Cay đắng lên kế hoạch giúp chồng ‘tòm tem’
Tôi thấy tâm trạng thoải mái hơn đôi chút khi đã giúp anh ấy thỏa mãn được nhu cầu sinh lý mà tôi không thể đáp ứng được.
Chuyện tình của vợ chồng tôi có một chút sóng gió khi tôi hơn anh tới 2 tuổ.i nên bị gia đình hai bên cấm cản. Song, bằng tình yêu chân thành, mãnh liệt, cuối cùng, hai đứa vẫn là của nhau.
Tình yêu đó được đán.h dấu bằng một đám cưới tưng bừng ở quê. Về với nhau rồi, tôi lần lượt sinh cho anh hai đứa con trai kháu khỉnh, thông minh. Cả anh và bố mẹ chồng đều vui mừng khôn xiết, họ rất yêu quý cháu nội và cũng rất quan tâm đến tôi.
Hạnh phúc ngắn chẳng tày gang…
Tuy chồng tôi chỉ là công chức Nhà nước, còn tôi là kế toán doanh nghiệp tư nhân nhưng cuộc sống của gia đình tôi khá đủ đầy và vô cùng hạnh phúc. Gia đình bé nhỏ lúc nào cũng đầm ấm và ngập tràn tiếng cười. Tôi tự hào về chồng thật nhiều. Anh là một người chồng, người cha mẫu mực, yêu thương vợ con hiếm có.
Hơn 20 năm chung sống với nhau, tôi chưa thấy anh có một biểu hiện phản bội vợ. Có thể với người khác, anh chỉ là một người đàn ông giản dị, nhưng với tôi, anh là người chồng tuyệt vời, là người đàn ông vô cùng quyến rũ. Và tôi biết cho đến tận bây giờ, tình yêu cùng sự đam mê của anh dành cho tôi vẫn chưa phai nhạt đi một chút nào, ngay cả khi tôi và anh đã bắt đầu luống tuổ.i.
Rồi những ngày tháng sống lại tuổ.i trẻ của tôi cũng trôi qua thật nhanh.Tôi bắt đầu thấy những biểu hiện “hồi xuân” của chồng mình. Anh chăm mua hoa tặng vợ hơn. Anh tặng tôi những cuốn tiểu thuyết tình yêu lãng mạn. Anh mua cho tôi những bộ đồ ngủ gợi cảm, điều mà ngay cả lúc còn trẻ anh cũng không dám làm.
Rồi những ngày tháng sống lại tuổ.i trẻ của tôi cũng trôi qua thật nhanh.Tôi bắt đầu thấy những biểu hiện “hồi xuân” của chồng mình. (ảnh minh họa)
Anh như trở lại thành chàng trai trẻ của hơn 20 năm về trước, đầy lãng mạn và say mê. Mỗi lúc nghe thấy tiếng anh ấy huýt sáo trong nhà tắm, tôi bắt đầu thấy lo lắng. Anh thì đang bùng cháy những đam mê, còn tôi, ngọn lửa ấy đã nguội lạnh từ lâu.
Tuổ.i hồi xuân của anh ấy đến chậm nhưng mãnh liệt vô cùng. Nhưng tôi thì đã như một cánh đồng cạn nước, không thể làm anh thỏa mãn được nữa. Sau nhiều lần cố gắng chiều chuộng chồng, tôi biết anh hơi thất vọng nhưng không bao giờ thể hiện điều đó, anh vẫn vui vẻ ôm tôi ngủ một cách tình cảm.
Tôi bắt đầu âm thầm lên mạng tìm hiểu cách lấy lại “lửa yêu” và thử áp dụng tất cả những điều đó nhưng vẫn không cải thiện được tình hình. Rồi những lần đòi hỏi của anh cũng thưa dần. Cũng đã từng trải qua giai đoạn đó nên tôi biết quãng thời gian này với anh khó khăn biết bao nhiêu. Là một người vợ mà lại không thể thỏa mãn chồng, tôi vô cùng buồn bã.
Cay đắng giúp chồng ngoạ.i tìn.h
Video đang HOT
Một đêm chợt tỉnh giấc, tôi không thấy chồng mình nằm cạnh bên. Tôi bật dậy tìm anh và bất ngờ thấy anh đang “một mình” trong nhà tắm. Tôi thực sự sững sờ, và điều đó ám ảnh tôi suốt một thời gian dài. Những đêm sau đó, tôi lại giả vờ ngủ và đều thấy anh nửa đêm vào nhà tắm.
Nhiều lần, tôi định nói với anh rằng điều đó rất tổn hại đến sức khỏe. Nhưng tôi lại sợ anh xấu hổ. Bởi đối với người khác đó có thể là chuyện bình thường, nhưng đối với anh ấy, đó là những hành động tự thỏa mãn đầu tiên mà tôi nhìn thấy sau hơn 20 năm chung sống. Nhiều đêm tôi không tài nào ngủ được vì thương anh và buồn cho mình.
Về phía anh vẫn đối xử rất tình cảm với tôi, không một chút đổi thay. Nhưng trong lòng tôi lúc nào cũng canh cánh một nỗi buồn lo. Những đêm trằn trọc, tôi biết anh cũng đang khó ngủ lắm vì phải kìm nén những niềm khát khao bỏng cháy.
Về phía anh vẫn đối xử rất tình cảm với tôi, không một chút đổi thay. (ảnh minh họa)
Giá như lúc này anh có thể ra ngoài và tìm đến những cô gái bá.n dâ.m để giải tỏa như nhiều người đàn ông khác thì tốt biết mấy, nếu vậy tôi cũng đỡ áy náy phần nào. Nhưng tôi biết anh không đời nào làm điều đó. Và thế là tôi quyết định sẽ giúp anh. Giúp anh vượt qua được giai đoạn như muốn cháy lên vì khao khát này.
Tôi bắt đầu khuyến khích chồng mình nên tham gia những bữa nhậu vui vẻ và thoải mái với bạn bè, những bữa nhậu mà tôi biết điểm kết thúc thường ở các nhà nghỉ. Chồng tôi có đi vài lần, như để làm vui lòng tôi. Nhưng anh ấy lại chỉ uống có chừng mực rồi về, chứ không đi “tăng hai”, “tăng ba” như những ông bạn già.
Có vẻ như kế hoạch của tôi đã thất bại. Một hôm, đang ngồi buồn, tôi nìn thấy Xuân – cô gái giúp việc bên nhà hàng xóm đi qua, trong tôi chợt nảv ra một ý định… Dạo này, tôi nghe mấy bà hàng xóm buôn chuyện với nhau, bảo cái cô Xuân giúp việc nhà ông Thìn là người đàn bà lẳng lơ, giúp việc thì ít mà ve vãn các ông chủ thì nhiều.
Dù biết vậy nhưng vì tìm người giúp việc trong thời buổi này còn khó hơn đãi cát tì.m vàn.g nên nhiều gia đình vẫn dang rộng vòng tay đón Xuân. Một buổi chiều, tôi mời cô Xuân ra đầu ngõ uống trà đá. Mãi tôi mới tìm được lời lẽ để nói. Khi nghe tôi nói muốn nhờ cô ấy quyến rũ chồng tôi, giúp anh thỏa mãn những khao khát của tuổ.i hồi xuân, cô ấy đã phá lên cười và sau ít phút suy nghĩ, Xuân đồng ý.
Chúng tôi chụm đầu lại bàn bạc kế hoạch đưa chồng tôi vào “tròng”. Để thuận tiện, cô Xuân xin nghỉ hẳn việc ở bên nhà ông Thìn, sang giúp việc cho nhà tôi. Tôi một mặt lo lắng chồng sẽ không bị cô Xuân quyến rũ, nhưng một mặt cũng rất tin tưởng cô Xuân, bởi vóc dáng gợ.i tìn.h, cộng với “tài đong đưa” đàn ông của cô, tôi tin chồng tôi sẽ phải xiêu lòng.
Vì tình thương yêu đối với chồng mà tôi đang phải làm một việc đau lòng thế này! Được tôi ý tứ tạo không gian, Xuân đã “mồi chài” chồng tôi bằng đủ các “ngón nghề”. Cô ta luôn “đốt cháy” mắt anh bằng những bộ cánh không thể mỏng và hở hơn. Cô ấy chỉ đi tắm lúc chồng tôi ở nhà và còn thường xuyên cố tình mở cửa phòng tắm he hé.
Nhưng cũng phải mất hơn một tháng, kế hoạch của tôi và Xuân mới thành công. Xuân bảo với tôi, chưa có “đối tượng” nào mà làm cô lại phải mất nhiều thời gian “giăng bẫy” như chồng tôi. Mỗi ngày qua đi, tôi lại lặng thầm quan sát biểu hiện của anh. Khi chỉ có hai vợ chồng, anh ấy vẫn bình thường; nhưng khi có sự xuất hiện của Xuân thì chồng tôi trở nên bối rối – dù sự bối rối đó phải tinh ý lắm mới nhận ra được.
Tôi thấy tâm trạng thoải mái hơn đôi chút khi đã giúp anh ấy thỏa mãn được nhu cầu sinh lý mà tôi không thể đáp ứng được. Nhưng bên cạnh đó, tôi đã phải sống trong sự dằn vặt và lo lắng từng ngày, từng giờ khi phải “chia sẻ” chồng cho người đàn bà khác.
Dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn nhưng tôi vẫn không thoát được cảm giác buồn bã và thất vọng khi anh – người đàn ông hoàn hảo trong tim tôi đã sa ngã vào vòng tay người đàn bà ít học mà “phồ.n thự.c” ấy.
Một đêm, tôi lại giật mình tỉnh giấc, quờ tay qua không thấy chồng bên cạnh, thả một cái thở dài, tôi nghĩ: “ Chắc là đang ở phòng cô ta!“. Khi đi xuống bếp lấy nước, tôi thấy đèn phòng tắm mở.
Rón rén lại gần cửa phòng tắm không đóng, tôi thấy chồng tôi đang ngồi ủ rũ trên bồn cầu, vò đầu bứt tóc dáng vẻ rất thảm thương. Bỗng chân tôi đá phải cái máy hút bụi cạnh cửa khiến chồng tôi giật mình. Anh ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, buồn bã nói: “ Em à, anh muốn thú nhận một chuyện…“.
Theo Eva
Chồng lăng nhăng "mang vạ" về nhà
Chị đau khổ khi biết chồng quý hóa của mình đi "chơi gái".
Từ lúc quen nhau, chị Loan đã đặt niềm tin hoàn toàn vào anh Giang. Anh là người đàn ông hết mực hiền lành, điềm đạm, chiều chuộng người yêu. Yêu nhau 5 năm mới cưới, rồi đến bây giờ cuộc hôn nhân của anh chị cũng đã được tròn 3 năm nhưng chưa một lần nào chị phải ca cẩm về chồng. Nói tới anh, gương mặt chị luôn ngời ngời hạnh phúc: "Em muốn gì anh cũng chiều".
Trong "chuyện ấy", anh chị rất hợp nhau. Kể cả lúc có bầu, chị vẫn "yêu" anh hàng ngày và chị hạnh phúc bởi điều đó. Bỗng dưng một ngày, dù chị Loan "mời gọi" thế nào, anh cũng thờ ơ, tìm cách ngãng ra, lần đầu tiên giường chiếu nhà anh chị nguội lạnh đến vậy.
Chị suy xét lại bản thân xem mình có làm gì khiến chồng phật ý, hay nhan sắc xấu đi khiến anh không hài lòng, hay do chồng "yếu" đi...
Chị đau khổ khi biết chồng quý hóa của mình đi "chơi gái" (Ảnh minh họa)
Chị để ý hơn thì thấy anh bắt đầu nhậu nhẹt, lê la với bạn bè nhiều hơn... Rồi anh bảo cơ quan nhiều việc nên xin ở lại khuya hơn một chút để hoàn thành công việc nếu không sếp trách. Và quả thật là công việc của anh có nhiều lên thật, thu nhập cũng tăng đáng kể...
Tuy nhiên, càng nghĩ càng rối rắm, chị quyết định nói thẳng nói thật. Mới đầu anh Giang còn phủ nhận. Nhưng chị hiểu anh, anh đang lấp liếm một sự thật nào đó.
Rồi chị vờ bảo: "Thế tối qua anh lại đi "gái" đúng không? Em gọi thì có giọng phụ nữ trả lời?"
Anh Giang giật mình thon thót, nét mặt buồn thảm thấy rõ: "Ôi anh sai rồi, thế nó nói gì với em?"
Chị Loan đau khổ trả lời: "Nó bảo, thuê bao quý khách... anh ạ!"
Biết mình bị hớ, anh Giang vừa xấu hổ vừa lúng túng, nói năng lắp bắp, câu nọ xọ câu kia. Chị kịp hiểu chồng mình đã ham vui. Anh ú ớ nói nguyên nhân không dám gần vợ bởi "chỗ đó" bị ngứa và khó chịu. Dù rất giận chồng nhưng chị chẳng làm to tiếng bởi "xấu chàng hổ ai"...
Thất vọng về chồng, nhưng chị cũng lo cho sức khỏe của anh. Cả đêm, chị Loan khóc nức nở, cả hai vợ chồng trằn trọc cứ quay ra quay vào. Chị nghĩ đến trường hợp xấu nhất, chồng sẽ mắc căn bệnh thế kỷ, chị lo cho đứ.a b.é trong bụng mình. Nếu điều đó xảy ra thì con chị sẽ ra sao?
Sau một buổi sáng mệt nhoài với các xét nghiệm, vợ chồng chị cũng thở phào vì anh không có vấn đề gì ngoài viêm nhiễm nhẹ. Chồng chị chắc cũng nhận được một bài học đắt giá cho sự việc này.
Cũng là câu chuyện chồng "bóc bánh trả tiề.n" nhưng quan niệm chị Mai lại hoàn toàn khác. Ở cái đô thị bon chen này, theo chị chẳng có ông nào còn "trong trắng", "bóc bánh" là chuyện quá ư là bình thường. Bởi vậy, chị chẳng cố công giữ chồng như chị Loan ở trường hợp trên. Nhưng chị luôn nói với chồng "hãy chùi mép, đừng bao giờ để em biết. Em biết thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác".
Chị là giám đốc hành chính của một công ty nước ngoài rất lớn. Công việc và con cái làm chị chẳng còn tâm trí mà nghĩ này nọ về chồng. Chị chỉ cần hàng tháng, anh đưa lương đều đặn cho vợ, chăm sóc con cái là được rồi. Thêm vào đó, anh Nhân hiền lành và chị cũng ít nhiều tin anh không ham hố chuyện "gái gú". Các cuộc ăn chơi cùng công ty, anh chỉ nhiệt tình tới hiệp 2, hiệp 3 anh cáo lui về nhà với vợ con.
Có thể chị sẽ tin như thế mãi mãi nếu như không có một ngày, chị đưa khách hàng của công ty tới khách sạn để nghỉ ngơi. Tại đây, chị giật mình khi thấy chồng đang ôm ấp một em mắt xanh mỏ đỏ trong sảnh. Chị cảm thấy trời đất như sụp đổ. Nhìn thấy vợ, anh Nhân líu ríu nói ú ớ, buông luôn cô gái kia ra rồi lút cút theo vợ về nhà.
Về nhà, chị đem chăn gối sang phòng khách, chị nghĩ thật may khi bọn trẻ đang ở nhà bà ngoại và không phải chứng kiến cảnh bố mẹ mặt nặng mày nhẹ với nhau.
Đang nước mắt ngắn dài, anh đến bên và đề nghị được nói chuyện với chị. Anh nói, lý do anh vồ vập vào thứ "bánh trái" đó là bởi đã lâu chị chẳng còn yêu chồng. Với chị, công việc mới là quan trọng...
Chị cố nhắm mắt cho qua vì biết đây cũng có lỗi của mình. Nhưng sau một tháng, chị bị ngứa "chỗ đó". Đi khám thì bác sĩ kết luận chị bị viêm nhiễm phụ khoa nặng. Chị yêu cầu chồng phải đi khám. Tại đây, bác sĩ nói anh đã mang bệnh về cho vợ.
Theo Bưu Điện Việt Nam