Cay đắng phát hiện nguyên nhân xung đột giữa mẹ chồng nàng dâu
Nếu không nghe được câu chuyện trong phòng thờ, có lẽ chẳng bao giờ cô biết được nguyên nhân xung đột giữa mẹ chồng nàng dâu.
Nhiên khổ sở khi mẹ chồng luôn tìm cách bắt bẻ và mạt sát.
Nhiên và Đông đã yêu nhau hai năm trời mới đi đến đám cưới. Vì thế, cô đều biết cả gia đình của anh. Khi yêu nhau thì quan hệ của cô và mẹ người yêu rất tốt, bà là giáo viên về hưu rất tâm lý. Cô cứ ngỡ rằng mình sẽ chẳng phải lo lắng sẽ xảy ra căng thẳng chuyện mẹ chồng nàng dâu. Nhưng rồi lấy nhau về lại hoàn toàn khác.
Nhiên không hiểu tại sao mẹ chồng lại quay ngoắt thái độ với mình nhanh như vậy. Bà luôn nổi đóa khi thấy con trai chăm sóc hay gần gũi vợ, mỗi lần Đông có lỡ gắp cho vợ miếng thịt vào bát thì bà mặt nặng mày nhẹ, xỉa xói rằng Nhiên sung sướng mấy đời khi được lọt vào nhà bà.
Mỗi lần đi đám cưới đám hỏi thì Nhiên mới thực sự khổ sở. Hễ cứ thấy hai vợ chồng mặc đẹp chuẩn bị đi là bà lại khăn gói quần áo chỉnh tề đâu vào đấy đi theo, bảo chồng cô là ngày xưa đi đâu cũng đưa mẹ đi cùng, nay đã có vợ lại cho mẹ ra rìa nên bà tủi thân ghê gớm. Nhiên chẳng dám nói gì nữa. Rồi đến những ngày lễ Tết, ngày tình yêu, nếu chẳng may Đông có tặng quà cho vợ hơn mẹ một chút là bà lại mặt nặng mày nhẹ cả tuần, cho rằng anh coi trọng tình hơn hiếu.
Chồng cô là con trai một, bố chồng mất sớm từ khi Đông mới được 10 tuổi và mẹ chồng cô đã tần tảo nuôi con khôn lớn chẳng màng đi bước nữa. Bà cố gắng kiếm tiền để cho con gái ăn học được đầy đủ nhất. Vì thế bà dồn tình cảm hết lên cho Đông. Và khi con có vợ, giống như nhiều phụ nữ khác, bà mang chút tâm lý ghen tị với con dâu. Nghĩ vậy nên Nhiên cố gắng nhẫn nhịn và chiều lòng mẹ chồng hết cỡ. Nhưng hình như thấy con dâu nể nang nên càng lúc bà càng làm quá. Nếu như Nhiên không tình cờ nghe được sự thật thì có lẽ cô cũng luôn nghĩ việc bà ghen với cô vì con trai.
Hôm đó là ngày giỗ của bố chồng. Trước ngày giỗ, Nhiên đã phải xin nghỉ làm và dậy sớm lọ mọ đi chợ mua đồ cúng giỗ, còn chồng cô cùng bà đã ra mộ từ bao giờ. Tay xách nách mang một đống đồ ăn mà chẳng ai giúp, Nhiên khệ nệ mang đồ vào nhà. Thấy đôi dép của mẹ chồng báo tin bà đã về khiến cô ngán ngẩm. Nhiên đi lên gác thì thấy bà đang trong phòng thờ, cô thấy bà khóc và đang khấn ông. Nhiên tò mò dừng lại nghe: “Tôi xin lỗi ông vì đã hành hạ con Nhiên nhưng tôi không thể làm ngơ với nó được. Chỉ cần nhìn nó thì tôi lại nghĩ ngay tới người đàn bà kia. Nếu nó không phải là con gái tình cũ của ông thì tôi đã chẳng đày đọa nó như thế. Tôi xin lỗi vì đã không thể tha thứ cho mối tình đầu của ông, giá mà ông quên bà ấy đi mà một lòng một dạ với tôi thì tôi đã chẳng nhắc đến trước vong linh của ông thế này”.
Video đang HOT
Nhiên ôm ngực thở gấp, thì ra bà ấy thường xuyên đối xử với cô chẳng có tình cảm chỉ vì mẹ ruột cô là mối tình đầu của bố chồng ư? Còn chồng cô nữa, nếu anh biết sự thật thì anh sẽ nghĩ thế nào về người bố đã mất đây. Nhiên ôm đầu suy nghĩ không biết giải quyết thế nào.
Theo Kiến Thức
Có những điều, thực sự còn lạnh hơn cả ngọn gió hàn ngày lạnh
Đó là những ngày, cũng vô tình thôi, tự dưng, người ấy hỏi bạn: &'Em đã có người yêu chưa?'... theo một cách tự nhiên và chân thành nhất.
Thành phố xuân sớm, lạnh sớm. Trời như kéo cả xứ Bắc chìm lại vào một màu đông cũ kĩ. Bất giác, tôi nhận ra, tháng Bảo Bình đã kịp dọn đường hiên ngang bước chân vào thành nội.
Gió mùa, trời trở lạnh, vốn là cái tứ rất dễ cho những dòng dông dài. Yêu cũng được. Không yêu cũng được. Chỉ cần có hơi chút &'khắc nghiệt' khiến lòng người yếu đuối đi đôi chút, tự cái lãng mạn, cái thẩn thơ lại ùa về trong lòng người thi sĩ hay cũng như vài kẻ viết lách tay ngang như tôi.
Nhưng nếu, bạn hỏi tôi, liệu cái lạnh đó, có phải là thứ &'căm' nhất, &'sắc' nhất, &'bén' nhất từng chạm chân vào phố, thì tôi, hoàn toàn có thể tự tin trả lại bạn cái lắc đầu. Bởi, có những điều, thực sự, còn lạnh hơn nhiều lắm một ngọn gió hàn ngày lạnh.
&'Trời lạnh như lòng người yêu cũ' - Tôi vẫn thường hay ví von như vậy.
Đó là những ngày, vô tình thôi, bạn giữ thói quen than vãn hay thích thú khoe một điều gì đó với người ấy như một thói quen, rồi chỉ nhận lại vỏn vẹn một chữ "Ừ".
Đó là những ngày, vô tình thôi, hai bạn gặp nhau, dù nơi xứ lạ hay quen, rồi cũng chỉ mỉm cười, gật đầu chào nhau, như... hai người bạn cũ.
Đó là những ngày, cũng vô tình thôi, tự dưng, người ấy hỏi bạn: &'Em đã có người yêu chưa?'... theo một cách tự nhiên và chân thành nhất.
Bạn chẳng thể trách cứ, chẳng thể dỗi hờn, cũng chẳng thể có được lí do chính đáng nào để nổi nóng, để cáu giận. Không gian xung quanh cứ thế, chìm vào trong một khoảng không trống, lạnh, cô độc đến lạ người. Tấm &'chân tình' lúc ấy của người đó, dường như, lạnh hơn tất cả những con gió đại hàn khắp nơi gom lại. Lòng người yêu cũ, vốn, chẳng thể bao giờ là &'lòng tốt' với bạn, thực sự.
Bạn chỉ còn có thể trách chính bản thân mình, hờn dỗi chính thứ cảm xúc non nớt trong mình, nổi giận với chính con tim mình luôn vô tình lạc nhịp và liên tục vấp phải vô vàn những cơn đau.
Ai bảo bạn luôn cố chấp làm bạn với người yêu cũ?
Ai bảo bạn tự cho mình vài phút yếu lòng và tìm đến với người ta?
Ai bảo bạn tự huyễn hoặc bản thân rằng mình sẽ đủ mạnh mẽ cho mọi chuyện?
Sau tất cả, bạn cũng chỉ là một cô gái với đầy đủ tác động của những &'hormone' nữ yếu mềm. Bạn chẳng thể lí trí như bạn nghĩ. Đâu đó, nỗi đau vẫn thường trực trỗi lên trong lòng mỗi cô gái từng đi qua những tổn thương. Đâu đó, bạn vẫn có nguy cơ ngã quỵ vì những cơn đau tim, mà nếu không cẩn trọng, bạn sẽ rất dễ gặp phải, chỉ cần vướng chút hình ảnh của người đó ở bất cứ đâu.
Chẳng ai cầu cho mình phải chịu cảnh lạnh căm nơi xứ rét. Cớ sao bạn phải tự đẩy mình vào nơi lạnh lẽo đến vậy? Cõi lòng đó, khoảng trời đó trong con tim người ấy dành cho bạn, vốn đã nguội lạnh và đóng băng kể từ ngày hai bạn cho nhau lối đi riêng. Chẳng lẽ, bạn đã quên?
Chẳng ngọn lửa nào đủ để sưởi ấm lại nơi chốn đó. Chẳng nước mắt nào đủ nóng để làm tan chảy bờ cõi đó. Bạn, hà tất phải tự nài ép con tim mình.
Trời dẫu lạnh cũng chẳng bằng lòng người yêu cũ.
Vậy nên, bạn, cô gái ạ, cũng đến lúc, bạn học cách tìm ánh nắng riêng của mình rồi...
Theo phununews
Cay đắng nhìn chồng bỏ quên tôi giữa đám đông chỉ vì điều ấy Trải qua không biết bao bài học vậy mà lão vẫn chứng nào tật ấy, cứ nhìn thấy gái xinh là mắt lại sáng rực. Quên hết cả thế giới xung quanh. Cứ thấy chân dài ngang qua là mắt chồng lại sáng rực cả lên (Ảnh minh họa) Bức xúc lắm mà chưa nghĩ được ra cách nào để trị cái bệnh...