Câu “thần chú” của anh
Tôi quen anh trên mạng, chủ yếu để nói chuyện cho vui. Lần đầu chat với anh, chẳng có gì đặc biệt. Chiều chủ nhật buồn, để kết thúc buổi nói chuyện nhạt nhẽo, tôi bảo “Thôi em phải out đây, có việc”. Anh bảo “Ừ, giờ anh cũng xuống phụ mẹ nấu cơm”.
Tôi chuyển sang chế độ invisible, thầm nghĩ “Cái anh chàng này chắc ngoan lắm đây, chiều chủ nhật mà ở nhà phụ mẹ nấu cơm, chuyện hiếm của trai thành phố”.
Một hôm, có việc rắc rối trong công việc, rất bực bội, rất căng thẳng, tôi bấm số gọi anh “Tối gặp café anh nhé”, cốt để nói chuyện trên trời dưới đất mà… xả stress. Tôi hẹn anh 7g30, ở quán café gần nhà, vì tôi là chúa lười đi xa.
8g hơn, tôi vẫn ở nhà. Anh gọi “Em còn chưa đến nữa hả, anh đang ở quán café Hoa Sứ nè”. Tôi ỡm ờ “Ừ, em đang đến”. Thực ra tôi đã quên bẵng việc hẹn gặp anh sau một lúc nằm nghe nhạc. Tôi chặc lưỡi, anh đã đến nơi rồi, thôi kệ, tới gặp xem sao.
Anh mặc áo sơ mi, đóng thùng, mang giày đàng hoàng. Gặp tôi, anh cười, nụ cười rất hiền. Buổi nói chuyện chóng vánh. Tôi 3, 4 lần muốn nhỏm lên đi về. Anh 4, 5 lượt níu kéo “Ngồi nói chuyện với anh tí nữa”.
Vừa về đến nhà, anh nhắn “Gặp anh em có cảm nghĩ gì không?”. Tôi thẳng thắn “Không, chẳng có một chút gì hết, bình thường”. Anh bảo “Vậy à, vậy chúc em ngủ ngon”.
Mấy hôm sau, anh hay hẹn tôi lên chat. Tôi cũng đồng ý cho có lệ. Thực ra, hình như với cái tuổi của mình, tôi đã chán việc tua đi tua lại cái điệp khúc “làm quen – mến mến – thích thích – hẹn hò – yêu đương – giận hờn – thử thách… rồi mới tính đến việc cưới xin”. Tôi bảo anh “Tới tuổi này rồi, em ngán cảnh tua đi tua lại cái điệp khúc ấy, giờ quen thấy hợp thì cưới, khỏi tốn thời gian”. Anh bảo “uh”.
Thỉnh thoảng anh vẫn hẹn tôi uống café nhưng mãi tôi vẫn chưa thấy mình có chút tình cảm gì với anh. Cho đến một ngày, anh nhắn “Em, anh xin phép em cho anh được hẹn hò với em nhé”. Tôi bật cười ha ha khi nhận được tin nhắn đó. Tôi trả lời “Okie, đồng ý thôi nhưng nói trước là em già rồi nên khó tính lắm đấy”.
Video đang HOT
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Lần đi chơi tiếp theo, trước khi đến đón tôi, anh nhắn “Em, anh xin phép được mặc quần short nhé, vì thấy trời sắp mưa rồi”. Lần này tôi không những cười to mà còn mang tin nhắn cho hai chị cùng phòng đọc. Cả 3 được một trận cười vỡ bụng. Chưa bao giờ tôi nhận được một lời xin phép ngộ nghĩnh như vậy. Hôm đó, đi uống café với anh, lần đầu tiên tôi thấy vui. Tôi bắt đầu mến anh.
Một bữa, tôi ngồi sau xe anh, anh quay lại bảo “Em, anh xin phép được… nắm tay em nhé”. Lúc đó, tôi không trả lời, anh kéo tay tôi ôm vòng eo của anh. Tôi đồng ý làm bạn gái anh là thế. Rất đơn giản, nhẹ nhàng, pha một chút hài hước.
Anh hơn tôi 4 tuổi nhưng tính tình đôi lúc còn trẻ con, nhiều lúc phải đợi tôi nhắc chừng “Anh cần quan tâm em hơn nữa”. Lý do dễ hiểu là từ trước đến giờ anh rất “nhát gái”, chưa từng quen ai. Suốt thời gian quen nhau, bất kỳ anh có một hành động gì hoặc muốn làm gì đều phải “xin phép”. Dần dần, tôi thấy mình hình như… yêu.
Quen anh được hai tháng tôi bảo “Anh có tính đến chuyện cưới xin với em không. Nếu quen để mà quen thì thôi, chấm dứt đừng làm mất thời gian cả hai vì ai cũng đã lớn”. Anh trả lời “Bộ nhìn mặt anh giống đang quen giỡn chơi lắm sao?”. Tôi tiếp tục “Nếu có ý định đi tới, cả hai phải sống đúng với bản chất của mình. Em biết, không ai hoàn hảo cả. Đừng để lúc yêu thấy tình yêu toàn màu hồng, cố che đậy cái dở, cái xấu của nhau để rồi sau này thất vọng. Hãy sống đúng với bản chất của mình để xem người kia có chấp nhận được những điểm xấu của người còn lại hay không?”. Anh đồng ý.
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Những lần hẹn hò với anh, đa số ra ngồi công viên, đi dạo bộ và xem người ta khiêu vũ. Tình phí mấy tháng anh quen tôi chỉ là 20.000 đồng cho 2 chai nước giải khát và 3.000 đồng cho việc gửi xe. Vậy nhưng tôi thấy bình yên, thấy vui và thấy an tâm khi ở gần anh.
Một ngày, anh nhìn vào mắt tôi bảo “Em, anh xin phép…”. Nói đến đó tự nhiên anh đỏ mặt, lúng túng. Tôi hiểu và kịp lấy tay ngăn anh “Việc này không phải xin phép, mà anh phải hỏi là “Em có đồng ý… không”, lúc này không xin phép nữa nhé”. Anh phì cười. Đó là lời cầu hôn anh dành cho tôi sau 6 tháng quen nhau.
Đám cưới chúng tôi diễn ra đơn giản, có bạn bè hai bên đến chung vui. Bạn bè tôi không ngờ một cô gái sắc sảo, cá tính như tôi lại đồng ý lấy một anh chàng hiền và nhát đến mức như vậy. Bạn bè tôi thường trêu chọc “Không biết ông Lộc nói cái chi mà mày đồng ý nhanh vậy”. Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh và cười. Tụi nó chẳng đứa nào biết về câu “thần chú” của anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cảm ơn em, hậu phương của anh
Trong tiếng gió mang hương của biển, tiếng sóng cuộn tràn bờ cát, anh rưng rưng nước mắt hạnh phúc.
Văn Chiến
(Tâm sự người lính biển)
Anh và em quen nhau từ ngày còn học cấp ba. Vào một ngày trong tiết trời thu hơi se lạnh, giữa giờ ra chơi, nơi sân trường đầy lá vàng rơi, anh đã nhìn thấy em - một cô bé ngây thơ đáng yêu biết nhường nào. Lần đầu tiên trái tim anh biết rung động đến lạ kỳ. Chủ động làm quen rồi cứ thế tình cảm của chúng ta được xây đắp lớn dần lên qua những cánh thư tay, nơi ngăn bàn hai lớp. Ba năm cuối cấp đó là những tháng ngày tràn đầy hạnh phúc giữa anh và em.
Cuối cấp, rời mái trường mến yêu, anh và em đều mang trong mình những ước mơ riêng. Em mơ mình sẽ là một nhân viên ngân hàng, anh thì luôn muốn trở thành một người lính giống như ông, như bố. Và rồi anh lên đường nhập ngũ theo tiếng gọi của Đảng và nhà nước để làm tròn trách nhiệm của một người con đất Việt, còn em thi đậu đại học Công đoàn, khoa tài chính ngân hàng như mong ước.
Những tháng ngày đầu trong quân ngũ thật vất vả, khó khăn, nỗi nhớ nhà, nhớ em cứ cuồn cuộn dâng trào. Lúc đó, em mới thật quan trọng làm sao, em đã giúp anh vượt qua thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời người lính bằng những lời động viên, hứa hẹn cho tương lai qua những cánh thư tay, những cuộc điện thoại vội vã ngoài căng tin đơn vị. Em cũng chính là nguồn động lực lớn nhất giúp anh thêm tự tin trên con đường "binh nghiệp".
Anh thấy mình hạnh phúc không thể diễn tả nổi, dẫu biết rằng xa cách, rằng nơi ấy em cần lắm một bàn tay nắm chặt, đi bên em trên con đường hạnh phúc mà cả hai đang cùng nhau xây đắp. Nhiều khi đọc thư em mà thương và yêu em biết mấy. Em hờn trách, em nói bạn bè vào những ngày cuối tuần, những ngày lễ tình yêu, ngày phụ nữ... được người yêu đưa đi chơi, mua quà, những bông hoa đầy ý nghĩa, còn em thì một tin nhắn cũng không. Những lúc tủi thân, em chỉ biết ngồi mà khóc. Anh hiểu điều đó lắm chứ nhưng con đường anh đã chọn không cho phép anh có thể quan tâm được nhiều như vậy dù trong trái tim lúc nào cũng nhớ về em. Với anh, niềm hạnh phúc lớn nhất là khi em nói sẽ vượt qua được sự tủi thân đó vì em hiểu và yêu anh.
Thời gian cứ trôi qua trong niềm hạnh phúc bé nhỏ ấy, đã 7 năm trôi qua, em ra trường, hiện đang làm nhân viên ngân hàng, còn anh giờ là một sĩ quan chuyên nghiệp, công tác trên quần đảo Trường Sa thân thương của đất nước. Nhiều lúc nghĩ xa cách, em lại là người luôn phải chờ đợi, mong ngóng trong thương nhớ. Anh đã cho mình cái quyền cố gắng quên em, không liên lạc, không quan tâm để mong sao nơi đất liền em sinh sống, sẽ có người quan tâm, yêu thương và mang hạnh phúc cho em. Nhưng em vẫn một lòng chờ đợi, từng bức thư vượt qua bao con sóng gập ghềnh, lênh đênh nhiều ngày trên biển ra Trường sa mang nặng sự mong ngóng hồi âm, từng cuộc điện thoại thấm đầy nước mắt kèm những tiếng "tít tít" do mất sóng. Em nói rằng: "Với em, được yêu, được chờ đợi anh là niềm hạnh phúc nhất trong cuộc đời này, hãy để em mãi là của anh, được yêu nhiều hơn, được tiếp tục chờ đợi anh. Anh đừng làm sự chờ đợi bao năm qua của em trở nên vô nghĩa. Em yêu anh...".
Lúc đó anh chợt nhận ra rằng mình không thể buông tay, bởi vì nếu buông tay thì cả hai đều đau khổ và không thể tìm thấy hạnh phúc thực sự. Rồi anh cũng được về phép, một đám cưới bình dị tổ chức nhanh gọn trong một tháng nhưng lại chan chứa đầy yêu thương, mong nhớ. Đến giờ, đứng trước nơi đầu sóng, ngọn gió, anh vẫn luôn hạnh phúc và biết rằng sự lựa chọn của chúng ta là đúng đắn nhất. Tiếng điện thoại reo lên, vẫn giọng nói quen thuộc của em, thêm vào đó là tiếng bập bẹ gọi bố của con trai chúng ta. Nó bi bô: "Pố ơii... pố ơii...", trong tiếng gió mang hương của biển, tiếng sóng cuộn tràn bờ cát, anh rưng rưng nước mắt hạnh phúc. Cảm ơn em, vợ của anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vì yêu anh, em sẽ buông tay Vì yêu anh , em co mình lại, cuộn tròn trong tình yêu của anh, đánh rơi lòng kiêu hãnh, những đam mê và dự định. NGÀY ẤY Em yêu anh! Vì yêu anh, em xòe bàn tay mình để những ngón tay anh, đan vào nhau vừa vặn. Vì yêu anh, em bỏ quên những hoài nghi những hờn dỗi để mở...