Cay cú vì vợ đưa yêu sách mặc cả chuyện gối chăn
Nếu tôi đi vay cũng có thể được nhưng chẳng nhẽ lại bảo bạn bè cho vay tiền để được “ngủ với vợ”.
Tôi gặp Thu, vợ tôi bây giờ trong một hội thảo khoa học. Cô ấy là thực tập viên của công ty đối tác. Còn tôi lúc đấy đã ra trường và là kỹ sư cứng của công ty xây dựng nơi tôi đang đầu quân.
Trò chuyện qua lại, hóa ra Thu là đồng môn cùng trường nhưng học sau tôi bốn khóa. Từ chỗ trao đổi công việc, ngành nghề, chúng tôi có nhiều điểm chung hòa hợp và bén duyên nhau từ đó.
Vợ chồng tôi tương đối hòa hợp. Ảnh minh họa
Sau khi kết hôn, Thu chuyển sang làm nhân viên văn phòng bình thường chứ không theo chuyên môn sâu được đào tạo. Thu nói “một nước có hai vua” thì dễ lung lay, nên cô ấy tình nguyện hy sinh sự nghiệp để tôi có thời gian và tâm sức dành cho chuyên môn nghiệp vụ.
Hai con nhỏ một trai một gái ra đời, một tay vợ cáng đáng hậu phương, lo bếp núc và chăm sóc nhà cửa khiến tôi rất yên tâm và nở mày nở mặt với bạn bè.
Mọi khía cạnh tôi và vợ tương đối hòa hợp, nhưng chỉ chuyện gối chăn chúng tôi chưa tìm được tiếng nói chung. Có thể Thu là tupe phụ nữ quá truyền thống, không đặt nặng nhu cầu chất lượng chăn gối với người bạn đời lên hàng đầu. Hoặc do cơ địa không có nhu cầu cao nên cô ấy xem mỗi lần giao lưu với chồng chỉ như nghĩa vụ.
Trong khi tôi lại đang độ tuổi sung mãn, mỗi tối không gần gũi vợ được một lần là cảm giác cơ thể bải hoải. Ngày hôm sau tôi bắt tay vào công việc nhưng cảm giác nguồn năng lượng bị tiêu tan đi rất nhiều.
Mỗi lần tôi bắn tín hiệu cò cưa để được “giao lưu” với vợ, đều bị cô ấy đẩy ra, nói còn đang dở tay việc nọ việc kia chưa giải quyết xong. Mỗi lần cô ấy đều đưa ra một lý do chính đáng khiến tôi từ chỗ chưng hửng đâm ra cay cú.
Chuyện đáng nói là Thu thường mang chuyện ấy ra làm “mồi câu” để mặc cả tôi nhiều chuyện.
Video đang HOT
Để ép tôi bỏ thuốc, Thu bảo nếu tôi cai thuốc thì cô ấy sẽ cho tôi “vui vẻ” một tuần 2 lần. Còn nếu tôi vẫn trong tình trạng cả ngày lẫn đêm lập lòe đốt thuốc, cô ấy cũng bỏ bẵng cho tôi “nhịn đói” mà trắng mắt ra.
Tôi làm kinh doanh nên cũng hay đi tiếp khách về muộn, thế là y như rằng Thu bắt tôi ra ngủ phòng khách, cấm ân ái cả tuần. Còn nếu như tôi “ngoan” thì Thu sẽ bật đèn xanh cho tôi lên giường.
Nhưng trong chuyện chăn gối lại xung khắc. Ảnh minh họa
Tôi yêu vợ, hơn nữa luôn thấy những đòi hỏi của vợ là tốt cho chồng, coi như việc cô ấy “trao giải” như tình thú, để tình cảm giữa hai vợ chồng thêm nồng nhiệt, nên luôn cố gắng đáp ứng cô ấy. Rồi Thu lại tiến tới “trao giải” cho những việc nhỏ nhặt như tôi nấu cơm, rửa bát, mua quà tặng cho vợ…
Rồi hôm trước, Thu đòi mua SH trong khi tôi đang dự định đưa cho bố mẹ 100 triệu để sửa nhà nên đã vận động cô ấy hoãn việc mua SH. Thế là Thu làm mình làm mẩy, cấm tôi động chạm đến người suốt 3 tuần qua. Cô ấy cho biết, bao giờ cô ấy được cưỡi SH thì tôi mới được “cầm lái” vợ.
Tiền tôi đã đưa cho bố mẹ, nên ngân khố eo hẹp, chẳng thể mua xe cho vợ. Nếu tôi đi vay cũng có thể được nhưng chẳng nhẽ lại bảo bạn bè cho vay tiền để được “ngủ với vợ”.
Mùa đông lạnh lẽo mà tôi lại nằm chưng hửng ở phòng khách. Tôi thực sự cảm thấy chán nản. Nhưng lần này tôi nhất định không chịu xuống nước với vợ. Tôi không muốn việc ngủ với vợ là điều vui vẻ, bây giờ lại trở thành “giải thưởng”, thành sự đánh đổi hơn thua.
Có ai cho tôi giải pháp nào vẹn cả đôi đường hay không?
Theo danviet.vn
Yêu một người lính, bạn có dám không?
Yêu anh, em không được liên lạc với anh thường xuyên vì anh không được sử dụng điện thoại. Chỉ khi nào đó anh lén ra ngoài gọi điện cho em nhưng rồi lại tắt rụp một cách phũ phàng vì có cán bộ đi kiểm tra.
Những lúc ấy em buồn và hụt hẫng biết bao. Cám giác chờ đợi thật lâu để được nói chuyện với anh, vậy mà khi câu chuyện còn chưa kết thúc, anh đã lại gác máy rồi.
***
Một sớm thức dậy, thấy đông đã gõ cửa. Lạnh! Nhìn sang bên cạnh, không có anh.
Ừ phải rồi, anh đang ở nơi rất xa, đang canh giữ bầu trời cho em có giấc ngủ an lành. Anh là một chàng bộ đội, một chàng lính, một chàng trai nhỏ bé, nhưng mang trên vai trọng trách nặng nề: bảo vệ sự sự bình yên cho Tổ quốc.
Nhận lời yêu anh vào một ngày đông đầy gió, đến bây giờ em cũng không hiểu sao mình lại đủ can đảm để đồng ý yêu anh mà em biết chắc rằng sẽ rất thiệt thòi. Nhưng trái tim đã mách bảo em rằng, anh, chính anh chứ không phải là ai khác mới là người mà em yêu.
Yêu anh, em không được liên lạc với anh thường xuyên vì anh không được sử dụng điện thoại. Chỉ khi nào đó anh lén ra ngoài gọi điện cho em nhưng rồi lại tắt rụp một cách phũ phàng vì có cán bộ đi kiểm tra. Những lúc ấy em buồn và hụt hẫng biết bao. Cám giác chờ đợi thật lâu để được nói chuyện với anh, vậy mà khi câu chuyện còn chưa kết thúc, anh đã lại gác máy rồi.
Ngày lễ tết, khi người ta tay trong tay bên nhau, anh cũng chẳng thể ở bên em như mọi người. Anh hỏi em có buồn không? Có thiệt thòi không? Có chứ, em cảm thấy thật cô đơn, thật tủi, nhưng vì em đã lựa chọn như vậy, thì em vẫn sẽ mạnh mẽ để chờ ngày anh trở về.
Em vẫn nhớ có một lần, anh bảo tuần này sẽ được về phép hai ngày cuối tuần, em đã rất vui, em lên kế hoạch về việc chúng ta sẽ làm gì, đi đâu chơi, em vẽ ra một viễn cảnh thật đẹp để thỏa nỗi nhớ anh sau bao ngày chờ đợi. Vậy mà, anh nói đơn vị có chuyện và không thể về phép được nữa. Bao nhiêu hy vọng lại trở thành thất vọng, em òa khóc vì những ngày nhớ anh vô bờ mà không thể nói, khóc cho cả sự hụt hẫng, sự tiếc nuối, cuối cùng vẫn chẳng thể gặp được anh...
Vậy đấy, bộ đội mà. chẳng có gì chắc chắn cả. Từ đó em hiểu rằng, cho đến khi anh bước chân ra khỏi cánh cổng Học viện, khi đó mới chắc chắn là anh trở về.
Yêu một chàng lính mà bao đắng cay vui buồn chẳng thể cùng anh chia sẻ, những lúc mệt nhọc, muốn một cái ôm từ anh, muốn tựa vào vai anh và khóc cũng không thể. Đôi khi, rạp chiếu phim hay, muốn cùng anh thưởng thức, nhìn lại, làm sao được. Anh còn đang gánh trên vai trọng trách lớn hơn mang tên: Đất Nước!
Em đã đọc đâu đó câu thơ:
"Anh yêu em bằng trái tim người lính
Tình trong ngực và đất nước trên vai"."
Đúng rồi, yêu anh là phải nhận thấy rằng mình nhiều khi không phải ưu tiên hàng đầu, chấp nhận đủ thứ thiêt thòi. Em thấy mình mạnh mẽ quá, khi mà có thể cố gắng chấp nhận như vậy. Trước đây, em yếu đuối biết bao nhiêu, thì giờ lại cứng rắn biết nhường nào, đó là vì yêu anh và vì bởi tình yêu của anh nữa.
Dù có bao nhiêu tủi hờn nhưng em nghĩ nó chẳng là gì so với tình yêu của em dành cho anh cả. Em đã nguyện bên anh từ những ngày đầu tiên, thì sẽ ở bên anh trong mọi hoàn cảnh. Người ta nói rằng yêu xa khó lắm. Có gì khó đâu nếu như mình hướng về nhau? Khoảng cách dù xa nhưng chỉ cần trong tim mình có nhau thì mọi thứ không phải là vấn đề, đúng chứ?
Yêu xa mình gặp phải biết bao vấn đề, bao cãi vã, có lúc tưởng như phải chia tay nhau. Nhưng em tin vì tình yêu của mình lớn hơn tất thảy nên mình sẽ chẳng thể xa nhau được đâu.
Tháng 12, tháng của những chàng lính, chàng bộ đội, những chàng sĩ quan. Ngoài kia bao nhiêu sóng gió, mệt mỏi, hãy vững tin làm tốt nhiệm vụ nhé, ở nhà hậu phương vẫn luôn chờ đợi và mong ngóng moi người trở về.
Và cả anh nữa, hãy học tập và công tác tốt. Em không hứa sẽ yêu anh mãi mãi, nhưng sẽ yêu anh bằng tất cả trái tim này!
Lan Anh Nguyễn
Theo blogradio.vn
Vợ chỉ cần làm được điều này trước khi ngủ, chồng yếu lòng đến mấy cũng không dám léng phéng Vợ làm được điều này trước khi đi ngủ, chồng dù đào hoa đến mấy cũng cả đời thủy chung, có cho tiền cũng không dám mơ đến đàn bà khác. Thay vì giữ chồng khư khư hay bám lấy anh ấy như sam vợ khôn chỉ cần làm điều này trước khi đi ngủ, dám chắc chồng có ăn gan hùm cũng...