Cay đắng khi vợ vô sinh vì hệ lụy từ một lần “lỡ làng” với người yêu cũ
Hôm hai vợ chồng tôi đến lấy kết quả, bà bác sĩ đã nói trước mặt cả hai người : “Rất tiếc hai em đã không giữ cái thai mà hủy bỏ nên mới dẫn tới hậu quả này. Lần nạo thai ấy đã để lại một dị vật trong tử cung nên em không thể mang thai được nữa”. Tôi suy sụp hoàn toàn, nhìn sang Loan thấy mặt Loan tái mét.
Suốt 4 năm ở đại học, tôi học giỏi, luôn đứng đầu lớp và được đám con gái ngưỡng mộ. Tốt nghiệp, tôi được giữ lại trường giảng dạy. Sau mội năm nghiên cứu, tôi đã chính thức đứng lớp. Liền sau đó, tôi hoàn thành cao học và hiện đang theo học nghiên cứu sinh để bảo vệ luận án tiến sĩ.
Năm nay, tôi 32 tuổi, đang có một tương lai sáng lạn khi giữ vai trò Tổ trưởng bộ môn chính trong khoa. Đồng chí chủ nhiệm khoa nói sau khi tôi có bằng tiến sĩ sẽ được đề bạt chức phó. Tôi cũng đang là đối tượng xét kết nạp Đảng. Phía trước đang mở rộng cánh cửa chào đón tôi. Bố mẹ tôi mừng về đường công danh của tôi bao nhiêu thì lại buồn về chuyện vợ con bấy nhiêu. Dưới tôi có một đứa em gái đã có chồng, con với cuộc sống rất tốt đẹp. Hai cụ nóng lòng mong tôi sớm lấy vợ nên luôn hối thúc. Trong mắt mọi người, tôi là một chàng trai có nhiều thế mạnh. Vậy nên, bố mẹ và cả họ hàng đều lấy làm ngạc nhiên khi chưa thấy tôi có quan hệ với cô gái nào.
Thực ra, đến năm cuối cùng ở đại học, tôi có để ý tới một cô gái vừa vào học năm thứ Nhất, cùng ngành học với tôi. Cô tên Loan, xinh đẹp, lại hát hay. Tôi đã mê cô ngay sau lần Hội diễn văn nghệ toàn khoa, cô lên đơn ca bài “Tình cây và đất”. Tôi rất thích bài này nhưng chưa thấy ai hát hay như cô, kể cả ca sĩ chuyên nghiệp. Sau lần ấy, tôi tìm mọi cách để làm quen. Cuối cùng, qua mấy đứa đàn em học cùng lớp với Loan “bắc cầu”, tôi cũng đã đạt được. Nhưng Loan là một cô gái truyền thống, luôn biết giữ khoảng cách với bất cứ người đàn ông nào. Nghe nói cô không còn bố, chỉ có mẹ là một nhà giáo nghèo, tôi lại càng đồng cảm và trỗi dậy máu hiếu thắng, tự nhủ sẽ bằng mọi cách chinh phục cô. Tuy nhiên, tôi biết rõ chỉ sau vài tháng vào học, Loan đã được rất nhiều người “nhòm ngó”, trong đó không thiếu các chàng công tử nhiều tiền, thừa thời gian. Lúc đầu, tôi thấy nản. Nhưng sau đó, được nhiều đứa kích, nổi máu hiếu thắng, tôi lại kiên trì theo đuổi Loan. Nhưng chưa lần nào tôi rủ mà Loan nhận lời đi chơi riêng, dẫu chỉ là đi uống nước ở quán cà phê ngay tại gần trường hoặc xem phim ở rạp. Cô chỉ chấp nhận khi có thêm người thứ ba. Thế là để mời được Loan, tôi luôn phải rủ Mai, bạn thân của cô, đi cùng. Mai giữ ý, chỉ khi tôi năn nỉ và tỏ rõ sự “nhờ vả”, cô mới chịu nhận lời.
Suốt mấy năm sau đó, mối quan hệ của tôi và Loan vẫn không sao phát triển thêm, kể cả khi tôi đã là giảng viên. Cô tỏ ra rất tôn trọng tôi và xử sự không có gì khiến tôi tự ái, chứ chưa nhận lời yêu, mà chỉ là sự quý trọng. Những lần tôi rủ đi píc- níc, cô nhận lời với điều kiện có thêm Mai và chỉ đi trong phạm vi ban ngày. Mai nhận lời nhưng nếu ba người thì “lẻ” nên tôi đã rủ thêm Lợi, bạn thân của tôi, cùng đi với hy vọng sẽ tách ra thành hai cặp, trừ những lúc ăn uống. Sau đó, Mai và Lợi đã nên duyên. Họ nhanh chóng yêu nhau chỉ sau vài lần ra ngoại ô “đổi gió”. Vậy là họ đến với nhau sau, họ lại “nên chuyện” nhanh hơn. Tôi sốt ruột, đã định “bỏ của chạy lấy người”. Không phải là không có những cô gái cũng xinh đẹp, có học không kém gì Loan “để ý” đến tôi nhưng không hiểu sao, tôi không thể quên được Loan để đến với họ. Loan cứ ám ảnh tôi suốt 24/24.Tuy nhiên, tôi vẫn bảo vệ thành công luận án tiến sĩ và sau đó một thời gian được đề bạt phó chủ nhiệm khoa đúng như kế hoạch của tổ chức. Loan cũng đã tốt nghiệp ra trường. Cô tự kiếm được việc làm mà không cần đến sự giúp sức của tôi mặc dù tôi ngỏ lời lo cho cô.
Trong lúc vẫn nuôi hy vọng với Loan thì tôi bị sốc khi nghe tin cô đã yêu một người. Anh ta là một phóng viên tại một tờ báo nhỏ, không có tiếng tăm gì. Như vậy, cô đã không chạy theo tiền bạc cũng như địa vị khi lựa chọn người yêu. Tôi suy sụp mất một thời gian, không thiết gì nữa. Nhiều người khuyên tôi lao vào ai đó để quên Loan. Tôi đã nghe theo nhưng với ai, chỉ gặp một lần, tôi đã không thể có hứng thú để nối tiếp quan hệ.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Thời gian trôi đi, tôi không còn quá sốc nhưng vẫn buồn vì thất tình. Tôi lao vào giảng dạy, nghiên cứu để mong nguôi ngoai dần hình ảnh Loan rồi sau này có thể gặp được ai đó phù hợp, sẽ cưới làm vợ. Thế rồi tôi lại nghe tin Loan đã chấm dứt tình yêu với anh chàng phóng viên do anh ta cùng một lúc “bắt cá hai tay”. Ngoài Loan, anh ta còn xúc tiến tình yêu với một cô gái khác có cha làm Tổng biên tập một tờ báo lớn. Biết rõ tâm trạng của Loan, tôi quyết định tiếp tục “tấn công” cô với hy vọng lần này sẽ được. Nhưng tôi đã lầm. Nếu trước đây, cô vẫn tiếp xúc với tôi thân mật thì lần này đã lẩn tránh tôi. Biết rõ điều này, một số bạn khuyên tôi : “Cậu hãy tiếp tục kiên trì. Cô ta bị người yêu bắt cá hai tay nên mới không đến với cậu vì sợ cậu tự ái, rồi coi thường đấy thôi. Hãy đả thông tâm lý ấy cho cô ta, sẽ thành công”.
Đúng như vậy. Phải mất thêm hàng năm theo đuổi với sự hỗ trợ rất đắc lực của vợ chồng Mai, cộng với sự ủng hộ của mẹ Loan, cô mới nhận lời yêu tôi. Tôi sung sướng tưởng như đang sống trong mơ. Đám cưới của chúng tôi nhanh chóng diễn ra. Nhưng thật đáng buồn, cưới nhau đã được nửa năm, Loan vẫn không có thai, mặc dù chúng tôi chẳng xa nhau ngày nào. Đến bệnh viện khám, kết quả là cô ấy bị vô sinh. Hôm hai vợ chồng tôi đến lấy kết quả, bà bác sĩ đã nói trước mặt cả hai người : “Rất tiếc hai em đã không giữ cái thai mà hủy bỏ nên mới dẫn tới hậu quả này. Lần nạo thai ấy đã để lại một dị vật trong tử cung nên em không thể mang thai được nữa”. Tôi suy sụp hoàn toàn, nhìn sang Loan thấy mặt Loan tái mét. Như vậy là sao? Loan đã có thai với tôi lần nào đâu để có chuyện ấy? Chỉ có thể là với người yêu trước của cô. Đúng rồi ! Đêm hôm ấy, vợ tôi đã thú nhận tất cả: Cô đã có thai với người yêu cũ và hủy khi biết rõ anh ta phản bội mình.
Loan đã không giấu tôi sự thật và nói tùy tôi định liệu. Cô còn nói nếu không chấp nhận, tôi có thể ly hôn, cô không dám trách vì tất cả là do cô gây ra. Cô cũng nói rằng sở dĩ lúc đầu không đến với tôi chính vì mặc cảm mình không còn nguyên vẹn, không xứng với tôi, nếu có lấy nhau, trước sau tôi cũng sẽ biết, sẽ bất hạnh. Về sau, thấy tôi quá suy sụp và theo đuổi đến cùng, cô nghĩ là tôi có thể vượt qua điều này nên mới nhận lời lấy tôi. Thực lòng, cô cũng rất ngưỡng mộ, có tình cảm với tôi.
Hiện tại, tôi không biết nên như thế nào? Bố mẹ nóng lòng muốn có cháu nội nên nghi ngờ khả năng sinh đẻ của Loan. Thậm chí, mẹ tôi còn cực đoan đến mức nếu lý do từ Loan thì cụ yêu cầu ly dị để lấy người khác. Chúng tôi vẫn còn giấu mọi người kết quả xét nghiệm. Tôi đang hết sức bối rối. Xin các anh, chị một lời khuyên.
Theo GĐXH
Áp lực chuyện con cái, chồng bảo tôi ngủ với bạn thân của anh
Tôi điếng người nghe anh thì thầm vào tai những lời như vậy. Giật mình ngồi bật dậy, tôi tát anh và bật khóc...
Tôi và chồng có một tình yêu rất đẹp và trong sáng. Chúng tôi bên cạnh nhau suốt 8 năm mới về chung một nhà. Ngày cưới, chúng tôi hạnh phúc đeo vào tay nhau chiếc nhẫn mà chúng tôi đã mua bằng tiền lương tháng đầu tiên của hai đứa.
Yêu nhau lâu như vậy nhưng đêm tân hôn mới là đêm đầu tiên chúng tôi chính thức thuộc về nhau. Chồng tôi luôn giữ gìn cho tôi, bởi anh sợ nếu không đến được bên nhau thì người đau khổ nhất chính là tôi. Anh luôn suy nghĩ và lo lắng cho tôi như vậy đó.
Ngày cưới, chúng tôi đã vạch ra biết bao mơ tưởng về tương lai. Nào là một ngôi nhà nhỏ, nào là hai đứa bé đáng yêu sẽ lí lắc gọi chúng tôi là ba, mẹ. Nào là chúng tôi sẽ ở cạnh nhau đến già. Anh vẫn sẽ chăm sóc, dẫn tôi đi dạo bộ mỗi sáng...
Mọi chuyện chỉ bắt đầu rắc rối khi chúng tôi thả 5 tháng vẫn chưa có bầu. Chồng tôi là con trai một, là cháu đích tôn của dòng họ nên tôi bắt buộc phải sinh được con trai cho gia đình anh. Chính tôi khi ấy cũng không nghĩ nhiều đến chuyện sinh con, bởi tôi nghĩ chúng tôi còn trẻ, từ từ có con cũng được.
Áp lực chuyện con cái khiến tôi chán nản. Cũng may có chồng luôn bên cạnh, động viên tôi. (Ảnh minh họa)
Nhưng mẹ chồng tôi thì tỏ ra sốt ruột thấy rõ. Tháng nào bà cũng hỏi tôi có kinh không? Nếu tôi nói có, bà sẽ thở dài, rồi cả mấy hôm sau đều tỏ vẻ không vui. Nếu tôi chậm kinh, bà sẽ mừng như bắt được vàng, rồi chạy đi mua que thử thai cho tôi. Khi cầm que 1 vạch, bà lại thở dài não nề rồi bỏ vào phòng nằm.
Chồng tôi nhiều lần lên tiếng về thái độ của bà nhưng bà vẫn không thay đổi. Thậm chí, bà còn nói lại nếu chúng tôi không có con ngay thì đừng trách bà ác độc. Khi nghe mẹ chồng nói câu đó, tôi bắt đầu lo lắng cho tương lai của chúng tôi.
Mẹ chồng ngày nào cũng mua những món lợi thai, bắt tôi ăn. Rồi bà còn cắt thuốc Đông, thuốc Nam cho tôi uống. Nói chung, bà làm mọi cách để tôi có thai. bà còn dẫn tôi đi khám và bắt "yêu" theo lịch, theo kì rụng trứng, thậm chí là theo giờ. Áp lực chuyện con cái khiến tôi chán nản. Cũng may có chồng luôn bên cạnh, động viên tôi.
1 năm nữa trôi qua, sự kiên nhẫn của mẹ chồng tôi cuối cùng cũng đến giới hạn. Bà gọi hai vợ chồng tôi đến và nói thẳng chuyện con cái. Bà nói trong 2 tháng nữa, nếu tôi không có bầu thì phải rời khỏi nhà này để chồng tôi lấy vợ khác. Chồng tôi hiện cũng 32 tuổi rồi, không thể đợi tôi mãi mà ảnh hưởng đến chất lượng con cái sau này.
Đêm đó, lần đầu tiên tôi thấy anh khóc. Anh cứ ôm lấy tôi mà xin lỗi, anh nói anh không thể bảo vệ được tôi, anh bất lực... Rồi anh khẳng định tôi sẽ sớm có thai thôi. Tôi sẽ không rời khỏi nhà này, anh sẽ không để tôi rời xa anh.
Hai hôm sau, anh chở tôi đến một nhà hàng sang trọng. Ở đó, có một anh bạn của anh đang đợi sẵn. Người này cao to, da trắng trẻo, cũng đẹp trai và thư sinh như chồng tôi. Giữa họ nhìn có nhiều điểm hao hao giống nhau. Chúng tôi ăn uống, nói chuyện vui vẻ tới gần 10 giờ mới về.
Anh cũng khóc. Anh còn quỳ xuống mà van xin tôi. (Ảnh minh họa)
Đêm đó, trong cơn ngà ngà say, anh ôm lấy tôi và hỏi tôi thấy bạn anh thế nào. Tôi khen anh ấy đẹp trai, lịch sự, nói chuyện vui tính. Tôi còn nói giữa anh và bạn anh có nhiều điểm giống nhau.
"Vậy em ngủ với nó nhé. Chỉ một lần thôi, rồi chúng ta sẽ hạnh phúc mãi mãi, không rời xa nhau".
Tôi điếng người nghe anh thì thầm vào tai. Giật mình ngồi bật dậy, tôi tát anh và bật khóc. Anh cũng khóc. Anh còn quỳ xuống mà van xin tôi. Anh nói anh đã bí mật đi khám và phát hiện người vô sinh là anh. Anh không có tinh trùng, đó là lí do chúng tôi mãi không thể có con.
Anh cũng định nói với mẹ nhưng thấy bà quá đợi cháu nên không đành. Anh lại càng không muốn rời xa tôi. Chỉ có cách này chúng tôi mới được ở bên cạnh nhau mãi mãi, mới có thể thực hiện được những ước mơ đã từng vẽ ra.
Nghe anh nói, thấy anh khóc, tôi đau đến mức không thể chịu được. Tôi cứ ngồi thẫn thờ mà đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Tại sao chúng tôi lại bị đẩy đến đường cùng thế này? Tôi phải làm sao để không phản bội mà vẫn có thể bên cạnh anh mãi đây? Tôi đau khổ quá.
Theo Trí thức trẻ
Đừng bỏ em chỉ vì em không sinh được con! Đừng bỏ em anh ơi, em xin anh đó. Nếu chỉ vì em không thể sinh được con mà anh bỏ em thì thật tội nghiệp cho em, anh à! Chồng ơi, em biết, 5 năm qua anh đã chịu khổ quá nhiều, anh cũng đã chịu nhiều điều tiếng, áp lực vì em. Không sinh được con, cả hai chúng ta đều...