Câu chuyện về người cũ, mà tệ nhất là, lòng vẫn còn thương
Có nhiều thứ duyên đến đây có thể chưa hết….nhưng đã tạm dừng..
Nhâm nhi ly cà phê nơi quán góc giờ tan tầm để tránh những cơn mưa bất chất mà chợt nghĩ Sài Gòn có quá nhiều nỗi nhớ. Hay đúng hơn có lẽ bây giờ trong đầu tôi đang nhớ câu chuyện về người phụ nữ tình cờ mà tôi gặp cũng quán cũ này..
” Đàn bà 40 tuổi, trải qua những cay đắng cuộc đời, thì còn gì nữa để mà mơ ” Cô ấy đã nói với tôi như vậy.
Dấu chân thời gian đã khẽ khàng để lại chút vết tích trên gương mặt của người phụ nữ ấy, là những vết chân chim che vội sau lớp kem nền. Sự hoài niệm in hằn trong đôi mắt đượm buồn cô kể mình từng trải qua hai cuộc tình với hai người đàn ông, nhưng đều không phải là bến đỗ cho đời mình.
Người đàn ông đầu tiên đến với cô chính là mối tình đầu thời còn là sinh viên. Hai người yêu nhau và hứa hẹn cho tương lai sau này như bao con người khác. Và rồi khi đang ở cái tuổi đẹp nhất của con gái cô biết mình mang thai với anh. Cô hạnh phúc, vui sướng để rồi sau đó chỉ là những giọt nước mắt khổ đau khi anh từ chối nhận trách nhiệm…vì lý do gia đình không cho phép.
Hoá ra cũng như con mưa rơi rồi trở về với biển, yêu nhau rồi lại hoá thành người dưng
Cô đau đớn nhưng rồi vẫn mạnh mẽ để quyết định giữ lại đứa con ấy. Có bao giờ, bạn dừng lại để suy nghĩ trước khi nói với ai đó rằng bạn thương họ, hoặc bạn yêu họ hay chưa?.
Chuyện tình cảm vốn dĩ đi qua rồi những cảm giác hạnh phúc ban đầu, thứ thì sót lại cũng chỉ còn là nỗi cô đơn. Hoá ra cũng như con mưa rơi rồi trở về với biển, yêu nhau rồi lại hoá thành người dưng.
Bước qua môt cuộc tình, mấy ai sẽ nghĩ rằng mình có thể mơ tiếp một hạnh phúc khác. Cô nói rằng chưa bao giờ cô nghĩ mình sẽ bước tiếp với một người đàn ông khác. Nhưng duyên số đưa đẩy khi cô gặp người đàn ông thứ hai cho cuộc đời mình
Video đang HOT
Người đàn ông đến sau của cô mang một chút hạnh phúc nhỏ bé cho cô, cho đứa con bé nhỏ của cô. Rồi lại lấy đi tất cả niềm hạnh phúc đó.
Lý do người đó ra đi là vì sao?
Có lẽ người ấy không đủ bao dung, không đủ yêu thương cô vì quá khứ và vì đứa con của cô. Cứ thế người đàn ông thứ hai cũng đi…để lại cô một mình.
Cô có hận họ không ?
Ngày họ rời đi cô đã thấy rất hận, còn giờ thì yêu thương họ lại là nhiều hơn. Cô không trách móc gì những người đàn ông đã đi ngang cuộc đời mình.
Yêu thương, là không có vị kỷ và hận thù ” ( ảnh minh hoạ )
Gặp nhau đã là có duyên phận lắm rồi, không kể là ngắn hay dài, dìu nhau được một đoạn, đưa nhau qua quãng thời gian đầy thử thách với nhiều quyết định của mỗi người cũng đã tốt lắm rồi. Cô chỉ nghĩ có nhiều thứ duyên đến đây có thể chưa hết….nhưng đã tạm dựng…Trong câu nói ấy ánh mắt cô vẫn đang nhớ đến họ với một cái nhìn đằm thắm và chân thành nhất….
Câu chuyện của người phụ nữ ấy kết thúc như vậy đấy, nhưng trong tôi vẫn là hàng ngàn những câu hỏi về cuộc đời của người đàn bà đó.
Tại sao không phải hết yêu ?
Tại sao không phải không đủ yêu ?
Tại sao không phải chưa từng yêu ?
Chắc có lẽ sẽ không phải tự nhiên mà người ta phân biệt giữa tình thương và tình yêu, và chỉ dùng chữ yêu thương để mô tả một cuộc tình. Với người phụ nữ đó, người đã trải qua nhiều cay đắng con đường tình duyên luôn ý thức rằng ” Yêu thương, là không có vị kỷ và hận thù “
Theo An Nhiên/Baophunu
Em tệ quá vợ ơi...!
Đến tận bây giờ, sau bao nhiêu năm chung sống, anh vẫn nhận ra rằng lựa chọn của mình chưa bao giờ đúng đắn hơn thế khi lấy em làm vợ. Nhưng vợ ơi, em tệ lắm cơ.
Anh hoàn toàn tin vào tình yêu sét đánh. Chỉ có tình yêu kiểu bất thình lình giật mình choáng váng mới khiến anh đổ gục ngay ở lần đầu gặp em. Cô gái nhỏ xinh thân hình mảnh dẻ.
Anh như một gã thợ săn lành nghề, đã mê mải đi chinh chiến khắp mọi miền, đã bươn bải qua bao nhiêu đời con gái. Cuối cùng, anh cũng phải nhận ra, em là ga cuối trong hành trình của mình. Một cuộc chinh phục không phải chỉ để thuần phục con mồi của kẻ săn mồi, một cuộc chinh phục để em trở thành người đi cùng anh trong một hành trình dài gắn với hai chữ hôn nhân.
Đến tận bây giờ, sau bao nhiêu năm chung sống, anh vẫn nhận ra rằng lựa chọn của mình chưa bao giờ đúng đắn hơn thế khi lấy em làm vợ. Nhưng vợ ơi, em tệ lắm cơ.
Em tệ lắm khi lần đầu tiên em biết anh ngoại tình. Nếu giả sử lúc đó em làm um lên như những người vợ khác sẽ làm, em giận hờn thậm chí ném vào mặt anh một cái đơn ly dị. Chắc lúc đó anh sẽ không ngần ngại mà ký. Bởi có lúc anh đã nghĩ rằng, cô gái trẻ tuổi, căng tràn nhựa sống mà anh đang cặp bồ xứng đáng làm vợ hơn em. Nhưng em không thế, em nhẹ nhàng hỏi anh có chuyện đó không. Anh đáp: Có. Anh trả lời và đợi chờ câu giận dữ của em. Nhưng em vẫn điềm tĩnh và hỏi anh câu tiếp theo: Anh có thể chán em, nhưng anh có thể nghĩ đến con không? Anh nhìn sang đứa con chúng mình đang say ngủ, anh chợt nhớ đến những vất vả em đã trải qua và chợt nhận ra em không xứng đáng với những gì anh đang làm.
Thế đấy vợ à, em tệ quá, tệ quá khi không biết hưởng thụ những hạnh phúc nhỏ nhoi từ quà tặng của chồng, em luôn toan lo mọi thứ để cho mình, mà thật ra là để bảo toàn tổ ấm của chúng ta. (Ảnh minh họa)
Trong phút chốc, anh chỉ biết nắm lấy tay em và xin em tha thứ. "Anh có thể quên cô ấy không, anh có thể đến với người đàn bà khác ngoài em không?", em hỏi. Anh đã hứa với em không bao giờ lặp lại điều đó nữa. Dù có những lúc, anh chẳng đến với người đàn bà khác nào ngoài em, chủ yếu là những người đàn bà khác đến với anh mà thôi.
Em tệ quá vợ à, có lúc anh đã muốn làm người đàn ông biết quan tâm đến vợ mình. Anh hăng hái vào bếp để giúp em nhặt rau, giúp em những việc mà anh biết rằng anh không làm gì đã là giúp em rồi. Những lúc đó, em đã hôn lên trán anh mà bảo: Chồng cứ ra ngoài xem bóng đá đi, bếp là lãnh thổ của em rồi, anh không được xâm phạm.
Những ngày lễ, anh tặng quà cho em. Anh hồ hởi chờ đợi ở em sự hoan hỉ hạnh phúc như tất cả những người phụ nữ được tặng quà khác. Thực ra thì có lần em đã hạnh phúc, hạnh phúc đến rơi nước mắt khi nhận quà từ anh, một chiếc đồng hồ thật đẹp và đắt tiền anh đặt mua ở nước ngoài. Em chỉ đeo nó một lần rồi nói: Cái gì đẹp em cũng sợ nó sẽ bị phai mờ, sờn úa đi. Em muốn cất giữ nó cho riêng mình, để cho mình. Cũng như anh vậy, anh là điều quý nhất của em và con, em chỉ muốn giấu anh như giấu chiếc đồng hồ này vậy, nhưng em không thể làm thế được?
Thế đấy vợ à, em tệ quá, tệ quá khi không biết hưởng thụ những hạnh phúc nhỏ nhoi từ quà tặng của chồng, em luôn toan lo mọi thứ để cho mình, mà thật ra là để bảo toàn tổ ấm của chúng ta.
Lấy nhau, em đang là một công chức có tiền đề thăng tiến, lặng lẽ lui về làm một bà nội trợ tận tâm. Sáng sớm, khi anh vẫn còn say giấc, em đã dậy để lo làm bữa sáng, là lượt quần áo cho anh. Chẳng bao giờ em quên hôn anh và chúc anh ngày làm việc hiệu quả.
Em tệ lắm khi từng ngày kiên nhẫn chờ đợi anh về sau những trận nhậu khuya, hâm nóng cho anh bát cháo đêm em nấu để anh ăn thêm vào cho đỡ mệt..
Vợ à, em tệ lắm... khi hôm nay em vẫn nằm đây. Căn bệnh quái ác vật ngã em xuống rồi. Bao nhiêu năm qua, mình em đã cáng đáng gia đình lên đôi vai nhỏ bé. Anh chỉ biết thụ hưởng những gì em ưu ái cho mình mà quên rằng anh còn phải có trách nhiệm với em nữa. Em tệ lắm khi biết bệnh mà vẫn một mình chống chọi với nó, chỉ đến khi em gục ngã, anh mới biết rằng anh và con có thể sẽ mất em.
Đã bao lâu rồi anh không thể nắm lấy tay em, hôm nay chỉ khi em nằm giữa căn phòng toàn màu trắng, anh sợ màu trắng. Anh sợ bàn tay của em sẽ buông thõng xuống... Anh sợ em sẽ một lần tệ nữa, bỏ anh và con bơ vơ giữa thế gian.
Theo Thinhho/Eva
Cái kết muối mặt cho cuộc tình "bán đời trai" Nếu cậu tự thấy cuộc tình với người đàn bà kia là tội lỗi, cái giá cậu phải trả là cay đắng, là quá đắt thì ngay bây giờ cậu hãy mạnh dạn rời bỏ mảnh đất cám dỗ không dành cho những người thiếu bản lĩnh như cậu đi. Ảnh minh họa: Internet Phải nói là đọc những lời tâm sự của...