Cay đắng nhìn những giọt nước mắt của chồng tôi
Tôi muốn ôm chồng tôi. Tôi muốn quỳ xuống xin anh ấy tha thứ nhưng liệu mọi thứ có còn kịp nữa không?
Ảnh minh họa
Tôi và Hoàng đã kết hôn được 3 năm. Chúng tôi yêu nhau từ những ngày đầu khi vừa mới nhập học đại học. Tình yêu ấy trong sáng, cuồng nhiệt, chân thành, không chút toan tính.Yêu nhau được 5 năm thì chúng tôi quyết định đi đến hôn nhân.
Hoàng là một người đàn ông khá bảnh bao và dĩ nhiên là giỏi nữa, so với những người đàn ông bằng tuổi thì vượt trội và ưu tú hơn nhiều.
Thời gian vợ chồng cứ thế qua đi, chúng tôi đã có những tháng ngày hạnh phúc dù đầy những khó khăn. Tôi đã chứng kiến Hoàng từ khi anh ấy còn là kẻ trắng tay, rồi tốt nghiệp đại học, sau đó là đi làm và gây dựng sự nghiệp.
Hoàng luôn tìm đủ mọi cách để sớm thành công. Tôi biết anh ấy đang cố gắng nhiều lắm. Nhưng thật không may, gần đây, Hoàng liên tục gặp phải khó khăn mà không cách nào thoát ra được.
Khó khăn chồng chất khó khăn, khó khăn trong làm ăn kéo theo khó khăn về tiền bạc khiến chúng tôi dần có nhiều bất đồng. Đâu đó trong đầu tôi thoáng có ý nghĩ hối hận vì đã yêu Hoàng. Mẹ tôi nói con gái thì nên yêu người lớn hơn mình nhiều tuổi khi ấy anh ta có sự nghiệp, địa vị thì cuộc sống 2 đứa sẽ bớt khó khăn.
Thế là không biết từ bao giờ tôi đã bị cuốn vào một mối quan hệ với Quyết một người đàn hơn tôi 9 tuổi. Quyết đã có vợ. Chúng tôi thường xuyên hẹn hò ngoài giờ làm việc bên những quán cà phê, những nụ hôn nóng bỏng và những cảm xúc lạ đến khó tả…
Tôi đã bị hút vào Quyết bởi độ lịch lãm, chín chắn. Sức quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành thật lạ, nó khiến tôi không thể cưỡng lại được.
Video đang HOT
Tôi đã bắt đầu chán Hoàng và dần thấy đời sống vợ chồng tẻ nhạt. Tôi dần thấy thú vị mỗi lần lén lút hẹn hò vụng trộm. Nhiều đêm tôi không còn thiết tha “chuyện ấy” với chồng của mình nữa.
Nhưng cả tôi và Quyết đều biết rằng chúng tôi chỉ bên nhau với 2 chữ “nhân tình”. Quyết đã có vợ, còn tôi đã có chồng. Chồng tôi- anh ấy vẫn là 1 người đàn ông tốt. Nếu bảo tôi bỏ Hoàng để đến với một người đàn ông khác thì tôi vẫn chưa thể sẵn sàng.
Tôi luôn day dứt mỗi khi gặp Quyết, tôi nghĩ là mình nên kết thúc mối quan hệ này càng sớm càng tốt nhưng không hiểu sao lại không thể dứt khoát được.
Quán cà phê- nơi tôi và Quyết thường hẹn hò khá đặc biệt, tầng 3 của quán được ngăn thành từng ô để tạo không gian riêng tư cho các cặp đôi hẹn hò có thể làm những gì họ muốn và dĩ nhiên chúng tôi cũng thế.
Hôm ấy, khi tôi và Quyết vừa đến đó thì bất ngờ Hoàng xuất hiện trước mặt từ bao giờ. Cái vẻ trầm tĩnh đáng sợ của anh ấy khiến cả tôi và Quyết đều run bắn cả người.
Hoàng vốn dĩ rất lạnh lùng, trầm tĩnh và dứt khoát đó là lý do mà tôi yêu anh ấy đến tận bây giờ. Tôi hiểu điều gì đang diễn ra và dĩ nhiên tình cảm vợ chồng tôi sẽ chấm dứt từ đây.
Hoàng đã dời đi, nhưng không anh ấy đã khóc. Tôi nhìn thấy giọt nước mắt của chồng tôi dù anh ấy vội che giấu nó. Có lẽ chưa bao giờ anh ấy khóc kể cả những lúc khó khăn nhất. Tôi muốn chạy theo Hoàng, tôi muốn ôm anh ấy lại từ phía sau…
Nhưng tôi là 1 con đàn bà đê tiện, tôi không còn xứng đáng với tình yêu và sự nỗ lực mà Hoàng dành cho tôi.
Đã mấy ngày, Hoàng không trở về nhà. Tôi không muốn Hoàng về nhà vì tôi sợ phải đối diện với anh ấy, tôi không biết giải thích sao với anh ấy về tất cả. Nhưng tôi thật sự lo lắng cho anh ấy. Tôi nhận thấy mình còn yêu Hoàng nhiều lắm. Tôi không thể sống thiếu anh ấy.
Có lẽ lúc này Hoàng đang rất đau đớn và buồn bã khi sự nghiệp thì khó khăn, tình cảm thì rối bời… và điều có lẽ anh ấy không ngờ nhất là tôi đã phản bội anh ấy.
Tôi cảm thấy hối hận và có lỗi vô cùng. Trong lúc chồng tôi đang loay hoay tìm cách thóat khỏi khó khăn thì tôi lại đi tìm kiếm cái cảm giác lạ lẫm, ngu suẩn và đê tiện.
Theo Phunutoday
Giông bão đã đi qua...
Chiếc giường ngủ được chia làm hai, cái với tay chẳng còn chạm vào nhau được nữa. Đêm nằm, anh trở mình, lặng lẽ thở dài, chị quay lưng lại phía anh lau giọt nước mắt rơi...
Ai từng một lần gặp chị đều sẽ có chung cảm nhận chị đẹp, vẻ đẹp toát ra mặn mà rạng ngời, có học thức của người đàn bà hạnh phúc. Tổ ấm chị đi về với người chồng giỏi giang, với hai đứa con đủ nếp đủ tẻ ngoan ngoãn. Gia đình chị là hình mẫu mong ước của biết bao bạn bè, đồng nghiệp, chị nào còn mong muốn gì hơn. Nhưng ở đời nào có ai học hết được chữ ngờ, hạnh phúc vuông tròn ấy chợt một ngày vụn vỡ khi chị đau đớn phát hiện ra anh có khoảng lặng riêng với người đàn bà khác...
Niềm tin yêu vợ chồng sụp đổ, chị dằn vặt bản thân, điều gì đã làm anh thay đổi? Bao năm yêu thương tìm hiểu mới quyết định đi đến hôn nhân, đâu phải vội vàng để nói ngộ nhận chẳng hiểu nhau. Tình nghĩa vợ chồng đi qua 10 năm dài gắn bó, với những khó khăn vất vả để có ngày hôm nay, đời người được bao nhiêu lần 10 năm? Vợ chồng chẳng tiếng chì tiếng bấc, chén bát va nhau bởi chị biết nhẫn nhịn, cơm sôi bớt lửa, hết lòng hy sinh cho chồng cho con, sống thơm thảo chu toàn với nhà chồng. Vậy anh cho mình cái quyền gì mà giả dối phụ bạc chị?
Nỗi đau, sự tổn thương, thất vọng, mất mát, anh để lại lòng chị quá lớn. Đêm nằm nhắm mắt không sao ngủ được, chị mặc nước mắt lã chã rơi, ướt nhòa chăn gối. Mặc mẹ hết lòng khuyên, ai chẳng có lúc phạm phải lỗi lầm, là đàn bà nên rộng lòng tha thứ, tha thứ thì còn có vợ có chồng, con cái có mẹ có cha, đừng cắt đứt mọi đường về của chồng, chị lặng im vẫn lạnh lùng đưa đơn ly hôn.
Anh sợ quỳ sụp trước chị cầu xin sự tha thứ, cho anh cơ hội được chuộc lại lỗi lầm. Anh yêu chị, thương các con. Anh cần mái ấm gia đình, không thể đánh mất tất cả những gì quan trọng nhất đời anh chỉ vì phút giây lạc lòng nông nổi sau một lần say quá chén.
Lòng dạ đàn bà vốn yếu mềm, chị tránh sao khỏi trăn trở. Chị còn yêu chồng, và hơn hết là biết bao tình nghĩa với nhau làm sao đong đếm được. Chị càng thương con hơn, nếu anh chị chia tay, con cái chia lìa mỗi đứa một nơi, đứa thiếu mẹ, đứa vắng cha, rồi chúng sẽ lớn lên như thế nào trong sự thiếu thốn tình cảm... Cái ý định cương quyết ly hôn lúc đầu mềm nhũn, chị tha thứ mở lối về cho anh.
Ảnh minh họa từ internet
Nhưng tha thứ mà lòng chị đâu thể quên, chị không sao ngăn được mình nghĩ đến cảnh chồng yêu thương ôm ấp người đàn bà khác, chị khổ sở dày vò. Nỗi ám ảnh quẩn quanh xô đẩy chị từ người đàn bà khéo léo, tinh tế trở thành người đàn bà cấm cảu, khó tính lúc nào không hay. Chị đánh mất sự thanh thản trong lòng, để cảm giác hờn ghen, uất ức vây quanh.
Anh trở về trong mặc cảm của người có lỗi, cố gắng vun đắp lấy lại lòng tin yêu nơi chị, nhưng chị lạnh nhạt ơ hờ nào đâu quan tâm anh đang cố gắng vá víu vết thương lòng. Chiếc giường ngủ được chia làm hai, cái với tay chẳng còn chạm vào nhau được nữa. Đêm nằm, anh trở mình, lặng lẽ thở dài, chị quay lưng lại phía anh lau giọt nước mắt rơi...
Chị cố tình thờ ơ với anh, anh đi đâu, làm gì chị không hỏi, kinh tế chị độc lập cũng chẳng cần dựa dẫm vào. Chị lạnh lùng nói còn ở với nhau chẳng qua chị cần anh đóng vai trò người cha tốt của các con, không muốn các con bị tổn thương vì sự vô trách nhiệm của anh chứ chẳng phải chị còn cần đến anh nữa. Trước bao lời cay đắng của chị, anh chỉ biết lặng im, nhìn vẻ mặt khổ sở của anh, chị cũng cảm thấy đau. Còn yêu thương mà sao cứ phải hắt hủi nhau, phải chi anh đừng lạc lối...
Anh luôn chấp nhận sự dằn vặt của chị. Bữa cơm gia đình từ lâu đã vắng những cuộc chuyện trò, thăm hỏi, nụ cười. Hai vợ chồng lặng thinh, hai đứa con nhìn bố mẹ lấm lét sợ, nhìn ánh mắt ngây ngô của con chị thương đến quặn lòng, chúng nào đâu có hiểu được chuyện bố mẹ, chị chợt thấy mình có lỗi khi lấy mất niềm vui của các con.
Đến một ngày, anh không còn chịu nổi không khí trầm mặc, lạnh lùng trong gia đình nữa, anh buồn bã thở dài trách chị đã nói tha thứ sao không thể quên, anh có lỗi, anh đã thực tâm trở về mong bù đắp xây dựng lại những gì đã lỡ làm đổ vỡ sao chị không chấp nhận. Chị lạnh lùng buông câu cuộc sống hôm nay do anh chọn lấy, hậu quả này anh phải gánh chịu, bát nước đã hắt đổ đi đừng mong lấy lại như cũ...
Đêm nằm, chị trằn trọc nghĩ những gì mình đã nói có quá tàn nhẫn không? Anh khổ sở, chị cũng nào có sung sướng gì hơn. Những ngày đã qua cũng là những chuỗi ngày dài mệt mỏi triền miên với chị. Nhưng dường như nỗi đau của người đàn bà bị phản bội, và cả sự ích kỷ nữa không cho phép chị dễ dàng bỏ qua, chị muốn anh phải biết trân trọng lại những gì anh đã có, phải đau đớn, phải sợ để không bao giờ dám vấp ngã thêm lần nữa...
Còn anh đã quá mỏi mệt khi phải lang thang trong chính nơi gọi là tổ ấm gia đình. Anh bảo chị mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt, giọng nói của chị là mỗi lần anh thấy đớn đau, sống mãi như thế này khổ quá, khổ anh, khổ em, và khổ cả các con. Các con đang dần lớn rồi chúng sẽ hiểu chuyện, anh không muốn phá vỡ lòng tin, làm tổn thương các con thêm một lần nữa. Có lẽ sống đọa đành nhau cả đời chắc em cũng chẳng quên, anh ra đi biết đâu lại là tốt hơn cho em và con...
Từng lời anh nói nghẹn đắng lại nơi cổ họng, chị để mặc những giọt nước mắt lăn dài. Chị biết anh đã lầm lỡ sai, nhưng chị đồng ý tha thứ cho anh trở về vậy sao còn muốn hành hạ nhắc mãi dày vò anh. Từng ấy thời gian, nếu chị cùng anh bắt đầu lại những quan tâm, sẻ chia yêu thương, vun vén chăm lo gia đình, dẫu biết rằng không dễ thì biết đâu vết thương lòng đã lên da non và hàn kín miệng, không phải như bây giờ, vết thương cũ chưa lành lại hằn ranh thêm những vết thương mới. Chị ôm chặt lấy anh, nói lời xin lỗi, nhẹ nhàng cởi bỏ đi nút thắt trong lòng, chị chợt cảm nhận thấy sự bình yên đang về rất gần sau những ngày giông bão đã đi qua tổ ấm của chị...
Theo Người lao động
Bát cháo trắng và sự thức tỉnh của người chồng vô tâm Cháo dẫu có nấu thế nào cũng phải nấu từ gạo, hạnh phúc gia đình cũng như vậy, luôn bắt nguồn từ những điều giản dị nhưng quý giá. Mỗi buổi sáng, đúng 4h20 phút anh thức dậy nhóm lửa và nấu cháo cho vợ. Anh bưng bát cháo thơm phưng phức vào phòng và khẽ gọi vợ dậy. Cô trở người hỏi...