Cay đắng tìm ra thân phận bẽ bàng của một đứa con hoang
Cả đời của Linh luôn thắc mắc một câu hỏi rằng: “Bố của mình là ai?”. Vì từ khi sinh ra, cô chỉ có mẹ, biết bao nhiêu lời trêu ghẹo hay những lời xì xèo từ xã hội luôn ám ảnh tuổi thơ của Linh.
Tuổi thơ đẫm nước mắt của đứa con hoang
Linh năm nay vừa tròn 30 tuổi, cô đã có 1 chồng và hai đứa con gái xinh xắn. Cuộc hôn nhân của cô với chồng hiện tại xuất phát từ tình yêu thời sinh viên, khi cả hai người đều là mối tình đầu của nhau. Nhưng việc yêu thì dễ, còn tính đến việc kết hôn, hai người đã phải trải qua biết bao nhiêu sóng gió mới đến được với nhau.
Nguyên do là gia đình nhà chồng Linh phản đối vì hai gia đình không “môn đăng hộ đối”, nhất là việc Linh là đứa con không có cha, đứa con mà người đời ưu ái tặng cho cái tên là “con hoang”.
Ước mơ của Linh chỉ đơn giản là được gọi tiếng cha 1 lần. Ảnh minh họa.
Linh kể lại, hôn nhân của cô là một cuộc chiến tranh tâm lí giữa chồng và bố mẹ chồng. Phải rất lâu, sau khi cô chắc cú bằng cái bụng bầu 3 tháng, gia đình nhà chồng mới miễn cưỡng cho cô cái danh phận làm con dâu trong gia đình.
Đám cưới của cô tẻ nhạt với những khuôn mặt lạnh tanh từ gia đình chồng. Mẹ cô cũng không vui vẻ gì, chẳng có người mẹ nào vui nổi khi tiễn đưa con gái mình về nơi mà không thuộc về nó, về chốn mà luôn chê bai, rẻ bỉu thân phận của con gái mình.
Nhưng Linh bằng lòng với cái “số phận” của mình, vì đây chẳng phải là lần đầu tiên cô bị phân biệt là đứa con không có cha. Ngày còn đi học, Linh rất hay bị bạn bè đi học trêu ghẹo, đứa nào ác mồm lại đem cô ra làm cái bia để buông ra những lời tục tĩu.
Hay có đứa ác hơn, chúng viết lên bảng, viết vào sách vở của Linh, hoặc viết lên tờ giấy rồi nhân lúc cô không để ý, chúng dán vào sau lưng của Linh dòng chữ “con hoang”.
Trẻ con chúng đâu có biết gì nhiều, chỉ là do những lời “xì xèo” của người lớn nên vô tình hình thành ra tấm bi kịch mà Linh gặp phải khi đi học. Không ít lần, cô về nhà trong tình trạng “không còn toàn vẹn” do đánh nhau với bạn.
Video đang HOT
Linh thuật lại, cô sẵn sàng “sứt đầu mẻ chán” với bất kì đứa nào, kể cả con trai hay cả một hội đông nếu chúng chỉ cần nói cô là “con hoang, là đứa không có cha”.
Hồi đó, mỗi lần đi học cô lại thấy bạn bè được bố đưa đón, cô đều tủi thân lắm. Linh ước gì có một người đàn ông nào đó bỗng nhiên nhận cô làm con gái, nhưng 30 năm chờ đợi, cô vẫn chưa bao giờ có cơ hội gọi một tiếng “cha ơi!”.
Đã không dưới một lần cô hỏi mẹ, “Cha con là ai?”, và cũng không dưới 1 lần cô bị những trận đòn nhớ đời khi dám hỏi như vậy. Mẹ cô chỉ im lặng, cắn răng mà đánh, đến lúc lớn lên cô không dám hỏi nữa, cô nghĩ rằng đó là một kí ức đen tối cần phải quên đi của mẹ. Cô sợ những vết thương trong quá khứ lại khoét sâu thêm vào nỗi đau của bà. Vì bây giờ, và cả sau nữa cô cũng chỉ còn có mẹ mà thôi.
Sự thật bẽ bàng khi nhận ra mình
Cả đời của Linh luôn thắc mắc một câu hỏi: “Cha của mình là ai?”. Và từ nhỏ cô cũng luôn xác định, khi nào cô làm ra tiền, ngày đó cô sẽ đi tìm cha. Nhưng do việc vỡ kế hoạch, cô đành tạm gác lại cho đến thời gian gần đây, cô mới quyết tâm đi tìm sự thật.
Mẹ cô có một người bạn chơi rất thân từ thời con gái. Bà này như một cuốn nhật kí của mẹ cô trong quá khứ. Nhưng hiện giờ, bà này bị nghiện nặng, chỉ cần cho bà ta tiền là cô lấy được mọi thông tin về cha của mình.
Mọi thứ diễn ra không hề đúng như những gì mà cô mong muốn, thà chẳng đi tìm cha, chắc Linh sẽ chẳng bao giờ bao giờ sống trong sự rằn vặt như vậy giờ. Đến lúc tìm ra sự thật về thân phận của mình, cô càng ghê tởm chính những người đã sinh ra mình. Và đến bây giờ, cô luôn nghĩ, việc mình có mặt trên đời này là một sự sai lầm.
Linh thuật lại những gì mà bạn mẹ cô kể lại: “Cha cô là một người đã có gia đình, nhà rất giàu và gấp đôi tuổi mẹ cô. Mẹ cô vì tiền mà cố gắng cướp chồng, cướp cha của người khác bằng mọi thủ đoạn. Thậm chí, còn lấy cái bụng bầu ra làm bình phong để ép cha cô li hôn để lấy mẹ cô”.
Nhưng khi tìm được sự thật, cô tự nguyền rủa sự ra đời của chính mình. Ảnh minh họa.
Linh kể tiếp: “Nguyên do là người đàn ông đó không có con trai. Mẹ cô nói dối rằng mình chắc chắn chửa con trai, mong có cái danh phận để về với gia đình giàu có. Nhưng chuyện chưa thành thì cha cô mất trong một vụ tai nạn. Mẹ cô bị cả gia đình nhà bên đó ruồng rẫy, thậm chí đánh đập đến suýt nữa sảy thai”.
Những lời nói của bà ta như tiếng sét đánh ngang tai của Linh. Mọi thứ kì vọng, mọi ước mơ của cô bị tan tành, cô như rơi xuông vực sâu mà chẳng còn đường nào thoát. Từ lúc cô đi lấy chồng, cô ghét cay ghét đắng những con “hồ li” đi cướp chồng người, nhưng cô cũng không ngờ mẹ mình là một con người như vậy. Không những thế còn bất chấp mọi thủ đoạn để lấy thứ không thuộc về mình.
Dường như lời nguyền chưa hết đeo bám cô, Linh tâm sự rằng: “Đúng là đời cha ăn mặn thì đời con khát nước”. Mọi sự việc trong quá khứ lại đang được tái hiện lại trong chính gia đình bé nhỏ của Linh.
Việc cô không đẻ được con trai khiến cô lờ mờ hiểu ra rằng, chồng cô đang có bồ. Hai con người trái đạo lí lại còn được gia đình bên chồng ủng hộ ra mặt, chỉ có mỗi mình cô là không biết.
Đến khi chồng đưa tờ giấy li dị ra trước mặt, cô mới bẽ bàng nhận ra rằng, hôn nhân của mình đã kết thúc bằng cái bụng bầu chắc chắn 100% là con trai của cô tình nhân. Nhưng cô không buồn mà chỉ cười cay đắng.
Linh chép miệng: “Thôi thì đó là cái giá phải trả cho việc mình được sinh ra trên đời”.
Theo Người đưa tin
Thân phận của cô gái mà mẹ chồng mang về khiến tôi phải chết điếng
Khi về quê ăn giỗ lên, mẹ chồng dắt theo một cô gái trẻ mới 21 tuổi. Ban đầu tôi còn tưởng đứa cháu nào của bà. Đến khi bà gọi tôi lên phòng nói chuyện riêng tôi mới vỡ lẽ...
Năm nay tôi 31 tuổi, đang làm quản lí nhân sự cho một công ty du lịch. Tôi kết hôn được 5 năm, anh hơn tôi 6 tuổi và đang làm trưởng phòng kế toán. Anh là con trai một, bố chồng tôi đã mất sau khi chúng tôi lấy nhau được một năm. Mẹ chồng tôi là người phụ nữ của gia đình, từ trước đến giờ bà chỉ ở nhà lo vun vén mọi thứ. Hai vợ chồng tôi mỗi người đều thành đạt trong công việc, thu nhập rất cao nên kinh tế gia đình ổn định. Chúng tôi đã đầu tư rất nhiều cho căn hộ mình đang sống với đầy đủ tiện nghi.
Thời gian đầu mới lấy nhau chúng tôi sống rất hạnh phúc. Anh quan tâm và yêu thương tôi rất nhiều, vợ chồng hiểu, thông cảm và chia sẻ mọi thứ, chúng tôi hầu như không xảy ra mâu thuẫn. Mẹ chồng cũng hài lòng vì có được con dâu xinh đẹp và việc làm ổn định. Bà làm việc nhà, chuẩn bị cơm nước cho cả hai vợ chồng. Tôi với bà cũng chẳng có gì hục hặc.
Nhưng sống với nhau hơn một năm mà tôi vẫn chưa có em bé, dù cả nhà ai cũng mong muốn. Lúc đầu tôi và anh hay động viên nhau có lẽ do mình chậm con. Nhưng rồi cả nhà bắt đầu lo lắng và người lo lắng nhất là mẹ chồng tôi. Bà bắt đầu vận dụng tất cả kinh nghiệm của mình, nhớ được gì là bà bảo tôi áp dụng ngay. Thương chồng nên tôi cũng không từ chối bất cứ điều gì dù đôi lúc tôi và anh phải phì cười vì những chiêu của mẹ.
Tuy nhiên dù đã làm theo mọi cách tôi vẫn không có dấu hiệu gì hết. Tôi đã không còn cười được nữa khi mẹ chồng bắt đầu bóng gió xa gần, nào là cây độc không trái, gái độc không con. Chồng sợ tôi buồn nên hay cãi lại mẹ. Những lúc ấy bà lại than vắn thở dài: "Tôi biết rồi, anh chị thì có gì phải lo,chỉ có bà già này chết mà không thể nhắm mắt, làm sao dám gặp mặt ông bà tổ tiên". Bà than số bà thế này thế khác. Tôi cảm giác mình đã mang trọng tội và có lỗi với bà rất nhiều.
Khi kinh nghiệm đã không có tác dụng, bà bắt đầu cho tôi dùng các bài thuốc mà bà hỏi được ở đâu đó. Mua về bà lại cặm cụi chế biến. Mỗi chiều đi làm về, bà đều kêu tôi uống những bát thuốc đen ngòm, mùi là lạ. Thấy mẹ chồng nhọc lòng như vậy nỡ nào tôi từ chối. Dù đôi lúc phải cắn răng để cố nuốt cho trôi.
Hơn ba năm tôi vẫn chưa có em bé, mẹ chồng tôi bắt đầu chán nản. Bà không còn quan tâm gì nữa mà lúc nào cũng than thở buồn phiền. Trong bữa cơm nào bà cũng chỉ toàn kể chuyện cháu bà này, cháu bà kia, rồi ước ao giá như con dâu mình thương mình hơn. Tôi ngồi mà đắng cả họng, nước mắt cứ muốn trào ra.
Hai vợ chồng quyết định đi kiểm tra hiếm muộn, bấy lâu nay cả hai cứ dùng dằng vì sợ chính mình là nguyên nhân. Nhận kết quả kiểm tra, tôi như rơi xuống vực sâu, buồng trứng của tôi không tốt, và đây cũng chính là nguyên nhân vì sao chúng tôi không có con. Cơ thể tôi cũng không đảm bảo cho việc thụ tinh nhân tạo. Tôi khóc như mưa suốt quãng đường từ bệnh viện về nhà. Chồng tôi cứ luôn miệng an ủi là anh sẽ vẫn yêu thương và tôn trọng tôi. Anh không quá quan tâm đến chuyện con cái, anh kêu tôi đừng dằn vặt chính mình nữa. Nghe anh nói vậy tôi cũng nguôi ngoai phần nào.
Nhưng mẹ chồng tôi thì không như vậy, bà bắt đầu thay đổi. Bà không hỏi han hay nói với tôi một lời. Bà ghét tôi ra mặt, nhà có ba người nhưng khi ăn bà không ngồi chung bàn, có tôi thì không có bà. Nhiều lần, tới giờ cơm vợ chồng tôi mời cách nào bà cũng không chịu ăn cùng. Bà cứ luôn miệng nói:"Số tôi sao mà bạc phước, đến tuổi này mà không có được đứa cháu để bồng, không được gọi tiếng bà". "Trời ơi, tôi đã làm gì nên tội, rồi đây nhà này sẽ tuyệt tự tuyệt tôn". Nghe bà nói như vậy tôi chỉ biết lẳng lặng tìm chỗ mà khóc cho bớt tủi thân.
Cách đây khoảng hai tháng, bà về quê ăn giỗ của dòng họ. Khi bà trở lại, bà đi cùng một cô gái, cô gái tên L, 21 tuổi. Vì ở quê nên nhìn có vẻ hiền lành và chững chạc. Bà nói bà già rồi nên cần người ở nhà đỡ đần và nói chuyện với bà cho bớt buồn. Nghe mẹ nói vậy hai vợ chồng tôi không ai có ý kiến gì.
Nhưng cuối tuần vừa rồi, mẹ chồng có nói chuyện riêng với tôi. Bà đưa tôi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, khi bà muốn L sinh cho vợ chồng tôi một đứa con. Tôi đã từng nghỉ đến chuyện này nhưng thật tâm tôi không muốn, nào ngờ mẹ chồng mình đã chủ động.
Bà còn nói rất rõ L cũng đã đồng ý. Sau khi sinh con xong, L sẽ về quê. Bà nói tôi chính là nguyên nhân để bà phải làm việc này. Nếu nghĩ đến bà, đến dòng họ, đến chồng thì đừng nói gì hết mà hãy im lặng chấp nhận. Hãy cùng bà sắp xếp mọi việc cho suôn sẻ.
Tôi hoang mang vô cùng, suy nghĩ cứ rối tung lên. Khi L có con, liệu chồng tôi có thay đổi không, biết đâu vì đứa con anh sẽ bỏ tôi và cưới L thì sao. Có cháu nội bồng bế, mẹ chồng tôi sẽ vui mừng biết bao, bà có còn cần một đứa con dâu như tôi không?
Cả chính tôi nữa, người phụ nữ nào lại chịu đựng nỗi cảnh chồng mình vui vẻ với người khác trong chính căn nhà của mình. Rồi nhìn L mang trong mình đứa con của anh, tôi có chịu đựng nỗi không? Quá nhiều điều lo lắng làm tôi căng thẳng tột độ. Tôi không biết phải cư xử ra sao cho đúng. Tôi phải làm gì bây giờ, mọi người giúp tôi với?
Theo tri thuc tre
Chuyện tình của thiếu gia giả nghèo để thử lòng người đẹp Gặp cô gái xinh đẹp ở gần xưởng ôtô của gia đình, anh Trường giả làm thợ sửa chữa, làm quen rồi giấu thân phận cho tới khi quyết cưới. Mãi khi gần cưới, Thương mới biết rõ chồng không phải là một anh chàng nghèo khó. Cưới nhau hơn gần 4 năm, cuộc sống hạnh phúc cùng cậu con trai hơn 3...