Cậu học trò không thể vượt qua gia đình để cưới tôi 15 năm trước
Anh đề nghị chia tay, nói không thể đem lại hạnh phúc cho tôi. Tôi thấy trời đất như sụp đổ nhưng không liên lạc lại với anh.
Đọc bài viết “15 năm chờ đợi mà tôi vẫn chưa được cô giáo đồng ý” của anh Phong mà tôi khóc sưng mắt. Tôi không nghĩ giờ vẫn còn tồn tại một người đàn ông tốt và chung tình đến như vậy. Cô giáo trong bài viết quả là người rất may mắn. Cách đây 15 năm, tôi cũng yêu một người học trò của mình, người đó nhỏ hơn tôi 2 tuổi. Tôi là giáo viên dạy ngoại ngữ tại trung tâm của một trường đại học. Lúc đó tôi mới ra trường, còn anh đang là sinh viên năm cuối ngành xây dựng của trường đại học danh tiếng. Anh rất thông minh, học giỏi. Tôi dạy lớp của anh được 2 khóa thì được trường cho đi học nâng cao ở Hà Nội. Buổi học cuối khóa anh không đến học, khi mọi người ra về anh bước vào lớp và xin tôi địa chỉ email. Lúc đó tôi cũng không suy nghĩ gì, chỉ nghĩ là anh cần liên lạc để hỏi bài. Sau khi học ở Hà Nội, tôi được học bổng đi học ở nước ngoài. Trong thời gian đó anh hay viết mail hỏi thăm tình hình học tập của tôi, động viên tôi cố gắng học để hoàn thành tốt khóa này. Thực sự lúc đó tôi chưa có tình cảm gì đặc biệt với anh.
Rồi tôi về nước, anh hẹn đi uống cà phê và… đòi quà. Tôi không có mua quà gì cho anh, chỉ mua quà cho người thân và bạn bè, thấy anh nói như thế nên cũng kiếm món quà gì đó để tặng anh, không lẽ đi tay không cũng kỳ, với lại không muốn anh bị… quê. Tôi tặng anh cái nhiệt kế có nam châm để gắn lên cửa tủ lạnh, cái đó tôi mua khi đi Hà Lan chơi. Lần đầu tiên trò chuyện, tôi bị ánh mắt của anh hớp hồn. Anh có óc hài hước, nói chuyện rất có duyên, giọng nói ấm áp, đã vậy anh còn là đồng hương của tôi, quan điểm sống của chúng tôi rất hợp nhau. Anh nói đã thích tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Lúc đó trái tim tôi thật sự rung động vì anh. Khoảng thời gian đó, chúng tôi rất vui và hạnh phúc. Tôi thầm cảm ơn ông trời đã giúp cho mình gặp được một nửa.
Gia đình tôi không phản đối chuyện tình cảm của chúng tôi, nhưng gia đình anh lại không đồng ý. Anh viết mail đề nghị chia tay, nói không thể đem lại hạnh phúc cho tôi. Tôi đọc mail thấy trời đất như sụp đổ nhưng cũng không liên lạc lại với anh. Quan điểm sống của tôi: “Một khi người ta không còn yêu mình nữa thì mình không nên níu kéo làm gì”. Thời gian đó mẹ thấy tôi đau khổ nên đã khuyên lấy chồng. Anh ấy là do người quen giới thiệu. Lúc đó tôi đã nghe theo lời mẹ. Tôi có thông báo cho anh biết mình sắp kết hôn. Khi biết tin, anh đã đến nhà xin mẹ tôi hủy đám cưới, mẹ tôi không đồng ý. Anh hẹn gặp tôi lần cuối, mua một cặp nhẫn, anh đeo cho anh và cho tôi. Không hiểu sao lúc đó tôi lại nhận nhẫn của anh dù biết chuyện hủy đám cưới là không thể nào xảy ra được vì thiệp cưới đã gửi đi hết rồi. Anh có viết tặng tôi một bài thơ, đến bây giờ tôi vẫn còn giữ.
Video đang HOT
Một vài dòng chia sẻ cùng các bạn. Rất mong nhận được sự đồng cảm.
Theo Vnexpress
3 năm đi tu nghiệp gửi tiền về cho em ăn học, về nhà em có bầu với người khác
Ngày đi hai đứa sướt mướt chia tay. Em hứa hẹn ở nhà sẽ cố gắng phấn đấu, đợi tôi về. Tôi tin em sẽ là người con gái chung tình.
Tôi và em yêu nhau những ngày em còn là sinh viện đại học. Tình yêu thời sinh viên cứ tưởng không đi đến đâu nhưng càng ngày tôi càng thấy yêu em nhiều hơn, lún sâu vào tình cảm ấy không thể nào kìm nén được lòng mình. Em cũng nói yêu tôi rất nhiều và hứa sẽ cùng tôi xây dựng tương lai. Dù em còn là sinh viên kém tôi mấy khóa nhưng tôi vẫn luôn tin tưởng, khi cả hai ra trường, chúng tôi sẽ lập nghiệp, sẽ thành công.
Phải cảm ơn em vì những ngày em cùng tôi vượt qua những khó khăn thử thách. Phải cảm ơn em vì chính em đã cho tôi động lực được yêu, được quan tâm. Tôi đã nghĩ vì em tôi có thể cố gắng, bằng mọi giá đi làm, kiếm tiền, chăm sóc tương lai.Ngày nhận được tin trúng tuyển vào công ty ấy, tôi vui biết mấy. Tương lai tôi đã có rồi chỉ cần tôi cố gắng là được. Thu nhập cũng ổn nên không còn lo gánh nặng kinh tế nữa. Còn 2 năm nữa em sẽ ra trường, tôi sẽ là người ở bên chăm sóc em, lo cho em học hành thành tài.
Nhưng đùng một cái tôi nhận được lệnh đi tu nghiệp nước ngoài 3 năm. Sếp nói tôi phải đi thì về mới có tương lai, có thể được thăng tiến. Vì yêu em và vì nghĩ cho tương lai của hai đứa, tôi đã nói với em chuyện này. Em khóc lóc buồn lắm nhưng vẫn đồng ý để tôi đi. Em cũng mong tôi công thành danh toại.
Ngày đi hai đứa sướt mướt chia tay. Em hứa hẹn ở nhà sẽ cố gắng phấn đấu, đợi tôi về. Tôi tin em sẽ là người con gái chung tình. Tôi mang theo tình yêu và lòng quyết tâm sang nơi xứ người sống thật tốt, làm việc thật chăm.
Suốt mấy năm còn lại, tôi chu cấp cho em tiền ăn học, em không phải lo bất cứ chuyện gì. Tôi vui mừng, yên tâm vì khi về nước sẽ có được người yêu, có được vợ, ổn định mọi thứ. Ngày em ra trường, kiếm được việc, em còn hào hứng nói với tôi. Lúc nào em cũng nói nhớ thương tôi. Tết năm đó về, em và tôi còn gặp nhau quấn quýt không rời...
Nhưng những tin nhắn thưa dần, điện thoại nhiều khi em không nghe máy. Có lúc tôi lo lắng sợ em bận, em ốm. Tôi cảm giác em đang xa dần tôi nhưng khi tôi hỏi thì em lại nói vì công việc của em quá bận. Tôi thương em...
Ngày về, tôi hào hứng thông báo với em nhưng em nói mình ốm không ra được sân bay đón tôi. Còn chưa kịp về gặp bố mẹ, tôi đã vội lao tới phòng trọ nơi em ở. Không thấy em ở đó, hỏi bác chủ nhà thì bảo em chuyển đi từ mấy tháng trước. Gọi cho em thì không liên lạc được. Tôi dường như hoảng loạn.
Về nhà với khuôn mặt buồn rầu không hiểu có chuyện gì xảy ra với em. Hai hôm sau tôi mới được em bắt máy. Em ấp úng, khóc lóc nói xin lỗi tôi rồi bảo tôi quên em đi. Không hiểu chuyện gì xảy ra, tôi quyết định tìm gặp em trực tiếp để ba mặt một lời.
Lúc này, tôi quá choáng váng khi thấy bụng em đã lùm xùm. Em nói đã có thai với người đàn ông khác và bây giờ phải làm đám cưới, không thể chậm trễ. Những gì vừa trải qua trước mắt tôi như một giấc mơ, không thể nào tin đó là sự thật. Em van xin tôi tha thứ và cảm ơn tôi đã chăm sóc em, nuôi em ăn học suốt mấy năm.
Em còn nói được câu đó có nghĩa là em đã biết tôi giúp đỡ em thế nào, em mang ơn tôi thế nào mà giờ đây em lại biến tôi thành kẻ khổ sở thế này. Tôi bước đi, lòng nặng trĩu. Thật không thể nào tin nổi đàn bà, trên đời lại có người như vậy sao? Tại sao em lại có thể phụ tình người đàn ông chân thành vì em, yêu em, hết lòng lo cho em ăn học? Đúng là lòng dạ đàn bà...
Theo 2sao
Thanh xuân đâu phải để lấy chồng, mà hãy tận hưởng tuổi trẻ Em mới 25 tuổi mà, em còn trẻ lắm, chưa muốn lấy chồng đâu. ảnh minh họa Như mọi cô gái khác, em đều mong rằng một ngày mình sẽ gặp một người đàn ông sẽ yêu em bằng cả trái tim mình. Người ấy sẽ cho em cảm giác bình yên, an toàn và ấm áp khi ở cạnh. Người ấy sẽ...