Câu nói của mẹ đẻ trong điện thoại khiến mình hụt hẫng, chán nản chẳng muốn về quê ăn Tết
Mình không dám nói cho chồng biết chuyện mẹ đã nói những gì vì sợ anh sẽ tự ái.
Ảnh minh họa
Mình đã lấy chồng được 3 năm, năm nay là năm đầu tiên bố mẹ chồng cho mình về quê ngoại ăn Tết sớm. Sở dĩ những năm trước vợ chồng mình không về được vì năm đầu mới làm dâu nên mình muốn lo cho nhà chồng.
Đến năm thứ 2 thì bận con cái, thành ra sang tận năm nay mình mới có thể đón Tết sớm ở nhà ngoại. Hí hửng được về quê ăn Tết mãi, không ngờ bây giờ mình chưa về đến nhà đã thấy chán nản.
Vợ chồng mình kết hôn khi trong tay không có gì. Mang tiếng là làm việc ở thành phố nhưng đủ thứ chi tiêu nên chẳng dư giả được. Nhà chồng mình cũng không giàu có, bố mẹ lại đau ốm liên miên nên tất cả đều dồn hết lên đầu vợ chồng mình.
Bố mẹ chồng của mình đều làm nông nhưng sống chân chất và rất thương con cái. Nhiều lần về quê, mình biếu bố mẹ tiền nhưng bố mẹ không nhận. Mình nhớ Tết năm ngoái về quê chồng ăn Tết. Vợ chồng mình biếu Tết bố mẹ không lấy, mừng tuổi thì bố mẹ cũng mừng lại cho con trai của mình.
Đến ngày hết Tết ra thành phố làm việc, mình mở đồ quê ra thì thấy mẹ chồng lén bỏ 3 triệu vào trong túi gạo. Bên cạnh đó là mảnh giấy nhỏ: “Các con lên thành phố cần chi tiêu nhiều. Bố mẹ không có để cho các con. Chỉ mong đỡ đần các con”.
Lúc cầm tờ giấy và xấp tiền lẻ trên tay, mình xúc động đến rơi nước mắt . Mình may mắn đi lấy chồng gặp được nhà chồng tử tế và yêu thương con dâu. Nhưng lại khổ một nỗi, bố mẹ mình thì không được như vậy.
Mình có đứa em, hiện tại vẫn đang được mình chu cấp để ăn học đại học. Mặc dù bố mẹ đẻ của mình là những người có lương hưu nhưng từ khi mình ra trường, bố mẹ đã giao cho mình trách nhiệm nuôi em ăn học. Khi mình lấy chồng, mình phải giấu chồng để cho em tiền vì sợ chồng sẽ phân bì nội ngoại.
Video đang HOT
Đợt này bố mẹ chồng cho về ngoại ăn Tết đến mùng 3 nên mình vui lắm. Dù sao cũng đã 2 cái Giao Thừa mình ở nhà chồng nên năm nay mình rất háo hức đón Tết. Vợ chồng mình còn dự định sẽ biếu bố mẹ đẻ của mình 5 triệu để lo mua sắm Tết. Nhiều lần gọi về nhà, mình cũng thật thà nói với mẹ về số tiền kia.
Vợ chồng mình vốn có một khoản để dành tiêu Tết. Nhưng cách đây nửa tháng mình đã phải chi hết số tiền ấy vì bố chồng mình bị bệnh. Mình đưa bố lên thành phố khám, lấy thuốc, điều trị và số tiền tích cóp cả năm kia đã không còn nữa. Mọi chi phí Tết đều nhìn vào khoản lương thưởng của công ty mình.
Vậy mà năm nay công ty mình đột ngột thay đổi. Ngày lấy lương năm nay chuyển sang muộn hơn mọi năm. Vì thế tiền thưởng Tết của mình lại phải ra Tết mới nhận được. Mình cũng hụt hẫng nhưng đành phải chấp nhận vì đó là tình hình chung của cả công ty.
Tối mình gọi về nhà và kể với mẹ đẻ chuyện tiêu hết số tiền Tết. Mình đành phải xin lỗi bố mẹ vì có thể vợ chồng mình phải ra Tết mới gửi tiền biếu cho bố mẹ được.
Mới nghe đến chuyện mình không biếu tiền trong Tết mẹ mình đã chửi mình trong điện thoại: “Nuôi cho ăn học lớn bằng chừng ấy mà không biết ơn bố mẹ. Tiền Tết thì cũng phải để ra nội ngoại rõ ràng sao lại gộp chung rồi tiêu cả. Nhà chị định không góp tiền ăn Tết mà mang 3 miệng ăn về nhà tôi à?”.
Những lời nói của mẹ khiến mình choáng váng. Vì vợ chồng mình gặp khó khăn nên mới không biếu bố mẹ tiền trong Tết chứ mình có nói sẽ không cho bố mẹ nữa đâu mà mẹ mình phải phản ứng như vậy?
Mình không dám nói cho chồng biết chuyện mẹ đã nói những gì vì sợ anh sẽ tự ái. Nhưng mình quá thất vọng với cách sống của bố mẹ. Chẳng mấy khi mới về nhà mẹ đẻ ăn Tết, không lẽ vì chuyện này mà mình lại chuyển sang nhà nội ăn Tết cho bố mẹ tôi vừa lòng?
Theo VNE
"Tất cả là của con trai tôi, cô chỉ ăn nhờ ở đậu" và hành động đáp trả của nàng dâu khiến mẹ chồng im lặng
Mẹ chồng cô quan niệm như thế, không quan trọng bằng việc Khang có nghĩ giống mẹ mình hay không. Có lẽ cô nên thay đổi bản thân thôi.
Vợ chồng nhà Hiền chuẩn bị mua một miếng đất mới. Hiện tại nhà cô đã có nhà riêng, xe riêng, nên mảnh đất này coi như của để dành. Khang còn chần chừ chưa muốn quyết, nhưng Hiền rất ưng mảnh đất này, nên vài lần giục giã anh nhanh "chốt", nếu không người khác mua mất.
Mẹ chồng Hiền thấy thế thì "phang" thẳng vào mặt Hiền một câu: "Tiền là tiền của thằng Khang, nó thích mua thì mua, không mua thì thôi, có phải tiền của cô đâu mà cô vun vào thế nhỉ?". Hiền giận, xong vẫn nhẹ nhàng nói với bà: "Sao mẹ lại nói như thế ạ? Tiền của anh Khang thì cũng là tiền chung trong nhà mà mẹ. Con chỉ góp ý với anh ấy thôi, chứ không bắt ép anh ấy đâu ạ!".
Ai ngờ mẹ chồng Hiền nổi khùng: "Cái gì mà tiền chung trong nhà? Cái nhà này, cái xe kia là của con trai tôi, nó mua từ trước khi lấy cô. Tiền mua mảnh đất này cũng do nó đi làm tích góp kiếm ra, cô bỏ vào xu nào mà cô nhận vơ? Cô làm gì có cái gì ở đây, cô chỉ là ăn nhờ ở đậu thôi, cô hiểu chưa? Nên cô không được quyền lên tiếng!".
Hiền sững sờ không biết đáp lại thế nào. Từ khi cô về nhà Khang làm dâu, rất nhiều lần mẹ anh bóng gió ám chỉ chuyện Khang tài giỏi ra sao, kiếm tiền mua nhà, mua xe, còn nuôi vợ nuôi con đâu ra đấy, nói cô đi làm lương chẳng đủ cho cô mua son phấn, quần áo. Cô đều im lặng cho qua, bởi đúng là Khang giỏi giang thật, tuy rằng nhiều điều bà nói chưa đúng, song bà mẹ nào chẳng tự hào về con, cô cũng không để bụng mấy lời nói của bà.
Ảnh minh họa
Chẳng ngờ hôm nay bà có thể nói với cô phũ phàng như thế. Hóa ra trước nay cô cứ nghĩ nhiều khi bà khó tính, xét nét là bởi tính bà như thế. Nhưng bây giờ cô mới biết, là bà coi cô chẳng ra gì, coi như một kẻ vô dụng, ăn nhờ ở đậu nên bà chẳng cần để ý cảm xúc, suy nghĩ của cô.
Bà chỉ nghĩ đến Khang kiếm ra tiền, nhưng bà cố tình quên mất, tiền ăn, tiền sinh hoạt hàng tháng cả nhà 4 người với một đứa bé 3 tuổi đều từ lương của cô. Tháng nào phát sinh nhiều khoản, cô mới bảo Khang đưa thêm. Tiền Khang kiếm được chủ yếu dành tiết kiệm, anh mới có thể mua đất. Chưa nói, cô còn chấp nhận là người hi sinh sự nghiệp trong 2 người để có nhiều thời gian chăm sóc gia đình, chăm sóc mẹ chồng nay ốm mai đau, cho Khang yên tâm phấn đấu. Đổi lại chỉ là sự coi thường của bà, nghĩ rằng tiền đều là riêng con trai bà kiếm ra?
Hiền thức trắng đêm suy nghĩ. Mẹ chồng cô quan niệm như thế, không quan trọng bằng việc Khang có nghĩ giống mẹ mình hay không. Có lẽ cô nên thay đổi bản thân, kẻo có ngày tay trắng ra đường, bởi vì tất cả đều là do chồng làm ra, chứ cô có góp xu nào!
Nghĩ vậy, Hiền quyết định đi học khóa học nâng cao ở nước ngoài mà chị sếp ưu ái dành cho cô, vì tiếc năng lực của cô, và vì cô là nhân viên tốt lâu năm của công ty. Ban đầu Hiền vốn định từ chối, 3 tháng xa nhà, vứt chồng con và mẹ chồng cho ai? Nhưng sau sự việc hôm qua, Hiền quyết đoán đi học.
Lúc cô thông báo tin ấy cho cả nhà, chồng cô chưa nói gì, song mẹ chồng đã lớn tiếng: "Cô đi hẳn 3 tháng thì nhà cửa cô vứt cho ai?". Cô cười nhẹ: "Chúng con sẽ thuê người mẹ ạ. Mẹ từng chê trách con chẳng kiếm ra tiền, con cũng thấy xấu hổ với bản thân, nên quyết tâm thay đổi. Mẹ hẳn không cản con kiếm tiền chứ ạ?".
Ảnh minh họa
Mẹ chồng Hiền im lặng không nói được gì. Khang không vui lắm, song vẫn đồng ý để vợ đi. Con gái Hiền trước khi đi có nhờ mẹ đẻ chạy qua chạy lại ngó ngàng hộ.
3 tháng Hiền vắng nhà, ở nhà Hiền chẳng khác gì có bão táp quét qua. Người giúp việc nhà cô thuê 6 triệu/tháng, bao gồm cơm nước, dọn dẹp nhà cửa và đưa đón con gái cô đi học. Mẹ chồng Hiền nghe thế thì giãy nảy lên, song nếu không thuê thì chẳng lẽ tự tay bà làm, với lại ở đâu rẻ hơn? Cuối cùng đành phải thuê, chưa nói tiền ăn uống, điện, nước, gas, internet, tiền học cho con, ma chay cưới hỏi..., một tháng cũng trên chục triệu nữa là ít.
Hiền vắng nhà, Khang đưa tiền cho mẹ chi tiêu, tháng đầu tiên mất đứt 20 triệu khiến bà toát mồ hôi hột. Tháng thứ 2 bà đi viện nằm mấy ngày, còn thuê y tá chăm sóc, tiêu hết tộng cộng 25 triệu cả tháng khiến bà líu lưỡi. Tháng thứ 3 nhiều đám cưới, cũng ngót nghét hết 25 triệu. Nếu có Hiền ở nhà, nhiều việc tự tay cô làm sẽ tiết kiệm được nửa chi phí. Vị chi chỉ ở nhà nhưng Hiền 1 tháng đã làm lợi cho nhà khoản kha khá. Thậm chí cô vẫn đi làm có lương. Chưa nói, cô ở nhà còn có người cho bà sai bảo, chứ bà đâu dám thái độ quá đà với người giúp việc, họ khó chịu bỏ việc thì bà không cáng đáng nổi đâu!
Hiền về sau 3 tháng vắng nhà, mẹ chồng cô thở phào nhẹ nhõm, lần đầu tiên cho cô thái độ hòa ái, vui vẻ. Bà định cho người giúp việc nghỉ, nhưng Hiền ngăn lại. "Thời gian tới con sẽ bận mẹ ạ, nên nhà mình vẫn cần bác ấy. Con hứa cố gắng làm việc chăm chỉ, kiếm thật nhiều tiền, chứ cứ ở nhà thì chẳng làm ra được xu nào hết đâu mẹ ạ", cô cười tươi tắn. Mẹ chồng nghẹn, không nói được gì. Vừa hôm trước mắng con dâu "ăn nhờ ở đậu", giờ con dâu đi kiếm tiền lại cấm cản, thế chẳng phải bà nói hai lời ư?
Từ đó, Hiền chịu trách nhiệm tiền thuê người giúp việc, còn lại mọi khoản đều do Khang chi trả. Bởi cô nói với chồng: "Mấy năm nay toàn em chi tiêu rồi, giờ mình đổi lại nhé, lương em để tiết kiệm". Khang đâu có lí do từ chối, gật đầu đồng ý.
Hết một năm, tổng kết lại Khang tiết kiệm được một khoản chỉ bằng 1/3 năm ngoái. Hiền đi học về 2 tháng thì được sếp trọng dụng, ngày đêm làm dự án, nên tiền cô để dành được ngang ngửa với Khang. Cứ cái đà này, sang năm có khi cô còn vượt Khang, vì cô sắp được thăng chức rồi. Tất nhiên mẹ chồng Hiền chẳng bao giờ còn nhắc tới chuyện con dâu "ăn nhờ ở đậu" nữa cả, thái độ với cô cũng tốt hơn nhiều lắm.
Theo Afamily
27 Tết lòng vẫn rối như tơ vò, thông gia chiến tranh lạnh chỉ vì lý do chuyện bé xé ra to Trong khi me chông mắng nhiêc nha tôi thi me đẻ lai câm cưa con rê vê nha ngoai. Săp Têt rôi ma gia đinh tôi u am qua. Gia đinh vân chuân bi Têt đây đu nhưng không khi năng nê khac hăn nhiêu năm trươc. Thâm chi, bô me chông va bô me tôi đang chiên tranh lanh. Dịp này những...