Câu đố Tiếng Việt: Vì sao lại gọi là ‘đầu cua tai nheo’?
Đây là phần kiến thức khá thú vị!
Có bao giờ bạn thắc mắc về nguồn gốc, xuất xứ của các thành ngữ dân gian được sử dụng phổ biến ngày nay không? Chẳng hạn như thành ngữ “đầu cua tai nheo” nghĩa là đầu đuôi sự việc, mọi thứ, mọi chi tiết ngóc ngách của vấn đề hoặc chỉ những chuyện chắp vá, không đâu vào đâu. Nhưng vì sao lại gọi là “đầu cua tai nheo”?
Đọc câu thành ngữ trên, chúng ta đều hiểu “đầu cua” rõ ràng là “đầu của con cua”. Vậy còn “tai nheo” nghĩa là gì? Câu hỏi này khiến không ít người phải “vò đầu bứt tai” bởi quá hóc búa.
Trước hết xin nói về chữ “nheo” trong câu thành ngữ trên. Dựa trên sự tương xứng với chữ “cua”, ta có thể suy ra “nheo” là tên của một họ cá. Những loài thuộc họ cá nheo hầu hết đều có da trơn, không vảy, đầu hẹp, miệng rộng. Sợi râu của cá nheo mọc ở hai bên hàm trên, râu to, tương đối dài và khá riêng biệt. Tên gọi “cờ đuôi nheo” của loại cờ có hình đuôi cá nhiều khả năng cũng bắt nguồn từ họ cá này.
Nhưng cá thì tại sao lại có “tai”? Nghe thật vô lý. Thật ra, “tai” là một từ Việt gốc Hán, được đọc theo âm Hán Việt, có nghĩa là mang cá. Chữ “tai” cũng được Mathews’ Chinese-English Dictionary giảng là “the gills of a fish” (mang cá). Vậy “tai nheo” chính là mang cá nheo.
Như vậy, “đầu cua tai nheo” có thể được hiểu theo hai cách:
1. Cái đầu con cua đi với mang con cá nheo, hàm ý chỉ sự chắp vá chẳng đâu vào đâu.
2. Những thứ nhỏ nhặt nhất trên bộ phận của các loài dưới nước, hàm ý chỉ sự tận tường từng chi tiết. “Hiểu rõ đầu cua tai nheo” là hiểu rốt ráo sự việc.
Ngoài ra, còn nhiều thành ngữ có nguồn gốc thú vị không kém. Chẳng hạn như:
Video đang HOT
- “Nuôi ong tay áo”: Trước kia, người ta vẫn hiểu thành ngữ này theo nghĩa đen nhưng thật ra, không ai dại mà nuôi ong trong tay áo. “Ong tay áo” ở đây chỉ một loài ong đen làm tổ trên cành cây. Loại tổ ong này xệ xuống như ống tay áo. Tay áo ngày xưa thường được may rộng chứ không gọn gàng như bây giờ. Chính vì vậy, người ta nói “nuôi ong tay áo” vì hình dáng cái tổ của chúng giống như tay áo người.
- “Rồng đến nhà tôm”: Sở dĩ có yếu tố “rồng” và “tôm” xuất hiện vì thành ngữ này vốn bắt nguồn từ một câu chuyện dân gian từ xa xưa. Đây là một câu chuyện ý nghĩa về tình bạn. “Rồng” ở đây chỉ cá chép, sau khi đã đỗ đạt, ở vị thế cao sang nhưng vẫn nhớ tình xưa nghĩa cũ. Còn “tôm” thì không hề tự ti, mặc cảm về xuất thân hay hoàn cảnh mà vẫn trân trọng tình bạn này. Ấy là lối ứng xử văn hóa mang đậm tình người.
- “Nghèo rớt mồng tơi”: Ở đây, “tơi” không phải là loại rau mồng tơi như chúng ta vẫn nghĩ. “Tơi” là một loại áo mặc đi mưa vào thời xưa.
Câu đố tiếng Việt: Vì sao nói 'Phận gái mười hai bến nước'?
Đố bạn biết được nguồn gốc của thành ngữ 'Phận gái mười hai bến nước'?
Trong kho tàng tiếng Việt, chúng ta bắt gặp nhiều thành ngữ, tục ngữ được sử dụng rộng rãi nhưng ít ai biết được nguồn gốc sâu xa của nó. Ví dụ như chúng ta thường hay nghe câu hát: "Mẹ ơi, phận gái mười hai bến nước, biết bến nào trong, biết sông nào đục". Vậy thành ngữ "Phận gái mười hai bến nước"? bắt nguồn từ đâu và tại sao lại là "mười hai" chứ không phải một số khác?
Có ý kiến cho rằng "mười hai bến nước" chính là mười hai con giáp trong tử vi. Tuy nhiên, không có tài liệu chính thống nào ghi nhận điều này.
Cũng có người cho rằng, "mười hai" ở đây là mười hai cương vị trong xã hội xưa. Tác giả Lê Văn Đức và Lê Ngọc Trụ trong Việt Nam tự điển cũng giảng: "Mười hai bến nước: Mười hai hạng người trong xã hội, sang hèn khác nhau, mà dầu muốn dầu không, mỗi người con gái đều phải nhận một người để làm chồng" , bao gồm:
1. Sĩ - học trò.
2. Nông - người làm ruộng.
3. Công - người thợ.
4. Thương - người buôn bán.
5. Ngư - người đánh cá.
6. Tiều - người đốn củi.
7. Canh - người trồng tỉa.
8. Mục - người nuôi con vật.
9. Công - quan tước có công.
10. Hầu - quan tước có hầu.
11. Bá - quan tước có bá.
12. Tử- quan tước có tử.
Cách giải thích này thoạt nghe có vẻ xuôi tai, hợp lý nhưng thực tế lại không phù hợp vì các hạng người này đã bao hàm lẫn nhau. Chẳng hạn, "người trồng tỉa" cũng có nét bao gồm "người làm ruộng". Và "công, hầu" thì cũng là "kẻ sĩ".
Học giả An Chi thì cho rằng "mười hai bến nước" này tương ứng với thập nhị nhân duyên trong nhà Phật, bao gồm vô minh, hành, thức, danh sắc, lục nhập, xúc, thọ, ái, hữu, thủ, sinh, lão tử. Tuy nhiên, khó có thể đồng tình được rằng tác giả dân gian lại sử dụng những khái niệm mang tính "chuyên môn" như vậy.
Còn trong Đại Nam quốc âm tự vị của Huỳnh Tịnh Của lại giải thích như sau: "Con gái mười hai bến nước: Thân con gái như chiếc đò, hoặc gặp bến trong, hoặc mắc bến đục, hoặc đưa người tốt, hoặc đưa người xấu. May thì được nhờ, rủi thì chịu, tiếng nói mười hai bến nước là nói cho vần" . Như vậy, theo quan điềm này, con số "mười hai" thực chất chỉ là để cho vần "phận gái - mười hai" mà thôi. Cách giải thích này có phần hợp tình, hợp lý hơn cả.
Trong kho tàng Tiếng Việt còn nhiều câu thành ngữ có nguồn gốc thú vị như:
- "Nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà": Nhằm chỉ việc giúp đỡ, tạo điều kiện cho người xấu phản chủ, rắp tâm hãm hại người trong gia đình. Câu thành ngữ là lời cảnh báo, nhắc nhở chúng ta cần cẩn trọng trước người ngoài, đừng vì lòng thương mà sẵn sàng giúp đỡ người khác để bị họ lợi dụng, hãm hại.
- "Rồng đến nhà tôm": Sở dĩ có yếu tố "rồng" và "tôm" xuất hiện vì thành ngữ này vốn bắt nguồn từ một câu chuyện dân gian từ xa xưa. Đây là một câu chuyện ý nghĩa về tình bạn. "Rồng" ở đây chỉ cá chép, sau khi đã đỗ đạt, ở vị thế cao sang nhưng vẫn nhớ tình xưa nghĩa cũ. Còn "tôm" thì không hề tự ti, mặc cảm về xuất thân hay hoàn cảnh mà vẫn trân trọng tình bạn này. Ấy là lối ứng xử văn hóa mang đậm tình người.
- "Nghèo rớt mồng tơi": Ở đây, "tơi" không phải là loại rau mồng tơi như chúng ta vẫn nghĩ. "Tơi" là một loại áo mặc đi mưa vào thời xưa.
Câu đố Tiếng Việt: Vì sao lại gọi 12 là 'tá'? Đây là một câu đố thú vị, cực kỳ am hiểu kiến thức mới đoán đúng. Tiếng Việt được nhiều người đánh giá là ngôn ngữ giàu đẹp, đa dạng và cũng khó học bậc nhất. Cùng chỉ một sự vật nhưng có nhiều cách để biểu thị. Chẳng hạn như trong cách gọi số đếm, chúng ta thường gọi theo nhiều cách...