Câu nói ám ảnh của mẹ chồng khiến tôi cả năm làm dâu không được bình yên, đến Tết càng buồn hơn
Mỗi lần tôi không làm theo ý bà, bà lại bắt đầu nói câu này…
Ngày tôi lấy chồng, cha mẹ, bạn bè và anh em đều vui mừng chúc tụng. Bởi lẽ, tôi lấy chồng chỉ cách nhà 3km. Mẹ tôi đã sống cảnh lấy chồng xa cả trăm km, mỗi năm chỉ được về quê vài lần, đi lại vất vả nên bà muốn tôi lấy chồng gần.
Bố chồng tôi mất sớm, mẹ chồng một tay chăm chỉ làm việc nuôi chồng tôi lớn khôn. Vì con trai, bà không đi bước nữa, vậy nên mẹ tôi luôn dành hết tình cảm cho chồng tôi và cũng đòi hỏi ở chúng tôi sự quan tâm đặc biệt.
Tôi vốn khéo léo, nấu ăn khá ngon và đảm đang. Vậy mà về ở với mẹ chồng bị dạy lại hết. Thời buổi hiện đại, nhà tôi lại gần chợ nên gà, cá, chim không bao giờ tự mổ mà luôn đặt mổ ở hàng cho sạch sẽ, về nhà chỉ cần rửa sạch và chế biến ngon miệng là được. Mẹ chồng tôi thấy tôi xách gà từ chợ về thì sa sầm mặt, quát luôn: “Trời ơi, ai cho con mua gà làm sẵn, như mẹ đây này, lúc nào mẹ cũng tự làm từ đầu đến cuối. Từ sau, cấm con không được mua đồ làm sẵn như vậy nữa”. Tôi choáng váng, thôi thì nhập gia tùy tục, đành theo ý mẹ chồng.
Tôi làm gì bà cũng không hài lòng. (Ảnh minh họa)
Cưới xong chúng tôi về thăm bà con hai bên, mẹ chồng yêu cầu tôi mua quà chu đáo, chất đầy xe máy. Chúng tôi cũng mới đi làm nên không dư dả gì, thấy chồng tôi tỏ ý ái ngại muốn giảm bớt quà cáp, bà lại cáu: “Đừng có cãi, như mẹ đây này, quà cáp bà con không bao giờ thiếu, đặc biệt là bên nội. Bao nhiêu năm mẹ nuôi con mẹ có than thiếu thốn bao giờ không. Dù mẹ ăn không đủ no cũng không được kém lễ tiết”.
Dường như trong giấc ngủ, tôi cũng bị ám ảnh bởi câu “ Như mẹ đây này“. Mẹ chồng đòi hỏi tôi phải chu toàn, cẩn thận, đảm đang, dành mọi thời gian chăm sóc cho gia đình như bà. Tôi gồng mình thay đổi để mong làm bà vui, chồng tôi cũng đỡ phải dỗ dành bên mẹ bên vợ.
“ Như mẹ đây này, mẹ không bao giờ may quá 5 bộ quần áo mới mỗi năm đâu, con phung phí quá”.
“ Như mẹ đây này, có bao giờ tiện đường về thăm nhà mẹ đẻ, lúc nào cũng nhanh chóng về với chồng con”.
Video đang HOT
“ Như mẹ đây này…”
Tết năm ngoái, tôi phục vụ cơm nước cúng bái suốt từ chiều 30 cho đến hết mùng 2 Tết, mỗi ngày 3 mâm cỗ sáng trưa chiều. Nhìn người ta xúng xính quần áo đẹp đi chúc Tết, tôi mặc bộ đồ ở nhà lem nhem mùi thức ăn, tôi vừa ngủ vừa khóc thầm.
Trưa ngày mùng 3 chồng tôi mới dám xin phép cho chúng tôi về bên ngoại chúc Tết, vậy mà mới đi được vài tiếng mẹ chồng tôi đã gọi lên chúc Tết bố mẹ tôi, tiện thể nhắn luôn: “Ông bà bảo giúp chúng nó về sớm còn lo cơm nước tiễn ông bà ông vải, như tôi đây này, từ khi lấy chồng không bao giờ về ngủ lại nhà mẹ đẻ đâu. Ông bà đừng chiều hư cháu”. Bố tôi thờ dài rồi bảo chúng tôi nhanh chóng quay về cho nhà cửa yên ấm. Mẹ tôi thì vừa cầm tay tôi vừa rơi nước mắt.
Tôi thực sự thấy ngày Tết là ngày buồn nhất trong năm. (Ảnh minh họa)
Thấm thoắt đã trôi qua một năm. Câu nói ám ảnh của mẹ chồng đã giảm tần suất. Dần dần, cuộc sống hàng ngày đã đỡ căng thẳng, tôi cũng không còn buồn mỗi khi bà chê trách. Nhưng chắc không ai tưởng tượng được, tôi lấy chồng gần nhà mà thời gian được về thăm bố mẹ rất hiếm hoi. Đi làm qua nhà, tôi chỉ dám vào thăm mẹ vài phút lại đi ngay. Chỉ cần tôi về muộn, mẹ chồng lại nhìn đồng hồ tỏ ý không hài lòng.
Tết năm nay, tôi biết mình vẫn khó có một cái Tết sum vầy cùng gia đình mẹ đẻ. Tôi thực sự thấy ngày Tết là ngày buồn nhất trong năm.
Bà đã mất cả một cuộc đời để hy sinh cho gia đình bên nội, vậy chẳng lẽ bà cũng đòi hỏi tôi cũng phải dành cả cuộc đời làm theo tấm gương của bà để giữ gia phong nề nếp?
Theo afamily.vn
Con nghỉ hè ở nhà, mẹ rụng rời khi nghe cuộc gọi của hàng xóm
Nhìn thấy các con, tôi òa lên khóc. Tôi thấy mình thật dại khi nghĩ ra phương án này...
Nhắc đến chuyện nghỉ hè của con, tôi lại thấy rùng mình. Vợ chồng tôi sinh được hai người con, một cháu trai và một cháu gái.
Năm ngoái, tôi cũng rơi vào cảnh đau đầu như các bậc cha mẹ ở đây. Hai vợ chồng là công nhân, không đi làm thì không có tiền chi tiêu mà đi làm thì không biết phải gửi con ở đâu.
Hai vợ chồng tôi thuê trọ ở một huyện ngoại thành Hà Nội. Quanh khu vực đó, chúng tôi không tìm được chỗ nào nhận trông các con trong kỳ nghỉ hè. Ngay cả lớp mầm non tư thục, các cô cũng xin đóng cửa trường 1 tuần để giáo viên đi nghỉ mát.
Trong một tuần đó, tôi bàn với chồng thay nhau xin nghỉ để ở nhà với các con. Tuy nhiên khi hai vợ chồng định xin nghỉ thì lãnh đạo công ty lại thông báo phải làm tăng ca để đẩy nhanh tiến độ. Thành ra kế khoạch của chúng tôi không thể thực hiện được.
Ảnh: Shutterstock
Chồng tôi bảo, tôi đưa các con về quê gửi bố mẹ chồng. Nhưng bố mẹ chồng tôi từ chối. Ông bà vốn mâu thuẫn với con dâu nên từ lâu đã không ngó ngàng đến gia đình chúng tôi. Quê bố mẹ đẻ của tôi thì ở xa, cách Hà Nội gần 1.000km nên tôi cũng không thể cho các con về. Cuối cùng, tôi đánh liều nghe lời hàng xóm, để các con ở nhà trông nhau.
Thằng con lớn năm đó 8 tuổi nhưng bình thường hay phụ giúp bố mẹ nên cũng biết cắm nồi cơm, rán quả trứng hay pha cho em gói mỳ tôm. Cô em gái lúc đó 4 tuổi khá ngoan ngoãn, biết tự ăn, tự ngủ nên không quá phiền anh.
Nghe tin bố mẹ để 2 anh em được ở nhà trông nhau và thoải mái xem ti vi, cả hai đứa đều hò reo thích thú.
Sáng đến, chúng chỉ cần tôi mua chút đồ ăn để vào tủ rồi khóa cửa đi làm đến tối. Hai anh em sẽ ngủ dậy muộn hơn. Khi dậy, các con sẽ tự lục đồ ăn và bật ti vi hoặc chơi đồ chơi trong nhà.
Tuy nhiên chúng chỉ chơi ngoan như vậy được 3, 4 ngày. Đến ngày thứ 5, tôi rụng rời chân tay khi thấy cuộc điện thoại gọi đến từ một người hàng xóm.
Hóa ra, anh con trai tôi bật bếp rán trứng cho em nhưng rán xong lại quên tắt bếp. Bà hàng xóm ngửi thấy mùi khét, lại biết tôi đang "giam" hai đứa trẻ ở nhà nên đập cửa gọi các con. Tuy nhiên hai đứa trẻ ăn xong đã lăn ra ngủ nên không trả lời bà.
Bà ấy đành phải điện cho tôi rồi gọi người phá khóa. Tôi hốt hoảng phóng xe về nhà nhưng đi hết quãng đường 5km thì hàng xóm đã phá cửa và đón các con tôi ra ngoài.
Nhìn thấy các con, tôi òa lên khóc. Tôi thấy mình thật dại khi nghĩ ra phương án này...
Nếu hôm ấy, bà hàng xóm không phát hiện kịp thời và nếu ngọn lửa bén vào những đồ vật gây cháy nổ khác thì có lẽ tôi đã ân hận cả cuộc đời...
Năm nay, tôi không dám liều nữa. Ngay từ đầu tháng 5, tôi đã đón mẹ đẻ của mình lên chơi rồi nhờ bà ở lại với các cháu trong kỳ nghỉ hè. Mẹ tôi nghe chuyện tôi nhốt các cháu và suýt xảy ra hỏa hoạn năm ngoái nên cũng không nỡ chối từ.
Bà quyết định ở lại với vợ chồng chúng tôi. Bà cũng khuyên tôi phải hòa hợp với mẹ chồng để cuộc sống đỡ vất vả, các cháu có nội có ngoại. Khi cần, tôi cũng có thể gửi các cháu về quê hoặc nhờ ông bà lên đỡ đần ít ngày.
Tôi nghe lời mẹ nên kỳ nghỉ hè năm nay của các con, tôi thấy thật thoải mái.
Hy vọng, nghe câu chuyện của tôi mọi người sẽ rút ra được kinh nghiệm cho bản thân mình. Tuyệt đối đừng để các cháu nhỏ ở nhà một mình. Nếu các cháu ở nhà thì phải có sự giám sát từ xa (có thể qua camera) và phải tắt hết công tắc điện, khóa bình ga cũng như phải cất giấu tất cả những vậy dụng có thể gây nguy hiểm cho các cháu.
Theo Vietnamnet
Mẹ chồng đã không chăm con dâu ở cữ còn chê nhà ngoại "đồ nhà quê", nàng dâu trẻ cứng rắn đáp lại khiến chị em hả hê Thế gian này không ít bà mẹ chồng khó tính trái nết thích "củ hành" con dâu, nhưng chẳng may gặp con dâu cứng cỏi như chị gái A.T dưới đây thì cũng đầu hàng sớm! "Cháu bà nội làm tội bà ngoại" - câu này nghe thật quen nhưng không phải ai cũng hiểu hết hàm ý. Hầu hết các nàng dâu...