Cay đắng lấy chồng duyên chưa kịp thắm đã nghĩ đến cảnh làm mẹ đơn thân
Tôi chỉ biết trơ mắt nhìn chồng dịu dàng che chở cho cô tình nhân và đi ngang qua tôi với ánh mắt lạnh lùng, tàn nhẫn.
Tôi năm nay 29 tuổi, kết hôn cũng được hơn hai năm rồi. Xét về ngoại hình tôi không được xinh xắn và dễ thương nhưng bù lại tôi lại rất được lòng mọi người bởi tính cách chan hòa, nhiệt tình, sẵn sàng giúp đỡ người khác.Vì gia cảnh không được khá giả nên từ nhỏ tôi đã có tính tự lập, luôn cố gắng học hành. Bây giờ tôi cũng đã có cho mình công việc ổn định, là cô giáo một trường cấp 3 vùng cao.
Tôi gặp anh trong một hoàn cảnh trớ trêu, tôi đang lái xe không để ý và đâm vào xe của anh. Anh không bắt vạ mà ân cần hỏi thăm tôi. Chúng tôi quen nhau từ đấy rồi yêu lúc nào không hay. Chúng tôi yêu nhau được một năm thì quyết định làm đám cưới. Khi đó, tôi đã có thai trước lễ cưới hai tháng. Sau khi cưới, cuộc sống của chúng tôi cũng khá thoải mái nhưng từ khi sinh con ra, bao nhiêu thứ ngập đầu phải lo toan. Công việc của anh lại gặp khó khăn khiến chúng tôi thường xuyên mâu thuẫn, xích mích.
Trước khi gặp tôi, anh cũng đã trải qua không ít mối tình và có tính trăng hoa. Quen biết tôi, anh nói đã gặp được định mệnh cuộc đời, bảo tôi đừng để ý chuyện quá khứ. Tôi đã tin tưởng những lời đường mật và yêu anh như thế. Nhưng tới khi gia đình lục đục, vợ chồngcãi vã anh lại “ngựa quen đường cũ”. Đi chợ gặp bạn bè to nhỏ: “Mới cưới mà chồng mày đã có bồ rồi à?” tôi đứng tim nhưng không tin, chỉ nghĩ bạn bè trêu đùa. Tôi vẫn tin tưởng anh, nghĩ rằng dù vợ chồng có “cơm chẳng lành canh chẳng ngọt” cũng đâu đến nỗi anh phải lăng nhăng bên ngoài.
Video đang HOT
Tiêu đề hình ảnh
Mặc dù vậy, do tò mò tôi đã bí mật đồng bộ hóa điện thoại của anh với máy tính của mình để theo dõi anh. Rồi tôi chết lặng khi biết được sự thật: anh nhắn tin tán tỉnh một cô thực tập sinh trong công ty. Khi tôi hỏi anh, anh phủ nhận mọi thứ. Anh nói rằng đấy chỉ là đồng nghiệp và nói cô bé ấy cũng sắp lấy chồng rồi. Anh hứa lên hứa xuống, rồi một lần nữa tôi lại tin anh.
Chưa kịp yên lòng với chồng thì anh lại làm cho tôi tan nát hết tâm can khi phũ phàng chối bỏ cả con gái bé bỏng của chúng tôi. Chuyện đó xảy ra trước ngày sinh nhật con gái nhỏ. Nhân dịp này, anh muốn mời thêm mấy người bạn nhậu của anh đến bù khú tụ tập nhậu nhẹt. Tôi nghĩ đơn giản, sinh nhật đầu tiên của con gái; gia đình ăn bữa cơm đầm ấm là được rồi. Bất đồng quan điểm,chúng tôi cãi nhau. Anh nói tôi hà tiện, không biết giao du, không biết sống với bạn bè anh. Chuyện này qua chuyện kia, chúng tôi to tiếng với nhau. Trong lúc nóng giận, tôi đã nhắc chuyện anh ngoại tình, máu điên nổi lên anh đã quăng thẳng vào mặt tôi một câu làm tôi sững sờ đau đớn không bao giờ quên được: “Chắc gì bé Mi là con của tao!”. Không thể chịu đựng thêm nữa, đau lòng vì cảm thấy bị sỉ nhục và thương con tôi hét lên với anh ta: “Nó là con anh, anh không nhận một mình tôi sẽ nuôi. Con tôi không cần người bố vô trách nhiệm như anh”. Những tưởng anh sẽ nguôi giận mà vỗ về, nào ngờ anh lại tiếp tục dội cho tôi thêm một gáo nước lạnh. Anh cười khẩy, giọng đầy bạc tình: “Đâu phải con tao mà tao phải nuôi. Muốn con có bố thì yên lặng mà sống còn không thì biến đi. Nếu nó là con tao sau này nó sẽ tự đến tìm tao nhận bố!”. Rồi anh bỏ đi.
Hôm sinh nhật con, tôi dẫn con gái ra tiệm đặt bánh sinh nhật. Thế nhưng tôi như không tin vào mắt mình khi thấy chồng tôi đang ôm ấp một người con gái bước ra từ nhà nghỉ. Tôi không còn nhớ tôi và anh đã nói những gì với nhau chỉ đến khi cô bồ kia cong cớn nói: “Chị về đi, tôi đã có thai với anh ấy. Hãy để chúng tôi yên, đừng làm phiền cuộc sống của chúng tôi” thì tôi quỵ xuống bởi quá bẽ bàng, đau đớn. Sự tủi hổ bủa vây khiến lòng hoang mang, rối bời không biết phải làm gì nữa. Tôi chỉ biết trơ mắt nhìn chồng mình dịu dàng chở cô nhân tình bé bỏng đi qua tôi với ánh mắt lạnh lùng, tàn nhẫn – giống như chưa từng quen nhau.
Thật sự khi ngồi viết những dòng này, tôi không còn nghĩ được điều gì ngoài mong muốn từ bỏ cuộc hôn nhân này, tránh xa người chồng phụ bạc, nhưng trong lòng ngổn ngang day dứt thương con gái, sợ rằng con mình không có một mái ấm đầy đủ. Liệu tôi có nên làm mẹ đơn thân hay không, hay tiếp tục sống chung với người chồng lăng nhăng cạn tình cạn nghĩa như thế? Tôi phải làm gì bây giờ?
Theo PNSK
Không còn niềm tin vào đàn ông nên quyết tâm làm mẹ đơn thân
Tôi sẽ bắt đầu bằng việc mua nhà, có một công việc ổn định và khả năng tài chính hiện tại cũng rất ổn.
Ảnh minh họa
Tôi 27 tuổi, vốn không tin vào đàn ông, quyết định làm sẽ mẹ đơn thân cách đây 2 năm. Đến bây giờ, tôi vẫn còn giữ ý định này. Tuổi 28 cũng là lúc suy nghĩ đủ chín chắn để đưa ra một quyết định thay đổi cuộc đời khi có một đứa trẻ. Điều khiến tôi ngần ngại không phải là sự dị nghị, gièm pha của mọi người xung quanh về việc "không chồng mà chửa", mà tôi lo lắng nhất là một nơi ở đủ thoải mái, trọn vẹn cho hai mẹ con.
Tôi muốn chấm dứt cuộc sống ở nhà thuê trước khi mang thai và nơi ở đó phải đủ tiện nghi, nho nhỏ cũng tốt nhưng phải là nhà của chính mình. Tôi nghĩ, một căn hộ chung cư càng tốt. Cứ tưởng tượng rằng, sau một ngày làm việc mệt mỏi về nhà, thấy nụ cười của con và chơi đùa cùng nó, tôi nghĩ không điều gì tuyệt vời bằng. Đó là mái ấm, là hạnh phúc tôi hằng tìm kiếm.
Có lẽ, bạn sẽ nói tôi khác người, hoang tưởng hay thậm chí là suy nghĩ lệch lạc khi không muốn cưới chồng mà lại muốn sinh. Bởi lẽ, rơi vào tình trạng một mình nuôi con là điều không ai mong muốn, đây không phải là việc làm tự nguyện đối với một người phụ nữ độc thân. Có điều tôi rất muốn làm mẹ, tự lập đến mức không cần đến đàn ông. Tôi đã tính trước cả việc bố mẹ sẽ "điên tiết" như thế nào khi tôi nói ra quyết định này, hoặc thậm chí tôi sẽ "tiền trảm hậu tấu". Tôi tự tin với quyết định của bản thân ở cái tuổi ngấp nghé 30 này.
Một vài người bạn khuyên tôi nên suy nghĩ kỹ, đứa trẻ sẽ gặp nhiều thiệt thòi khi lớn lên bị mọi người hỏi bố là ai. Tôi đã nghe nhiều lời nói như vậy nhưng vẫn tự tin mình có đủ khả năng mang lại một cuộc sống trọn vẹn cho con. Tôi sẽ bắt đầu bằng việc mua nhà, có một công việc ổn định và khả năng tài chính hiện tại cũng rất ổn. Tôi lên một lịch trình cụ thể để chào đón đứa bé trong tương lai. Một căn hộ nho nhỏ với mức giá chưa tới một tỷ đồng sẽ là nơi sống lý tưởng nhất. Tôi sẽ tiếp tục giữ suy nghĩ trở thành bà mẹ đơn thân hoàn hảo vì không đủ tin tưởng đàn ông sau những chuyện đã trải qua trong quá khứ.
Theo VNE
Gặp cô gái trở dạ, tôi đưa vào viện đẻ nhưng lúc đứa bé chào đời thì á khẩu thấy nó giống mình y đúc Là dân văn phòng lương tháng có 6 triệu nên tôi phải kiêm thêm nghề ship hàng buổi tối kiếm đồng ra đồng vào để lấy tiền cưới vợ mặc đù điều kiện gia đình cũng khá. Tối nao cũng vi vu trên đường ship hết chuyến này đến chuyến khác chừng 12h đêm mới nghỉ. Kể ra làm thêm cái nghề này...