Cay đắng phát hiện chồng tặng bồ quà xịn, tặng vợ quà đểu
Chiếc túi hàng hiệu đúng ra phải cho một cô gái trẻ, còn của vợ thì chỉ là món đồ hàng chợ, rẻ tiền..A
Ngày 8/3, chồng tặng bồ túi hàng hiệu, còn vợ chỉ nhận được túi xách hàng chợ (Ảnh minh họa)
Đang ngồi làm việc ở cơ quan thì nhận được điện thoại của người giao hàng báo xuống nhận quà 8/3 chồng tặng. Khỏi phải nói, em mừng rơi nước mắt vì bất ngờ. Chồng em lâu nay vốn là người khô khan, nên ngày lễ Tết, chẳng mấy khi vợ được bó hoa, món quà. Có đòi hỏi thì chỉ bảo thích gì, đưa tiền rồi mua.
Háo hức xuống nhận quà, mở ra xem lại càng hạnh phúc hơn vì đó là chiếc túi xách hàng hiệu đẹp mê ly. Em sướng run người, chạy khắp cơ quan khoe quà. Rồi thì chụp ảnh khoe trên Facebook để bạn bè biết chồng tưởng khô khan mà lại tâm lý không ngờ.
Sau khi hoàn tất các thủ tục khoe quà cáp, em mới điện thoại cho chồng. Đang ca ngợi chồng tâm lý hết lời thì thấy giọng anh có vẻ khang khác, còn bắt em kiểm tra kĩ lại xem có phải hàng hiệu thật không, trong khi không phải mình em mà các chị nổi tiếng sành điệu ở cơ quan cũng chắc như đinh đóng cột vì hộp, tem, túi vải bọc đầy đủ.
Đang băn khoăn chẳng hiểu chuyện gì thì bên giao hàng gọi lại, báo giao nhầm đồ, hẹn lát nữa sẽ quay lại đổi. Đến khi quà được đổi lại, em lại càng choáng hơn khi thấy món quà cũng là chiếc túi giống hệt nhưng lại là hàng fake, gói trong chiếc túi bóng, giá chắc chỉ vài trăm nghìn đồng.
Quá bất ngờ vì 2 món quà khác nhau một trời một vực, em phải vặn vẹo cậu giao hàng một lúc lâu mới biết được cả 2 món quà đều là do chồng em gửi tặng. Nhưng chiếc túi hàng hiệu đúng ra phải cho một cô gái trẻ, còn của em thì…
Điện thoại hỏi chồng, chồng em tỉnh bơ bảo rằng nhờ cô em ở cơ quan chọn hộ chiếc túi chỉ có mấy trăm nghìn, nên đến khi em nói hàng hiệu thì giật mình.
Video đang HOT
Choáng váng, không tin nổi vào tai mình, tắt điện thoại em òa khóc ngay tại chỗ vì ê chề đau đớn. Vợ chồng ở với nhau cũng đã 3 năm, em luôn cố gắng yêu chồng, chăm con, quan tâm đến hai bên gia đình. Vậy mà những gì tốt đẹp chồng lại đem tặng cho người đàn bà khác, còn em chỉ được những thứ hàng chợ, rẻ tiền.
Có phải em đã chọn nhầm chồng? Có phải người đàn ông lâu nay đầu ấp tay gối với em không xem vợ ra gì nên mới cư xử như vậy? Và em có nên bỏ chồng vì hành động tồi tệ không thể chấp nhận của anh ta? Mong mọi người hãy cho em lời khuyên.
Theo Thu Hương/Giaothong
Cảm ơn anh vì đã bước qua em
Đã có khi em nghĩ chuyện chúng mình hết duyên nợ thì thôi, đừng phán xét gì nhau. Nhưng hôm nay thì em đành nói, thật may mắn cho em là đừng dừng lại mối quan hệ với kẻ chẳng ra gì. Là anh!
Thật may mắn khi chúng ta dừng lại! Em đã tưởng như không bao giờ mình phải nói điều này. Vậy mà đành phải nói. Rằng, thật may mắn là em đã dừng lại mối quan hệ với anh. Thật may mắn khi chúng mình dừng lại mối quan hệ với nhau! Nếu không, em không hình dung nổi mình sẽ phải sống với một người đàn ông thế nào.
Ngày yêu, anh là một cán bộ đoàn xuất sắc. Anh đào hoa, bóng bẩy đẹp đẽ và có duyên ăn nói. Lúc nào ánh mắt anh cũng như có lửa, như thiêu cháy mọi thứ anh nhìn đến. Em là cô sinh viên năm đầu, còn anh thì đã là sinh viên năm cuối. Anh dày dạn, năng động. Em bỡ ngỡ, trong trẻo và tin tuyệt đối mọi điều anh nói. Tin cả lời anh nói rằng anh yêu em nhiều nhất, thương em nhất trong số những cô gái đi qua đời anh. Nhiều hơn cả cô bạn gái công khai hiện tại.
Em đã tin anh một cách ngây ngô, tin như thể nếu em biết rõ trái tim anh có đến một tỉ ngăn, hay nhiều hơn cả một tỉ ngăn, thì cái ô vuông dành cho em chắc cũng nhỉnh hơn so với cái ô vuông chứa đựng hình ảnh những cô gái khác. Em đã tin như thế, đã yêu như thế, đã ngây ngô như thế.
Nhưng anh chỉ nói yêu thôi, chứ không bao giờ công khai mối quan hệ với em. Bạn gái anh, cả khoa đều biết, là cô gái học dưới anh một khóa. Cô ấy xinh đẹp, mảnh mai chứ không béo tròn như em. Cô ấy có làn da trắng trẻo mịn màng mà anh đã từng ca ngợi trong một bài thơ là đã từng có đêm anh mất ngủ vì nhớ làn da ấy.
Ai cũng khen anh và cô ấy đẹp đôi. Ai cũng biết anh đã thuộc về cô ấy. Chỉ có duy nhất em biết được bí mật phía sau, khi anh đến với em và tâm sự rằng chị ấy "vô cùng nhạt nhẽo". Em trẻ và đơn giản, em chỉ biết rằng em rất yêu anh, và mọi lúc anh dành cho em, em đều trân trọng hết. Vậy thôi.
Rồi thời gian cũng cho em lại sự bình tâm, sáng suốt. Em ở bên cạnh 7 năm, làm người đàn bà trong bóng tối của anh, khi anh đưa hết người đàn bà này đến người đàn bà kia ra ánh mặt trời, chỉ có em vẫn 7 năm lặng thầm trong bóng tối. 7 năm, em hồi hộp chờ anh đến hàng đêm.
Em bỏng mắt với tin nhắn và cuộc gọi của anh mỗi lần anh đi công tác. 7 năm, em làm việc ở ngay công ty mà anh làm việc, chỉ vì lời đề nghị cho những "bữa trưa vui vẻ" cùng anh. 7 năm, em héo mòn nhan sắc, trôi tuột cả thanh xuân, thản nhiên nhìn những bè bạn dặt dìu nhau có đôi có lứa.
Chờ đợi trong im lặng một ngày, khi những người đàn bà của anh đi hết, khi những vướng víu của đời anh qua hết, khi những "khó xử" của anh được xong xuôi, anh sẽ đón em vào lễ đường, cho em mặc áo cô dâu. Em không nói với ai về chuyện của chúng mình, thản nhiên trước mọi lời đồn đoán, dò la. Mỉm cười thanh thản thì anh vẫn liên tục làm thơ tặng những người phụ nữ qua đời mình. Chỉ có em là chưa một lần có ai biết đến tên...
7 năm, kể từ khi còn là cô sinh viên năm nhất, vừa rời ghế trường cấp ba huyện nhỏ để lên thành phố và yêu anh từ đó. Hình như tất cả đã là quá đủ. Từ khi em 18 tuổi đến giờ không có một người đàn ông nào được em gọi tên trong những đêm cô quạnh ngoài anh.
Hình như, đến lúc cái nỗi cô đơn, trống trải trong em nó cựa mình thức dậy mất rồi. Hình như lần đầu tiên em có cảm giác nỗi lì lợm trong mình thua cuộc. Lần đầu tiên em hủy kết bạn với anh trên facebook và mặc kệ cho những tin nhắn thanh minh dài dằng dặc của anh.
Em soi lại mình trong gương. Thế là đủ lắm rồi. Nhanh thôi, những ngày xuân xanh còn sót lại của em. Nhanh thôi để còn vui với những ngày tuổi trẻ. Nhanh thôi, từ 18 tuổi đến giờ, đã bao giờ em biết một lần được công khai trong tay của người đàn ông mình yêu cuồng nhiệt đâu. Kệ anh, em phải sống. 18 tuổi đến nay, 7 năm qua, em sắp 30 rồi!
Thật may, người đàn ông ấy đến bên em trong những ngày chông chênh. Mặc kệ những ký ức về anh nát nhàu. Mặc kệ cái bản năng lẩn tránh. Mặc kệ em tưởng như mình không thể yêu ai, người đàn ông ấy chiếm lĩnh dần em và làm em yêu tha thiết. Yêu như chưa bao giờ nhớ ra là đã từng yêu anh...
Anh chạy đến bên em rồi xin em thứ lỗi. Anh nói với em muôn vàn lời năn nỉ tận cùng. Anh thể hiện giống như cuộc đời anh không có được em, đành sẽ chết. Anh thể hiện, anh cố gắng và anh níu giữ. Nhưng lòng em bây giờ có còn anh đâu...
Em cưới. Anh không đến. Em đã không biết là anh không đến, bởi vì em thì rất vui, chồng em thì rất si mê và hai bên gia đình đều ủng hộ chúng em. Em tuyệt đối không nhớ ra là anh không đến, cho đến khi anh quẳng vào điện thoại em dòng tin nhắn trách móc và chia ly. Em chẳng có thời gian mà đọc nữa. Em chỉ nhớ nôm na, anh nói rằng anh không đến mà thôi... Em để ý làm gì, chồng em thì ở bên...
Em không biết là anh cưới vợ lúc nào. Vì sau tin nhắn của anh trách móc, em toàn tâm toàn ý cho ngôi nhà của em. Chồng em, gia đình chồng em, và con em. Chúng em như những mảnh ghép hoàn hảo từ cuộc đời, như thể chờ đợi và dành cho nhau.
Ngay cả bây giờ khi chồng em đã đột ngột qua đời vì tai nạn, em vẫn không hề cảm thấy ân hận vì đã yêu anh ấy. Hạnh phúc của em và chồng còn hiện hữu ở đây trong ánh mắt sáng ngời của đứa con thơ bé. Vậy mà anh lại trốn vợ để đến đây nói rằng anh quá yêu em, anh không quên được, anh muốn em lại trở về "trong bóng tối" cùng anh.
Anh nói gì thế, "đồ đốn mạt". Em đau đớn gọi anh như thế. Không tưởng tượng nổi nếu trước đây em mù quáng tiếp tục bên anh thì sự thể thế nào. Anh tham lam và ích kỷ vô chừng. Anh hèn nhát tận cùng và vô cùng kém cỏi.
Đã có khi em nghĩ chuyện chúng mình hết duyên nợ thì thôi, đừng phán xét gì nhau. Nhưng hôm nay thì em đành nói, thật may mắn cho em là đã dừng lại mối quan hệ với kẻ chẳng ra gì. Là anh!
Theo Nhật Hạ/Emdep
Gia đình anh phản đối vì sợ tôi gầy yếu sẽ khó sinh con Lần đầu tiên anh dẫn tôi về ra mắt, gia đình anh không mấy niềm nở, cô bác họ hàng nhà anh không nể nang gì, nói thẳng với tôi rằng tôi gầy quá, sau này đẻ con sao được.. Hai chúng tôi quen nhau qua một người bạn chung. Tôi đang là sinh viên năm cuối ngành Kế toán, anh hơn tôi...