Cậu gọi tắt là thanh xuân của tớ
“Em đã sợ tình mình như chiếc lá
Xanh thật lâu rồi cũng sẽ úa tàn
Anh sẽ coi em như người xa lạ
Quên tháng ngày thân thuộc cùng trải qua.”
***
Cậu biết tiêu chuẩn chọn người yêu của tớ là gì không? Là phải đẹp trai, nhà giàu, chiều chuộng, quan tâm tớ như mấy anh chàng soái ca trong những cuốn tiểu thuyết ngôn tình tớ vẫn đọc.
Nhưng ngày cậu đến, phá vỡ mọi tiêu chuẩn mà tớ đề ra bấy lâu…
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Cậu thâm trầm, ít nói như ông cụ non vậy (tớ vẫn hay gọi cậu như vậy ). Điểm duy nhất của cậu nằm trong tiêu chuẩn ấy là cậu cực kì lạnh lùng, tưởng chừng như phớt lờ tất cả. Tớ không hiểu tại sao một người bình lặng như cậu lại đi thích một nhỏ con nít, lắm mồm No.1 như tớ ??? Và cũng chẳng hiểu tại sao tớ lại đem lòng đáp lại tình cảm của cậu…
Mãi cho đến sau này, khi đã gần như hiểu hết con người của cậu, tớ mới biết cậu luôn âm thầm qua sát mọi thứ, kể cả tớ. Cậu không dùng những ngôn từ ngọt ngào, mĩ lệ, cậu sống thật thà, rất thực tế. Cậu không hay hỏi han, quan tâm xem tớ đã ăn chưa, ngủ có ngon không, cậu cũng không hỏi xem hôm nay tớ đã làm những gì, đi những đâu, thay vào đó cậu dành thời gian cho sự quan sát. Có những chuyện tớ không hiểu sao cậu biết được khi mà tớ không hề nói với cậu.Cậu vẫn luôn như vậy, âm thầm, lặng lẽ. Có khi tớ tự hỏi rằng nếu sau này mình không còn bên nhau nữa, liệu cậu có còn dõi theo bước chân của tớ nữa hay không??? Nhưng rồi lại gạt bỏ ngay đi suy nghĩ ấy cũng bởi vì tớ chưa bao giờ muốn rời xa cậu.
Có nhiều khi tớ “gato” với những cô gái khác vì họ có một nửa kia ga lăng, luôn bên cạnh quan tâm, chăm sóc còn cậu chẳng biết đang làm gì hay ở nơi nào. Mỗi khi tớ xảy ra chuyện gì, câu đầu tiên cậu hỏi bao giờ cũng là “Tâm trạng em bây giờ như thế nào” hay ” cậu đang cảm thấy như thế nào”. Khi đó tớ biết cậu đang muốn lắng nghe tớ giãi bày tâm sự…
Cậu ghen bằng ánh mắt, hờn giận cũng để trong lòng, chẳng bao giờ nói ra cho tớ biết. Điều này cậu làm tớ khó chịu ghê gớm. Tại sao cậu cứ mãi như vậy, tại sao không nói ra để mình biết cậu đang ghen như thế nào??? Người giận dỗi trước là tớ, người chủ động làm hòa lại là cậu. Nhiều khi không kiềm chế được cơn giận, tớ hay làm quá lên, mắng cho thỏa nỗi tức giận, bực tức trong lòng mà không hay biết rằng đã nói những lời làm tổn thương đến cậu. Vậy mà cậu chỉ im lặng nghe, không trách móc, không bỏ đi, cũng không dùng hành động phũ phàng.
Lắm khi sau cơn giận dữ, tớ thấy thương cậu ghê lắm. Sao cậu cứ mãi chịu đựng cơn tức giận của tớ mà nguyên do toàn những điều không đâu. Cậu nói tớ trẻ con cũng đúng, ngang bướng cũng đúng nhưng còn một điều cậu không nói, là tớ thương cậu rất nhiều…
Cậu đến phần nào làm thay đổi cuộc sống của tớ, làm tớ biết như thế nào là ghen tuông. Thấy cậu cười nói với người con gái khác luôn là nỗi ám ảnh trong tớ, luôn là điều khiến tớ cảm thấy khó chịu. Cậu có nói tớ trẻ con, ghen bóng ghen gió cũng được, nhưng trẻ con cũng biết ích kỉ mà, cũng muốn những thứ của mình thì mãi là của mình mà. Cũng vì trẻ con, nên tớ không muốn chia sẻ cậu cho một ai khác, không muốn ai khác xen vào chuyện tình cảm giữa tớ vào cậu. ” Người ta có thể ăn một cái bánh khuyết, uống một cốc nước vơi, nhưng không thể sóng với một thứ tình cảm bị san sẻ”… Tớ cũng vậy !!!
Hạnh phúc đó vốn đã mỏng manh lắm, xin đừng xen vào cho nó tệ thêm đi…
Cứ ngỡ rằng cậu sẽ ở bên tớ mãi, sẽ luôn ở bên che chở cho tớ đến mãi sau này… Nhưng chuyện gì đến cũng sẽ đến. Suy nghĩ mông lung của một đứa con nít to xác như tớ thì sao có thể hiểu được ngoài kia có biết bao nhiêu cám dỗ, người bên cạnh ta ngày hôm nay, không có nghĩa vụ phải bên cạnh ta ngày mai và ngày mai nữa…điều đó không nằm trong điều luật nào cả, mãi là như vậy.
Ngày cậu ra đi, thế giới của tớ như hoàn toàn sụp đổ ngay trong phút chốc. Hóa ra nỗi sợ lớn nhất của tớ lại đến đột ngột như vậy, đột ngột đến đau lòng…Đánh mất cậu, tớ dánh mất luôn chỗ dựa vững chãi, mất luôn động lực đến trường. Nỗi ám ảnh mỗi ngày phải đối mặt với cậu luôn thường trực trong giấc ngủ. Giá mà nước mắt có thể mang kí ức về cậu đi xa, thì tớ nguyện khóc cho thỏa nỗi niềm thương nhớ.
Nhưng một ngày thức dậy, sau bao nỗi mệt mỏi u hoài tớ nhận ra rằng không có cậu, trời vẫn xanh và vẫn có nắng vàng rực rỡ. Mất cậu chưa hẳn là tất cả mà đánh mất đi chính mình, đánh mất đi vẻ hồn nhiên vốn có mới là điều đau đớn nhất. Có người từng nói: “Lúc chúng ta còn trẻ, gặp được người tốt quá đôi khi không phải là điều may mắn nhất. Bởi vì đó là lúc chúng ta không biết trân trọng nhất, nên đánh mất là một chuyện rất hiển nhiên, cũng là chuyện rất buồn”…
Tuổi trẻ này gặp được cậu, cùng cậu đi hết quãng đường thanh xuân đã là điều may mắn nhất. Tớ không còn gì hối tiếc. Cảm ơn cậu – Thanh xuân của tớ… #LYL
“Hứa với em cho dù những ngày tháng sau
Mình có thể không ở bên nhau nữa
Nhưng chuyện xưa cũng đã từng rất đẹp
Anh đừng vội quên mất, mà thương ai…”
Theo Iblog
Phụ nữ cam chịu an phận, đánh đổi cả sự nghiệp và thanh xuân cho chồng, liệu có đáng?
Đàn ông hiếm người nào coi vợ là tất cả nhưng phụ nữ, một khi đã kết hôn, chồng con với họ luôn là ưu tiên số 1.
ảnh minh họa
Từ trước tới nay, việc phụ nữ chấp nhận rời xa gia đình, bạn bè, chấp nhận từ bỏ nghề nghiệp hiện tại để "khăn gói" đến một thành phố khác theo chồng là lẽ thường tình. Thế nhưng, có mấy đức lang quân lại chịu làm việc đó vì vợ. Không chỉ thế, chắc rất hiếm các chị em phụ nữ dám đề nghị chồng cho mình được học cái nọ, cái kia để nâng cao chuyên môn. À, có đó nhưng không nhiều đâu.
Quan niệm từ xưa tới nay vẫn thế, đàn ông được coi là trụ cột của gia đình, là người nắm giữ hoàn toàn tài chính, phụ nữ chỉ làm nhiệm vụ hậu phương thế nên việc ưu tiên sự nghiệp của đàn ông luôn được cân nhắc hàng đầu. Tại sao xã hội hiện đại luôn đề cao sự công bằng nhưng thực tế nó lại bất bình thường đến vậy. Lý dó là ở đâu.
Phần lớn phụ nữ đã lập gia đình đều có chung quan điểm rằng: Việc mình chịu thiệt thòi, lui về hậu phương, lo toan những công việc nhỏ trong gia đình là điều quan trọng, còn những việc khác đều phải gác lại. Với phụ nữ, gia đình mới là điều quan trọng nhất, công việc, tiền bạc chỉ là thứ yếu. Có lẽ vì thế, nhiều công ty tuyển dụng rất e dè những người phụ nữ đã có gia đình hoặc đang mang bầu. Thậm chí tuyên bố luôn là họ chỉ tuyển nam giới.
Quan điểm có phần "trọng nam khinh nữ" này đâu chỉ là "đặc sản" của xã hội phương Đông, ngay cả nhiều nước phương Tây cũng không là ngoại lệ. Trên thực tế, nó đã và đang hóa thành sợi dây vô hình siết chặt phụ nữ, khiến phái đẹp trở nên dè dặt, thậm chí tự đặt ra các giới hạn cho bản thân khi lựa chọn nghề nghiệp.
Không ít gia đình người phụ nữ ở nhà làm nội trợ, không ít gia đình chị em vừa đi làm mà vẫn đảm việc nhà nhưng lại chung một kết cục "chồng ngoại tình". Vậy những gì chị em phụ nữ chúng ta hi sinh liệu có đáng?.
Hàng ngày, trên các phương tiện thông tin đại chúng vẫn luôn đăng tải những vụ đánh ghen kinh hoàng, thậm chí có chị em bụng vượt mặt nhưng vẫn bất chấp đi dằn mặt nhân tình của chồng mặc kệ dư luận. Vốn dĩ, phụ nữ nhất thiết không cần phải làm như vậy. Bởi người chịu tổn thương vẫn là phụ nữ mà thôi.
Hãy ngừng ý nghĩ cam chịu, an phận và hi sinh đó đi. Phụ nữ hiện đại, cần phải biết mình muốn gì, phải biết yêu thương chính bản thân mình trước khi yêu ai đó. Phải biết theo đuổi đam mê của mình. Thực tế, những chức vị quan trọng trên thế giới phụ nữ cũng đang dần áp đảo. Không chỉ đàn ông, phụ nữ cũng cần có một hậu phương vững chắc.
Với phụ nữ, cả thanh xuân họ hi sinh, họ làm mọi thứ cho chồng, cho con thì việc họ được làm những gì họ thích, được chạm tay vào đam mê của mình không có nghĩa họ từ bỏ gia đình. Phụ nữ giỏi lắm, họ sẽ làm được hết nhưng với điều kiện, đàn ông hãy là hậu thuẫn vững chắc cho cô ấy.
Không ít phụ nữ không dám đánh đổi liều mình trước những cơ hội, nhiều khi không phải vì gia đình mà là sợ dư luận. Đã tới lúc, chúng ta cần tỉnh táo nhìn lại. Bởi đã là con người, chúng ta sẽ đều bình đẳng trước các cơ hội.
Theo Phununews
Tặng chồng 10 năm thanh xuân, vất vả ngược xuôi để rồi chỉ nhận lại tờ giấy ly hôn Tình yêu của Phùng dành cho cô gái đó mạnh mẽ đến độ, anh xin trả lại tất cả từ nhà, xe và cả con cái cho vợ, chỉ mong được ly hôn, được giải thoát để đi theo nhân tình mà thôi... ảnh minh họa Ngày mai Hạnh và Phùng sẽ ra tòa, chính thức chia tay nhau sau hơn 10 năm...