Câu nói dối của em dâu khiến mẹ tôi đau điếng mất 70 triệu
Em trai tôi, nói thẳng ra thì rất xấu hổ, nhưng tôi nghĩ đây chính là nguồn cơn dẫn đến việc phải làm đám cưới gấp cho nó.
Mẹ tôi đồng ý cho vợ chồng em trai tôi lấy nhau cũng là do em dâu đã có thai được 5 tuần. Cả hai đều chưa có công ăn việc làm, tuổi thì còn trẻ, kinh nghiệm sống không nhiều nên gia đình hai bên vô cùng lo lắng về tương lai của hai đứa. Không biết sau này sinh con xong, chúng có nuôi được con không trong khi bản thân vẫn còn phải phụ thuộc gia đình, bố mẹ.
Em trai tôi hơn 20 tuổi nhưng vẫn lông bông, ăn chơi trác táng, nghề nghiệp không ổn định. Tháng vừa rồi xin đi làm ở công ty gần nhà nhưng bị ngã xe, tôi phải chạy vạy giấy tờ rồi làm bảo hiểm tai nạn cho nó.
Thủ tục giấy tờ xong, hồ sơ của em trai được xét duyệt. Công ty bảo hiểm chi trả toàn bộ tiền viện phí, thuốc men hết gần 70 triệu vào thẻ. Với bản chất của nó, nếu có tiền trong tay là nó sẽ nướng hết vào chơi bời. Tôi bàn với mẹ giấu chứng minh thư và giấy tờ cá nhân đi để nó không ra ngân hàng lấy tiền được.
Video đang HOT
Thực sự tôi rất tức giận và muốn cho chúng một bài học nhớ đời! (Ảnh minh họa)
Thế nhưng, người tính không bằng trời tính, em dâu tương lai đã “đi trước một bước”. Em dâu lấy lý do đi làm giấy tờ để xin việc nên mẹ tôi đã đưa hết giấy tờ của con trai cho con dâu, một phần cũng hy vọng chúng sẽ tu chí làm ăn, không phải phụ thuộc vào gia đình nữa. Nhưng không ngờ, vợ chồng em trai đã cầm giấy tờ ra ngân hàng rút tiền về để chơi bời, tiêu pha. Số tiền chữa trị cho em trai là mẹ tôi đã phải vay mượn họ h àng, người quen. Bà không đi làm, không thể có sẵn số tiền lớn như vậy được.
Là người thật thà, bị vợ chồng con trai “lừa”, mẹ tôi hết sức đau khổ. Tôi là phận gái đã lấy chồng, cuộc sống cũng không dư dả nên chỉ giúp mẹ được chút ít. Tôi phải xử lý sao với vợ chồng em trai đây? Thực sự tôi rất tức giận và muốn cho chúng một bài học nhớ đời!
Thú nhận với mẹ chồng không còn trong trắng, bà vỗ đùi đen đét chẳng nói câu gì và cái kết đêm tân hôn nghẹt thở
Đêm tân hôn tôi run cầm cập khi chồng rỉ tai: "Có phải em đã trao thân cho tình đầu rồi không?".
Còn 1 tuần nữa là đến đám cưới, tâm trạng tôi bất an vô cùng bởi bí mật tôi giấu Nam - chồng sắp cưới suốt 2 năm qua sắp sửa bị lộ. Chỉ vì sự bồng bột của tuổi trẻ, yêu là cho đi hết nên tôi không còn là con gái nữa. Cũng vì điều này mà tôi mặc cảm, sợ hãi không yêu ai sau 4 năm cho đến khi gặp Nam. Yêu nhau 2 năm, có đôi lần anh đòi hỏi tôi chuyện đó, nhưng vì sợ lộ bí mật tôi nhất quyết không đồng ý và đòi giữ cho đến đêm tân hôn. Nam tin thật và không nhắc tới chuyện đó nữa.
Nam tuy bằng tuổi, nhưng anh trưởng thành, biết nghĩ và cho tôi cảm giác được yêu thương, bình yên. Gia đình anh cũng rất quý tôi, đặc biệt là bác gái. Bác biết tôi mồ côi mẹ từ nhỏ nên coi tôi như con gái trong nhà. Bác quan tâm tôi từng tý một, cho tôi cảm giác có người thân thật ấm áp. Gia đình chồng tương lai càng tốt, tôi càng thấy mặc cảm và không xứng làm người thân trong gia đình anh.
Cảm giác lừa dối Nam khiến tôi đau khổ, day dứt hơn mà chẳng thể nói với ai, lại càng không dám mở lời với anh vì đây là chuyện tế nhị. Cho đến khi bác gái mang chút hoa quả sang nhà tôi, nhìn thấy vẻ mặt buồn rười rượi của tôi bác gặng hỏi. Sự ân cần, quan tâm của bác khiến tôi run rẩy tiết lộ mình đã không còn trong trắng, cảm thấy có lỗi với Nam. Tôi vừa nói vừa khóc vì sợ, còn xác định sẽ mất Nam. Anh hẳn sẽ không chấp nhận đứa con gái hư hỏng như tôi. Nam yêu chân thành nhưng cũng đòi hỏi người yêu mình là người ngoan hiền.
Thay vì bất ngờ, tức giận trước điều tôi nói thì mẹ Nam lại vỗ đùi đen đét và không nói câu nào mà ra về thẳng. Ngỡ ngàng trước phản ứng của mẹ chồng tương lai, tôi cứ ngây người ra nhìn bác. Vừa không hiểu chuyện gì đã xảy ra, tôi lại càng lo sợ khi nghĩ mẹ Nam sẽ về nói với anh điều này và bắt chúng tôi chia tay.
Nhưng rồi đám cưới vẫn đến, tôi chưa tiết lộ bí mật của mình cho Nam và dường như mẹ chồng cũng không gì nói với anh. Anh vẫn vui vẻ, yêu thương tôi như bình thường. Cho đến đêm tân hôn thì mọi thứ thay đổi khiến tôi run sợ. Chồng ôm lấy tôi rỉ tai: "Có phải em đã trao thân cho tình đầu rồi không?" . Tôi sợ hãi trước câu hỏi thẳng thừng của anh. Vậy là mẹ chồng đã nói với anh rồi, anh kìm nén để đêm tân hôn hà nh hạ, trừng phạt tôi đã có quá khứ không tốt đẹp sao?
Sợ hãi, người tôi run lên lắp bắp thừa nhận chuyện đó. Tôi xin lỗi chồng đã giấu anh chuyện này, nhưng là quá khứ tôi không thể thay đổi được. Chồng ẫm ờ trầm ngâm một lúc rồi bất ngờ ôm rồi hôn lên trán tôi cười: "Vợ ngốc, anh dọa tý mà vợ đã sợ tái mặt rồi. Mẹ kể hết với anh rồi. Anh chỉ xác nhận lại xem em có thành thật với anh không thôi. Vợ mà chưa từng làm chuyện đó anh mới lo đấy. Anh yêu vợ, yêu tất cả thuộc về vợ kể cả những nỗi đau của vợ. Thời nay rồi, ai còn đem cái đó ra đánh giá phẩm chất nữa cơ chứ" .
Thở phào nhẹ nhõm sau lời chồng nói, tôi không ngờ anh lại không hề có chút khó chịu, bực tức khi biết bí mật của tôi như thế. Hóa ra chỉ có tôi tự quan trọng hóa chuyện này lên rồi làm khổ mình, chứ chồng tôi không hề trách móc, nghĩ sâu xa gì. Anh bảo trước đây quá khứ tôi ra sao anh không quan tâm, nhưng hiện tại và tương lai tôi chỉ được là của anh mà thôi.
Sáng hôm sau, vừa thấy tôi ra khỏi phòng, mẹ chồng liền bảo tôi: "Mẹ xin lỗi vì hôm trước đã không nói câu nào mà bỏ về. Phụ nữ 30 tuổi rồi mà chưa từng làm chuyện đó thì chẳng phải buồn cười lắm sao. Thậm chí khi thằng Nam biết tin này nó mừng lắm. Nó cứ lo con bị làm sao mới giữ đến tận bây giờ" . Mẹ chồng vui ra mặt và cho rằng chuyện đó chẳng có gì xấu cả, nam nữ giờ yêu ai chẳng tiến tới chuyện đó. Mẹ khuyên tôi đừng suy nghĩ lạc hậu, đừng tự làm khổ mình nữa. Nam thế thôi chứ tư tưởng hiện đại rồi.
2 năm yêu luôn mệt mỏi vì phải lừa dối, giấu Nam rồi đến đêm tân hôn căng thẳng khiến tôi lo sợ vô cùng. May thay chồng và mẹ chồng tôi là người tâm lý, nghĩ thoáng. Thay vì giận dữ họ còn động viên khiến tôi cảm thấy cảm kích và may mắn vô cùng. Từ giờ tôi sẽ thoải mái tâm lý, dồn hết tình yêu, tâm trí của mình cho chồng và nhà chồng thôi.
Tôi đã vuột mất cuộc hôn nhân của mình... Tôi vẫn chưa khi nào hết sốc. Tôi vẫn rất nhớ cô ấy. Giờ thì cô ấy cũng đã có gia đình riêng. Đã có con. Và hạnh phúc với mái ấm mới- nơi không có tôi. 7 năm trước, ngày tôi gặp vợ mình- một cô gái chân chất, thật thà và rất hay cười bằng mắt. Tôi đã mê đắm đôi...