Cave có được yêu không anh?
Em đã nhắm mắt chấp nhận một cuộc sống tủi nhục, ê chề… để rồi hằng đêm, nước mắt em chảy ướt đẫm gối…
Cuộc gặp gỡ
Cả chiều ngồi nhậu với bạn bè, khi đã chuếnh choáng hơi men, chúng tôi nổi hứng đi tìm của lạ. Khi đến khách sạn 3 sao nổi tiếng ở thành phố, tôi đã gặp em – một cô gái miền Tây sông nước. Em có một làn da trắng, nụ cười hiền và một đôi mắt rất buồn… Chẳng hiểu vì rượu hay vì điều gì mà tôi có cảm giác rất lạ! Bỗng nhiên tôi tỉnh rượu, không còn hứng thú “tìm của lạ” như lúc ban đầu… và tôi quyết định ngồi nói chuyện với em, rồi tôi đã chủ động xin số của em!
Phải chăng là định mệnh?
Đầu tiên chỉ là những dòng tin nhắn vớ vẩn của những kẻ ăn chơi gặp nhau… nhưng rồi, những dòng tin nhắn ngày càng nhiều hơn và những cuộc điện thoại tâm sự hành đêm làm cho chúng tôi thêm hiểu về nhau hơn. Em mở lòng kể cho tôi nghe về những cuộc đi “bay” thâu đêm của em… “Em đã nhắm mắt chấp nhận một cuộc sống tủi nhục, ê chề… để rồi hằng đêm, nước mắt em chảy ướt đẫm gối”. Chính sự chân tình trong những câu chuyện của em đã khiến tôi có một niềm thương cảm…
Cave có được yêu không anh?
Một ngày nọ, em bỗng hỏi tôi “Cave có được yêu không anh?”. Tôi ngỡ ngàng không biết trả lời sao với câu hỏi đó! Nhìn đôi mắt em ngân ngấn lệ vì sự im lặng của tôi khiến tôi cảm thấy xót xa cho em quá!
Từ khi quen tôi, em không còn “bay” thâu đêm suốt sáng ở vũ trường nữa, cũng không đốt cháy mình trong những cuộc tình chớp nhoáng hay mua vui cho những gã khách ham tìm của lạ… em đã từ bỏ tất cả, chỉ vì tôi! Em không dám nói với tôi những điều đó và em đã âm thầm từ bỏ, âm thầm cố gắng để trở về làm một con người lương thiện…
Một sáng nọ, khi vừa mở mắt, tôi vội vàng lấy điện thoại thì đọc đượng dòng tin nhắn ngắn ngủi của em “Em sẽ về quê! Em sẽ từ bỏ tất cả, từ bỏ luôn cả anh… Em không xứng đáng nhận được sự quan tâm của anh! Em xin lỗi…”
Đọc được những dòng tin nhắn ấy, lòng tôi thắt lại… Cảm giác hối hận trỗi dậy chỉ vì sự im lặng trước câu hỏi của em “Cave có được yêu không anh?”. Tôi hiểu, vì sự im lặng của mình mà tôi đã khiến em bị tổn thương rất sâu…
Tôi đã yêu cave
Những ngày tháng tiếp theo, tôi sống trong sự dằn vặt và nhớ thương em! Khi đó tôi mới chợt nhận ra rằng, em đã tồn tại trong trái tim tôi từ lúc nào không hay biết… Tôi vùng dậy, chạy đi tìm em trong nỗi nhớ nhung khắc khoải…
Hỏi thăm những người bạn và đồng nghiệp cũ của em, tôi được biết là em đã từ bỏ công việc ở đó để về quê làm lại tất cả. Em muốn bắt đầu lại cuộc sống của mình để người ta không còn gọi em là “cave” nữa!
Tôi cảm thấy vui cho quyết định của em… nhưng rồi, lòng chợt nặng trĩu khi tự hỏi, mình có nên tìm em không?
Theo 24h
Tàu hỏa đâm ô tô: Xót lòng cô nữ sinh 17
"Mới hôm thứ hai tuần trước thôi, em còn đến nhà Phương chơi. Phương còn nấu mỳ cho em ăn. Vậy mà, giờ Phương đã bỏ em đi rồi... Em chỉ muốn Phương sống lại thôi".
"Tất cả đều sốc"
Video đang HOT
Đã gần một tuần trôi qua sau vụ tai nạn đường sắt thảm khốc tại Thường Tín (Hà Nội) ngày 30/3 làm 9 người chết, nhưng cả xóm nghèo của phường Cam Giá (TP Thái Nguyên) vẫn chưa thể nguôi ngoai.
Trong số các nạn nhân, có lẽ một trong những người được thương cảm, xót xa nhất là cô bé học trò tên Phương. Phương sinh ra trong một gia đình nghèo. Bố mắc chứng bệnh chân tay run nên em sớm phải cùng mẹ gánh vác việc gia đình. Cô học trò hiền hậu luôn được bạn bè yêu quý đã vĩnh viễn ra đi.
Mọi người còn nhớ mãi một cô bé lễ phép với thầy cô, hết lòng với bạn bè. Thế nhưng, sau ngày 30/3 định mệnh đó, ngôi trường nhỏ nơi xóm nghèo đã vắng bóng em. Chiếc ghế bàn thứ 3 của lớp 11A1 giờ để trống.
Bàn thờ của Phương cùng mẹ và chị được lập trong cùng 1 ngày
Em Hương (một bạn thân nhất với Phương) chia sẻ: "Mới chiều thứ 2 (28/3) chúng em còn gặp nhau. Chúng em thường đến nhà nhau chơi và nấu mỳ cho nhau ăn. Hôm đó Phương vẫn đang bị sốt phát ban. Bác sĩ vẫn vào cho thuốc và truyền dịch cho bạn ấy. Phương là người bạn rất tốt, luôn biết cách làm cho người khác cười và biết chiều theo ý người khác. Hơn nữa em và Phương lúc nào cũng có nhau. Vậy mà Phương đã bỏ em đi vĩnh viễn! " - Hương bùi ngùi.
Cô Nguyễn Thị Thu Hường, chủ nhiệm lớp 11A1 (THPT Gang Thép - Thái Nguyên) kể lại: "Tôi quá bàng hoàng và sốc trước hung tin này. Khi học sinh thông báo tôi không thể tin đó là sự thật. Các em có nói, đã gọi điện cho Phương nhưng không thể liên lạc được". Chưa dứt lời cô Hường nói tiếp: "Phương là một học sinh rất ngoan và lễ phép, luôn được bạn bè yêu thương. Em là học sinh khá hoàn cảnh, bố thì đau yếu, sớm phải cùng mẹ gánh vác việc gia đình".
Cùng chung một tâm trạng, cô Tâm (cô giáo chủ nhiệm cũ của em Phương) buồn buồn kể lại: "Em Phương là học sinh rất ngoan, em là học sinh để lại cho tôi những ấn tượng rất đặc biệt. Tôi còn rất nhớ hôm lớp đi thăm quan. Cả lớp lên tượng Thánh Gióng chơi. Tất cả học sinh đều chạy đi trước nhưng chỉ có Phương đi sau cùng. Em đã cố tình đi đằng sau tôi để tâm sự, quạt mát và dìu tôi lên".
Nhà có tới 3 người cùng mất một ngày nên chiếc bàn học nhỏ hàng ngày Phương vẫn ngồi đã được đem ra làm bàn thờ. Phương là người duy nhất trong gia đình còn đi học. Vậy là bao hy vọng giờ đã kết thúc. Căn phòng nhỏ giờ chỉ còn những đống sách vở bừa bộn!
"Cô cho em ngồi chỗ bạn Phương"
Tất cả những ai đến Cam Giá vào cái ngày đại tang đó đều không thể cầm được nước mắt. Chỉ vẻn vẹn trong một buổi sáng, gần chục thi thể già trẻ được tiễn đưa.
Trong cái buổi tiễn đưa vội vã, chẳng ai có thể quên hình ảnh nhóm học sinh thương bạn mà rơi nước mắt. Những tiếng khóc càng nấc nghẹn hơn khi một cô bé cố lao đến quan tài mong được nhìn bạn lần cuối: "Cháu chỉ muốn nhìn mặt Phương lần cuối...".
Khi nghe tin bạn mình gặp nạn, Hương đã không tin vào sự thật. Buổi chiều và đêm hôm đó dường như cả lớp 11A1 không thể chợp mắt. Mọi người như cố tin một điều vô vọng là Phương còn sống, họ đã nhắn tin cho nhau, hỏi lại nhau về tình hình của Phương.
"Đêm hôm đó chúng em không thể ngủ được, chẳng ai dám tin là Phương đã không còn trên đời này nữa" - Hương tâm sự.
Cô Hường nói: "Ngay sau khi Phương mất, em Hương đã xin tôi cho được ngồi chỗ của Phương. Em muốn lưu giữ cảm giác có bạn ở bên. Tôi chỉ còn biết động viên em tập trung vào việc học. Bớt đau thương để cho những kỳ thi trước mắt".
Cho dù Phương đã vĩnh viễn ra đi, nhưng bạn bè và thầy cô vẫn luôn giữ những ký ức thật đẹp về em. Nơi chín suối em vẫn sẽ mãi mỉm cười với đôi mắt trong veo của tuổi trăng tròn.
Theo Quang Anh - Hoàng Sang (Vietnamnet)
Người lao động nhập cư oằn vai với tết Họ xa chồng con, có người nhiều năm chưa về ăn tết, tảo tần và nuôi hy vọng một ngày con cái họ cũng xa quê nhưng để học hành, làm việc chứ không phải để gánh trên vai những gánh hàng rong. Từ 20 tết, Sài Gòn sẽ vắng những gánh hàng rong. Họ sẽ về với gia đình ăn tết sau...