Cay đắng nhìn những giọt nước mắt của chồng tôi
Tôi muốn ôm chồng tôi. Tôi muốn quỳ xuống xin anh ấy tha thứ nhưng liệu mọi thứ có còn kịp nữa không?
Ảnh minh họa
Tôi và Hoàng đã kết hôn được 3 năm. Chúng tôi yêu nhau từ những ngày đầu khi vừa mới nhập học đại học. Tình yêu ấy trong sáng, cuồng nhiệt, chân thành, không chút toan tính.Yêu nhau được 5 năm thì chúng tôi quyết định đi đến hôn nhân.
Hoàng là một người đàn ông khá bảnh bao và dĩ nhiên là giỏi nữa, so với những người đàn ông bằng tuổ.i thì vượt trội và ưu tú hơn nhiều.
Thời gian vợ chồng cứ thế qua đi, chúng tôi đã có những tháng ngày hạnh phúc dù đầy những khó khăn. Tôi đã chứng kiến Hoàng từ khi anh ấy còn là kẻ trắng tay, rồi tốt nghiệp đại học, sau đó là đi làm và gây dựng sự nghiệp.
Hoàng luôn tìm đủ mọi cách để sớm thành công. Tôi biết anh ấy đang cố gắng nhiều lắm. Nhưng thật không may, gần đây, Hoàng liên tục gặp phải khó khăn mà không cách nào thoát ra được.
Khó khăn chồng chất khó khăn, khó khăn trong làm ăn kéo theo khó khăn về tiề.n bạc khiến chúng tôi dần có nhiều bất đồng. Đâu đó trong đầu tôi thoáng có ý nghĩ hối hận vì đã yêu Hoàng. Mẹ tôi nói con gái thì nên yêu người lớn hơn mình nhiều tuổ.i khi ấy anh ta có sự nghiệp, địa vị thì cuộc sống 2 đứa sẽ bớt khó khăn.
Thế là không biết từ bao giờ tôi đã bị cuốn vào một mối quan hệ với Quyết một người đàn hơn tôi 9 tuổ.i. Quyết đã có vợ. Chúng tôi thường xuyên hẹn hò ngoài giờ làm việc bên những quán cà phê, những nụ hôn nóng bỏng và những cảm xúc lạ đến khó tả…
Tôi đã bị hút vào Quyết bởi độ lịch lãm, chín chắn. Sức quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành thật lạ, nó khiến tôi không thể cưỡng lại được.
Tôi đã bắt đầu chán Hoàng và dần thấy đời sống vợ chồng tẻ nhạt. Tôi dần thấy thú vị mỗi lần lén lút hẹn hò vụn.g trộ.m. Nhiều đêm tôi không còn thiết tha “chuyện ấy” với chồng của mình nữa.
Nhưng cả tôi và Quyết đều biết rằng chúng tôi chỉ bên nhau với 2 chữ “nhân tình”. Quyết đã có vợ, còn tôi đã có chồng. Chồng tôi- anh ấy vẫn là 1 người đàn ông tốt. Nếu bảo tôi bỏ Hoàng để đến với một người đàn ông khác thì tôi vẫn chưa thể sẵn sàng.
Video đang HOT
Tôi luôn day dứt mỗi khi gặp Quyết, tôi nghĩ là mình nên kết thúc mối quan hệ này càng sớm càng tốt nhưng không hiểu sao lại không thể dứt khoát được.
Quán cà phê- nơi tôi và Quyết thường hẹn hò khá đặc biệt, tầng 3 của quán được ngăn thành từng ô để tạo không gian riêng tư cho các cặp đôi hẹn hò có thể làm những gì họ muốn và dĩ nhiên chúng tôi cũng thế.
Hôm ấy, khi tôi và Quyết vừa đến đó thì bất ngờ Hoàng xuất hiện trước mặt từ bao giờ. Cái vẻ trầm tĩnh đáng sợ của anh ấy khiến cả tôi và Quyết đều run bắ.n cả người.
Hoàng vốn dĩ rất lạnh lùng, trầm tĩnh và dứt khoát đó là lý do mà tôi yêu anh ấy đến tận bây giờ. Tôi hiểu điều gì đang diễn ra và dĩ nhiên tình cảm vợ chồng tôi sẽ chấm dứt từ đây.
Hoàng đã dời đi, nhưng không anh ấy đã khóc. Tôi nhìn thấy giọt nước mắt của chồng tôi dù anh ấy vội che giấu nó. Có lẽ chưa bao giờ anh ấy khóc kể cả những lúc khó khăn nhất. Tôi muốn chạy theo Hoàng, tôi muốn ôm anh ấy lại từ phía sau…
Nhưng tôi là 1 con đàn bà đê tiện, tôi không còn xứng đáng với tình yêu và sự nỗ lực mà Hoàng dành cho tôi.
Đã mấy ngày, Hoàng không trở về nhà. Tôi không muốn Hoàng về nhà vì tôi sợ phải đối diện với anh ấy, tôi không biết giải thích sao với anh ấy về tất cả. Nhưng tôi thật sự lo lắng cho anh ấy. Tôi nhận thấy mình còn yêu Hoàng nhiều lắm. Tôi không thể sống thiếu anh ấy.
Có lẽ lúc này Hoàng đang rất đa.u đớ.n và buồn bã khi sự nghiệp thì khó khăn, tình cảm thì rối bời… và điều có lẽ anh ấy không ngờ nhất là tôi đã phản bội anh ấy.
Tôi cảm thấy hối hận và có lỗi vô cùng. Trong lúc chồng tôi đang loay hoay tìm cách thóat khỏi khó khăn thì tôi lại đi tìm kiếm cái cảm giác lạ lẫm, ngu suẩn và đê tiện.
Theo Phunutoday
Bát cháo trắng và sự thức tỉnh của người chồng vô tâm
Cháo dẫu có nấu thế nào cũng phải nấu từ gạo, hạnh phúc gia đình cũng như vậy, luôn bắt nguồn từ những điều giản dị nhưng quý giá.
Mỗi buổi sáng, đúng 4h20 phút anh thức dậy nhóm lửa và nấu cháo cho vợ. Anh bưng bát cháo thơm phưng phức vào phòng và khẽ gọi vợ dậy.
Cô trở người hỏi một câu có chuyện gì rồi lại ngủ tiếp. Thấy vợ đang ngủ ngon, anh không nỡ gọi nữa, anh ngồi ngắm vợ, rồi lại nhìn đồng hồ. Cô đột nhiên ngồi dậy nhìn đồng hồ, vội vàng mặc quần áo, miệng không ngừng trách anh: "Em sắp muộn giờ làm rồi, sao anh không gọi em dậy sớm?"
Anh nhẹ nhàng bưng bát cháo lại gần vợ: "Vẫn còn sớm mà, em ăn bát cháo này đã rồi hãy đi làm"
Bát cháo trắng không hành không thịt ấy người vợ đã ăn 5 năm nay. Lúc cưới nhau, vì không có tiề.n nên tiệc cưới của họ tổ chức khá đơn giản, không tiệc rượu và họ thành một gia đình. Đêm tân hôn, anh nấu cho vợ một bát cháo trắng rồi nói: "Dạ dày của em không được tốt, nên ăn nhiều cháo trắng vào". Cô cảm động, bưng bát cháo ăn một mạch hết nhẵn.
Anh và cô làm việc cùng một công xưởng, cô thường làm ca sáng còn anh thì làm ca tối, 4h sáng anh mới tan làm, 5h30 cô lại đi làm, cứ như thế thời gian họ ở bên nhau chỉ một tiếng đồng hồ ngắn ngủi.
Việc đầu tiên của anh khi đi làm về là nhóm lửa, bắc nồi nấu cháo trắng cho cô. Vì điều kiện kinh tế lúc đó không cho phép nên anh chỉ nấu được cho cô một nồi cháo trắng nhưng với cô, như vậy là quá đủ rồi.
Bát cháo cho dù có ngon và cải biên đến mấy, vẫn phải được làm từ gạo trắng, hạnh phúc gia đình cũng giống như vậy, luôn cần sự chăm sóc của cả hai
Về sau, công xưởng làm ăn không thuận lợi, anh nghỉ việc nhưng cuộc sống vẫn trôi qua từng ngày như thế. Anh dựa vào chút tích góp nhỏ của mình, cộng với số tiề.n cô bán chiếc nhẫn mẹ tặng làm của hồi môn mở một cửa hàng nhỏ. Lợi nhuận thu về không được bao nhiêu nhưng anh rất đầu tư và làm việc vô cùng chăm chỉ. Sau khi tan làm, cô cũng đến giúp anh một tay, lúc vắng khách, họ ngồi trò chuyện cùng nhau, niềm hạnh phúc lúc đó không gì có thể mua được.
Anh nói: "Đợi khi có tiề.n rồi mình sẽ mở thêm cửa hàng nữa"
Cô đáp lại: "Lúc đó, em sẽ không đi làm nữa mà ngày ngày ở nhà nấu món ngon cho anh ăn"
"Đâu cần em phải nấu, em muốn ăn gì, chúng ta sẽ đi ra ngoài ăn món đó"
"Không, em muốn ăn cháo trắng anh nấu thôi..."
Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, niềm hạnh phúc ngập tràn.
Ngày nào cũng vậy, đúng 4h20 anh thức dậy nhóm lửa nấu cháo. Vừa nấu vừa kiểm tra xem cửa hàng còn thiếu những gì, có đôi lúc vì không tập trung nên đã để cháo bị trào ra ngoài.
Có một hôm cô thức dậy, nhìn thấy anh đang úp mặt ngủ ngon trên bàn, cô nhẹ nhàng ôm anh. Từ đó trở đi, cô kiên quyết không ăn cháo buổi sáng nữa, người đàn ông của cô đã quá mệt rồi.
Việc kinh doanh của anh ngày càng thuận lợi, anh mở thêm nhiều cửa hàng nhỏ nữa. Cô nghỉ việc và trở thành bà chủ. Họ mua một căn hộ khang trang, khu bếp được lắp đặt hiện đại hơn nhưng thiếu đi mùi vị của bếp củi vì thời gian anh về nhà ăn cơm càng ngày càng ít.
Anh bận rộn với việc giao lưu, tiếp khách nên có những hôm 4h sáng mới về nhà. Mới đầu, cô phàn nàn nhiều: "Anh làm thế không phải là vì gia đình của chúng ta sao? Còn không phải vì muốn em có cuộc sống tốt hơn sao?". Dần dần cô cũng quen và không nói nhiều nữa.
Không biết từ bao lâu rồi cô không được ăn cháo trắng. Một ngày nọ, anh đến tham dự đám tang của một người bạn thân, anh nhìn thấy cảnh tượng người vợ khóc thảm thiết, vừa khóc vừa nói: "Sau này ai sẽ đưa em đi làm, ai sẽ đón em về, ai sẽ quàng khăn cho em đây?..."
Anh bất giác nghĩ đến cô, nghĩ đến những buổi sáng sớm thức dậy nấu cháo cho cô, khoảng thời gian đó anh vô cùng hạnh phúc và mãn nguyện.
Xong việc, anh lái xe một mạch về nhà, nhìn thấy cô đang nằm ngủ co ro trên ghế, anh nhẹ nhàng ngồi xuống, vuốt tóc cô, ngắm nhìn cô. Anh lấy chăn đắp cho cô, cô chợt thức giấc, nhìn thấy anh, cô vui mừng rồi nhìn anh âu yếm.
"Anh chưa ăn gì đúng không, em đi làm đồ ăn cho anh nhé!"
"Không, để anh đi nấu cháo trắng cho em"
Cô im lặng nhìn anh một lúc, giọt nước mắt hạnh phúc rơi nhẹ trên tay anh.
Hôm đó, vừa nấu cháo anh vừa nghĩ: "Thực ra bát cháo có thêm gì đi nữa cũng đều được nấu từ gạo, hạnh phúc gia đình cũng vậy, nó đều phải bắt nguồn từ những điều giản dị nhất".
Theo Một thế giới
Nghiệ.n "bóc bánh trả tiề.n", tôi sợ hãi khi lên giường với vợ Tôi luôn muốn được ân ái cùng các cô gái làng chơi, nhưng lại sợ ân ái cùng với vợ... ảnh minh họa Nói ra điều này thật sự khó đối với tôi, nhưng không nói ra, tôi cảm thấy day dứt và có lỗi với vợ. Tôi viết những dòng này, mong nhận được lời khuyên từ độc giả. Năm nay tôi...