Cay đắng phận hồng nhan hai lần yêu phải Sở Khanh
Hạnh phúc với tôi thật mong manh, đã biết yêu nhầm gã họ Sở mà sao tôi không dứt ra được.
Tôi 28 tuổ.i, một cô gái xinh xắn, ngoan hiền, sinh ra và lớn lên ở một miền quê ngèo khó ở miền Trung, hoàn cảnh giúp tôi có suy nghĩ và lối sống cứng rắn và tự lập. Thời gian học đại học tôi đều tự làm thêm để có tiề.n lo việc học hành và các khoản khác.
Sau khi tốt nghiệp ra trường tôi xin vào làm việc tại một công ty về bất động sản, vì có hình thức và nhanh nhẹn nên tôi cũng được nhiều người đàn ông ngỏ lời, nhưng tôi không nhận lời ai. Bởi tôi không nhận ra đâu là tình yêu chân chính. Tôi luôn có ý nghĩ đời nào họ lấy một cô gái nhà quê như tôi làm vợ.
Người tôi quyết định lấy làm chồng là anh chàng cùng quê, đã theo đuổi tôi bấy lâu nay. Tôi không đồng ý cưới anh vì tình yêu chưa sâu đậm và cần thêm thời gian, nhưng anh khóc lóc va.n xi.n, rồi đòi chế.t nếu không cưới. Bố mẹ anh ngày nào cũng gọi điện động viên, thúc giục chuyện cưới xin. Tôi cứ ngỡ anh yêu tôi nhiều và gia đình anh quý mến tôi nên tôi chấp nhận lấy anh khi mọi suy nghĩ chưa thấu đáo. Đó là sai lầm lớn nhất của tôi.
Tôi bỏ công việc, theo anh về quê vì tôi tin tình yêu anh dành cho tôi lớn như vậy sẽ giúp tôi vượt qua tất cả, giàu ngèo từ hai bàn tay mà nên. Nhưng sự đời éo le không như tôi nghĩ, vì chủ quan cùng quê nên tôi không tìm hiểu kỹ con người anh nên khi về rồi tôi mới biết đời tôi coi như hết.
Anh không nghề nghiệp, hay rượu chè, mỗi lần rượu vào lại gây sự đán.h nha.u, tức ai là về lôi vợ ra đán.h cho hả giận, đán.h xong anh qu.ỳ lạ.y khóc lóc va.n xi.n tôi tha thứ. Một tháng tôi bị anh đán.h tới 4 lần, thậm chí có lần anh còn đán.h tôi tới ngất xỉu. Lần đó tôi được đưa tới viện cấp cứu và nằm điều trị một tuần vì bị chấn thương sọ não. Tôi sợ hãi và tìm tới cái chế.t nhiều lần nhưng không thành, người tôi phờ phạc vì sút 7kg. Sau này, gia đình tôi đưa tôi về và bắt phải ly dị, bạn bè cũng khuyên tôi dừng lại.
Vì chủ quan cùng quê nên tôi không tìm hiểu kỹ con người anh nên khi về rồi tôi mới biết đời tôi coi như hết. Ảnh minh họa: DNS.
Tôi trở lại Hà Nội và tìm công việc mới trong một công ty xây dựng. Tuy bên ngoài tôi luôn nói cười niềm nở, luôn tạo niềm vui và tiếng cười cho mọi người, nhưng trong tim tôi đau lắm. Thời gian gần đây tôi chuyển sang công ty khác, cũng từ đây tôi gặp anh, người đàn ông hơn tôi 20 tuổ.i, người cho tôi nụ cười và cũng là người giế.t chế.t tôi thêm lần nữa.
Video đang HOT
Tôi là thư ký của anh, anh là chủ nhiệm công trình xây dựng, vợ anh đã mất cách đây 4 năm vì bệnh hiểm nghèo, con gái đã lập gia đình. Anh bảo anh luôn đơn độc, không ai nấu cơm cho ăn… Qua thời gian làm việc và tìm hiểu tôi thấy mọi người đều bảo anh rất tốt, sống tình cảm, trọng tình, có vẻ mọi người ai cũng quý mến anh. Từ đó, tôi bắt đầu thấy thương anh rồi chuyển sang yêu anh lúc nào không hay biết, niềm vui được nhân đôi khi tôi được anh mở lời rằng anh quý tôi và yêu tôi từ lúc gặp đầu tiên.
Anh yêu tôi nhiều hơn khi biết về hoàn cảnh tôi, hai trái tim lạc lõng, hai kẻ cô đơn, hai hoàn cảnh éo le gặp nhau, chúng tôi yêu như chưa bao giờ được yêu, tôi có thể cảm nhận được tình yêu anh dành cho tôi lớn tới nhường nào, anh yêu tôi nhiều lắm. Với anh lúc này đây tôi là tất cả.
Anh không giấu tôi điều gì, bên anh tôi thấy bình yên và hạnh phúc, tôi vui hơn, và nụ cười không miễn cưỡng như xưa nữa. Tôi nghĩ tuổ.i tác không quan trọng, sống tôn trọng nhau, thấy ý nghĩa và hạnh phúc đó mới là điều quan trọng.
Anh rất quan tâm tới tôi, từ nơi ở, đến những vật dụng quanh nhà, anh đều ngỏ ý muốn mua cho tôi, nhưng tôi đều gặt phăng đi vì sợ anh tốn tiề.n. Thời gian đó chúng tôi luôn bên nhau không rời. Hạnh phúc hơn, có lần anh còn đề nghị tôi hãy giới thiệu anh với bố mẹ, nhưng do công việc bận nên chúng tôi chưa có dịp về quê. Kể từ đó, hai đứa cũng xác định tiến tới hôn nhân.
Rồi một hôm tình cờ tôi xem điện thoại anh thấy rất nhiều hình bikin.i của một người phụ nữ, hình của chị ấy rất nhiều trong điện thoại của anh, tôi có hỏi anh thì anh bảo “chuyện quá khứ rồi em đừng nhắc nữa”, và anh xóa hết hình ấy đi, tôi tin anh nên không hỏi thêm nhiều sợ anh buồn. Nhưng hạnh phúc không tày gang, tôi ngã gục khi một hôm điện thoại tôi rung lên và người bên kia gọi là anh. Anh đề nghị tôi ra gặp một người phụ nữ, tôi hỏi: “Chị ấy là ai?”, anh không ngần ngại trả lời: “Là vợ anh”. Lúc đó trời đất như tối lại, tim tôi đau nhói, chân tôi bủn rủn không nói nên lời.
Hạnh phúc với tôi thật mong manh. Ảnh minh họa: DNS.
Anh nói, sau khi vợ anh mất, anh có đăng ký với một người phụ nữ, nhưng tổ chức lễ cưới. Chị ấy làm bên cắt tóc gội đầu. Người mà tôi nhìn thấy trên điện thoại, và người mà anh đã nói là quá khứ hãy để nó ngủ yên là chị ấy.
Sau khi đọc được tin nhắn trên điện thoại của anh, chị ấy tra hỏi “tôi là ai”, “làm ở đâu” và anh khai ra hết, chị ấy bắt anh phải đưa tôi lên gặp rồi tha hồ chử.i tôi là “phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác”. Tôi có giải thích rằng không biết gì hết, tôi không muốn tranh giành cái gì không thuộc về tôi.
Nhưng chị ấy không nghe mà nói tôi một tràng dài, tôi mệt mỏi và chán chường, tôi xin phép về trước thì người phụ nữ kia bắt tôi đứng lại và nói “nếu không đứng lại thì không còn đất sống”. Anh vẫn đứng dó im lặng, không nói gì, lúc này đây tôi thấy anh sao nhu nhược và đàn bà đến thế.
Chị ấy hỏi: “Nó là ai?”. Anh không trả lời. Chị ấy hỏi tiếp: “Còn tôi là ai?”. Anh đáp lại: “Em là vợ anh”. Chị ấy hỏi anh “Có muốn đám cưới này diễn ra nữa không?”, và quay sang hỏi tôi: “Mày có biết tao và anh ấy kết hôn tháng 12 năm ngoái không?”.
Quá trớ trêu, tôi không tin, không tin vào những gì mình đang nghe và mắt mình đang thấy, tôi lao thẳng về phòng trọ khóc nức nở, tôi uất nghẹn. Hôm sau tới công ty làm việc, anh bảo tôi hãy tìm một công việc khác vì sự an toàn tính mạng cho tôi, chị kia sẽ tìm tới công ty đán.h tôi một trận. Anh còn nói thêm là rất yêu tôi nhưng anh không làm được gì lúc này cả. Tôi xin phép công ty nghỉ mấy hôm, không phải tôi sợ đán.h mà vì tôi không muốn nhìn mặt anh, kẻ sở khanh mà tôi từng yêu thương hết mực.
Một tuần trôi qua, miệng tôi đắng ngắt, tâm hồn trống rỗng, chân tay bủn rủn, tim đau thắt, tôi nằm bẹp, suốt ngày khóc và khóc. Hạnh phúc với tôi thật mong manh, thời gian này thật khó khăn đối với tôi, vẫn biết yêu nhầm Sở Khanh nhưng sao tim tôi nhớ anh da diết, không chịu nổi nên cầm điện thoại gọi cho anh, tôi muốn được nghe giọng anh nói. Tôi hỏi thăm sức khỏe và nói nhớ anh, anh cũng hồi đáp lại bằng những tin nhắn yêu thương. Tôi cũng thông báo mình sẽ đi làm lại.
Tôi không rõ sự tình thế nào, nhưng khi về tới nhà, tôi thấy anh gọi điện tới và còn mở loa ngoài để cho chị kia nghe thấy. Anh lăn.g m.ạ tôi bằng những lời lẽ tục tĩu mà tôi không thể ngờ tới. Anh chử.i tôi: “Mẹ mày, tao bảo mày đừng liên lạc cho tao nữa sao mày còn nhắn tin. Mày đừng làm tao nổi khùng lên”. Anh còn chử.i tôi rất nhiều, toàn những lời của người ngoài đường, ngoài chợ. Tôi im lặng thì anh càng gọi và lăn.g m.ạ nhiều hơn, tất cả anh đổ lên đầu tôi, anh nói “tôi phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác”, “vì tôi mà chị kia phải buồn”…Tôi không nhớ là anh nói những gì nữa.
Đã gần 4h sáng, tôi không thể chợp mắt, tôi khóc rồi tôi cười. Ừ, tôi đang điên, tôi cười vì sao tôi ngu dại tới vậy. Tôi phải làm sao, tôi đau khổ và mệt mỏi nhiều rồi, sao lừa dối tôi? Sao đem tình yêu của tôi ra làm trò đùa? Tại sao?
Theo Ngoisao
Trăng mật kinh hoàng, chồng đán.h và lột lại nhẫn cưới
Trái tim tôi quặn thắt, ghê sợ khi chồng ôm hôn chào tạm biệt mỗi sáng trước khi anh đi làm.
Cuộc hôn nhân của tôi vừa trải qua tròn 2 tuần lễ. 14 ngày qua tôi thật sự sốc, hoài nghi tình yêu chồng dành cho mình. 14 ngày qua, ngọt ngào thì ít mà cay đắng thì nhiều.
Chồng tôi hiện làm giáo viên dạy cấp 3 của một trường PTTH và đang theo học thạc sĩ của một trường đại học nước ngoài tại Việt Nam. Tôi quen anh ngày học chung lớp luyện thi đại học và chính thức nhận lời yêu sau 3 năm kết bạn. 5 năm sau khi cả hai đã có công việc ổn định, chúng tôi quyết định về ở chung dưới một mái nhà.
Về mọi mặt, chồng tôi được mọi người đán.h giá là hoàn hảo. Anh phong độ, ga lăng, chu đáo và tâm lý với phụ nữ. Anh đã tốt nghiệp đại học với tấm bằng đỏ. Nhưng lắm tài nhiều tật và những thói xấu, mặt trái trong con người anh chỉ có tôi là biết rõ nhất. Anh không biết kìm nén cơn giận và ghen tuông vô lối. Bề ngoài là thế nhưng thực ra anh độc đoán, bảo thủ, cố chấp, ích kỷ.
Từ thời yêu nhau, chúng tôi đã năm lần bảy lượt suýt chia tay vì thói ghen vô lý của anh. Anh yêu tôi bằng một tình yêu mù quáng, mất lý trí. Cái cách anh yêu tôi khiến tôi ngạt thở. Nhưng bù lại anh lại rất biết cách xoa dịu và làm lành "vết thương" do mình gây ra. Tôi luôn mềm lòng, đầu hàng vì những lời cầu xin của anh.
Tôi vẫn nuôi hy vọng khi đã là vợ chồng thì sẽ tìm cách thay đổi bản tín.h xấ.u đó của chồng. Và bản thân anh cũng hứa sẽ cố gắng thay đổi. Thế nhưng, 14 ngày làm vợ anh, tôi mới hiểu rằng bản tính con người không bao giờ thay đổi.
Nhớ lại tuần trăng mật vừa kết thúc cách đây ít ngày khiến trái tim tôi tê tái. 7 ngày ở Nha Trang, anh xem tôi như một nữ tù nhân. Anh trở nên khó tính, cáu kỉnh khi tôi ăn mặc khêu gợi, h.ở han.g dù hai vợ chồng đang đi biển. Anh không cho phép tôi được thanh minh vì "làm vợ phải biết vâng lời chồng".
Ảnh minh họa
Tôi không ngờ một con người có học như anh lại cư xử như một kẻ vô văn hóa, phong kiến, cổ hủ. Anh nổi giận, bắt bẻ tôi vì những lý do cực vớ vẩn.
Tôi gặp và nói chuyện thân mật với anh bạn cũ trên chuyến bay vào Nha Trang cũng khiến anh ngứa mắt. Suốt chặng đường từ sân bay về khách sạn anh chì chiết khiến tôi xấu hổ với tài xế taxi. Anh bảo tôi lẳng lơ trước mặt chồng. Khi hai vợ chồng về đến khách sạn nhận phòng tôi mới phân bua đúng sai để anh hiểu. Thật không ngờ anh giận giữ vung tay tát tôi 2 cái đau điếng. Tôi khóc lóc và quyết định một mình quay về Hà Nội. Thấy tôi xách vali ra cửa thì anh lại xuống nước nằn nì, xin lỗi. Anh bảo vì không thích tôi gần gũi bất cứ người đàn ông nào nên mới có hành động như vậy. Nhìn anh khóc lóc, khổ sở tôi lại mềm lòng và bỏ qua mọi chuyện.
Thế nhưng việc anh đán.h tôi lại tiếp tục tiếp diễn thêm 2 lần nữa. Một lần vì tôi quên mang kính bơi và quên chìa khóa phòng khi thay đồ ở khu tắm bùn. Anh mắng tôi tét tát trước lễ tân khách sạn. Tôi biết mình sai nhưng cũng không đáng phải nhận những lời phán xét nặng nề như thế. Tôi chê anh là đàn ông mà quá nhiều lời, nhỏ nhen. Tôi bảo rằng hối hận khi lấy một kẻ tiểu nhân như anh làm chồng.
Theo VNE