Câu chuyện hạt cát
Em có biết anh ghét em như thế nào không? Anh ghét em mỗi lần em đi đâu đó về mà chẳng nhắn cho anh lấy một từ trong khi anh không thể ngủ được, chỉ khi nào mệt quá sẽ ngủ thiếp đi nhưng trong tay vẫn nắm chặt điện thoại đã chuyển sang chế độ chuông to nhất vì sợ khi mình lỡ ngủ thiếp đi rồi sẽ không nhận được tin nhắn ấy ngay.
Và nửa đêm hay bất cứ khi nào thức giấc sẽ giật mình bật máy lên kiểm tr a xem có tin nhắn không, nhưng tất cả vẫn im lìm, và niềm hi vọng tắt ngấm để mặc cho nỗi buồn tủi cứ thế phá tan giấc ngủ mộng mị chập chờn.
Anh ghét Em mỗi tối cứ cặm cụi với những con số và màn hình máy tính, để khi cảm thấy mệt mỏi thấy cần phải nghỉ ngơi, nhìn lên thấy đã gần 10h khuya, vội vã về đến nhà đã quá khuya để rồi chẳng kịp dành cho mình một chút chăm sóc cho dù chỉ vài phút. Anh ghét em mỗi lần anh được ở bên em, em hay nói “khuya rồi, Anh về nghỉ đi” để cảm giác hụt hẫng tràn ngập trong anh.
Video đang HOT
Anh ghét em những lần…
Nhưng
Em có biết, buổi sáng khi thức dậy việc đầu tiên anh muốn làm là nhắn cho em một tin nhắn với tất cả những niềm yêu thương và nỗi lo âu vì không biết đêm qua em ngủ có ngon không, em về có khuya không và có mệt nhiều không?(vì tối tối hôm trước em không nhắn cho anh mà). Để tất cả những nỗi buồn tủi trong anh biến thành niềm yêu thương gởi đến bên em như một lời chúc ngày mới với những điều tốt lành.
Em có biết: Mỗi khi nghĩ đến những công việc mà em đang làm, những bận rộn và niềm đam mê công việc không vì bất cứ một sự ràng buộc nào ngoài niềm vui được tìm thấy từ kết quả trong trong mỗi công việc mà em hoàn thành, anh thấy thương em đến bật khóc để rồi không muốn về phòng mà chỉ muốn ngồi lại để nhìn thấy đèn bên phòng em vẫn sáng, nick Skype vẫn sáng và cảm nhận sự gần gũi như em vẫn đang ở bên, để anh được c hăm sóc cho em, ủng hộ cho em dù biết rằng hai đứa chỉ làm việc cách nhau có vài bước chân mà thấy sao xa xôi. Nhưng vượt lên tất cả những nỗi buồn là niềm yêu thương dành cho em của anh.
Em có biết : Khi em nói “Anh hãy về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn đi làm”, Anh rất hụt hẫng vì anh khao khát từng phút bên em, nhưng ngay sau đó cảm thấy mình thật tệ vì biết rằng em cũng cần phải nghỉ ngơi nữa, nên đành lầm lũi dắt xe về mà trong lòng vẫn đan xen những cảm giác vui buồn. Nhưng lại một lần nữa, vượt lên tất cả nỗi buồn và lòng ích kỷ là cảm giác thương em vô hạn. Nên anh ôm em thật chặt vào lòng như sợ em sẽ biến mất ngay trước mắt mình như một giấc mơ. Đặt lên mắt em nụ hôn yêu thương để em hãy ngủ thật ngon.
Nếu so sánh giữa nỗi yêu thương dành cho em và những gì làm anh ghét em, anh sẽ lấy một hạt cát nơi bờ biển chúng mình đã ngồi và nói với em rằng: Anh ghét em bằng một hạt cát. Còn tình yêu cho em? Là tất cả cát ở bờ biển cộng lại. Và anh chỉ gói trong một câu thôi: Anh Yêu Em!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bao giờ như ngày xưa hỡi em
Em à, giờ em đang ở đâu? Em đang làm gì? Em có còn nghĩ về anh như ngày xưa. Riêng anh, giờ đây anh mới biết rằng, anh rất cần em.Anh quá tàn nhẫn với em đúng không?
Hình minh hoạ
Anh nỡ nhẫn tâm bảo em bỏ đi giọt máu mà anh đã tạo ra. Anh không nghĩ gì đến cảm giác của em, đôi lúc lại bảo rằng đó là lỗi của em. Anh đã vì những ham muốn tầm thường: vợ đẹp, giàu có để rồi bỏ rơi em với những lí do không thể chấp nhận được. Giờ đây tuy cuộc sống của anh như một ông hoàng thật sự, anh đã có một cơ ngơi vững chắc, sang trọng, vợ đẹp. Nhưng đổi lại anh lại thiếu một tình yêu chân thành. Anh từng tự hào anh có tất cả vì cô ấy cũng luôn động viên anh.
Nhưng anh biết đó chỉ là mục đích để người ta có anh trong cuộc đời của họ. Vì niềm đam mê của cô ấy là lĩnh vực của cô ấy, cô ấy không hiểu được những khó khăn trong lĩnh vực và niềm đam mê của anh. Anh đã hiểu được cảm giác phải làm người khác vui mà nằm ngoài khả năng của mình là khổ sở như thế nào. Anh cũng không còn thời gian để làm công việc mà anh đam mê. Anh cảm thấy nhớ em vô hạn.
Thà mình sống cực khổ một chút mà ấm áp tình người, còn hơn sống ở nơi sang trọng, đầy đủ sơn hào hải vị mà sao băng giá quá. Anh cần lắm một bàn tay ấm áp giúp anh quên đi mệt mỏi. Mỗi khi anh buồn em sẵn sàng làm mọi trò để anh vui. Nhưng anh đã nhẫn tâm đánh mất tất cả, anh đã chạy theo cuộc sống xa hoa để anh mãi mất em trong đời. Cái tôi của anh quá lớn. Nhưng bây giờ đã quá muộn để anh nói những lời này. Những lúc cô đơn, buồn bã, tuyệt vọng, anh thầm gọi tên em và tự hởi: bao giờ mình trở về như ngày xưa hỡi em. Anh rất muốn ăn những món ăn do chính tay em làm. Anh rất nhớ em. Nếu có kiếp sau, anh sẽ không bao giờ để mất em, dù chỉ một lần.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nỗi buồn một chiều đông Cho đến bây giờ, trái tim em vẫn đập những nhịp khoẻ khoắn, không có dấu hiệu của sự mệt mỏi. Chỉ tiếc là giờ đây, điều ấy không còn ý nghĩa gì với anh và cả với em. Một người con gái khó yêu và lắm nỗi niềm như em, cứ nghĩ có lẽ chẳng bao giờ yêu được ai, thế nhưng...