỏi thăm sức khỏ... sau là nhờ bố mẹ em đưa máy cho em nói chuyện.
Vậy mà thái độ em nói chuyện với tôi, khi thì dửng dưng, khi thì quát tháo: "Anh là người có học phải hành xử như người có học chứ, anh gọi điện em không nghe, nhắn tin em không trả lời nghĩa là em bận, hoặc không muốn trả lời... Anh lại gọi cho bố mẹ em như vậy chẳng khác nào anh nói với người lớn là chúng ta đang có chuyện... Bố mẹ em hay suy nghĩ, anh muốn ông bà ốm ra đây à". Sau câu nói chì chiết dài dằng dặc của em là tiếng thở dài ngao ngán của tôi.
Tôi quyết định dừng ý định cưới xin, dừng mọi chuyện tình cảm ở đây, không yêu đương gì hết. Tôi không thể cố gắng lừa dối bản thân mình, rằng em chỉ ngang bướng thôi mà phải đối diện với sự thật "em không thể làm một người vợ tốt, một nàng dâu thảo. Càng không thể mang đến cho tôi cảm giác bình yên và ấm áp".
Theo BÌNH AN/Doisongphapluat
Từ chối người đàn ông đó, mẹ đã tát thẳng vào mặt tôi Chưa đợi tôi nói dứt câu, mẹ đã đưa tay tát tôi vào mặt. Suốt 26 năm qua, đây là lần đầu tiên tôi bị bà đánh như vậy chỉ vì sự lựa chọn của tôi. Tôi và Nam yêu nhau từ thời còn học đại học. Tình cảm của hai đứa lúc nào cũng ngọt ngào và trong sáng. Biết Nam xuất...