Câu chuyện hẩm hiu của tờ giấy đăng ký kết hôn
Không có thứ gì đáng thương hơn tờ giấy đăng ký kết hôn: Được biết đến hai lần trong đời là lúc khai sinh và lúc khai tử…
- Ai cũng tự cho mình là khổ nhất trong khi mỗi người, mỗi vật sinh ra đều có chức năng, nhiệm vụ riêng. Đáng lẽ bạn phải tự hào vì đã làm tròn chức năng, nhiệm vụ của một tờ đăng ký kết hôn, hà cớ gì mà bạn than vãn mình đáng thương nhất?
Tôi không than vãn thì tự tôi đã mang một cái kiếp đáng thương rồi. Cái gì sinh ra cũng có lúc vui, lúc buồn, lúc đau khổ, lúc hạnh phúc. Nghĩa là họ chỉ kêu đau khổ khi họ đau khổ, chỉ một thời điểm thôi. Còn tôi, từ lúc sinh ra đến giờ, không lúc nào tôi thấy mình hết đáng thương.
- Nghe có vẻ không hợp lý. Tôi thấy người ta rất cần bạn…
Vấn đề nằm ở chỗ này. Người ta ai cũng cần một tờ giấy đăng ký kết hôn để chứng minh với đời rằng tôi là người đã lập gia đình. Rồi người ta lãng quên điều đó. Đôi lúc, những “đứa” mang kiếp giấy đăng ký kết hôn như tôi thấy chức năng của mình thật kệch cỡm thay vì đại diện cho điều thiêng liêng của các cặp đôi: Đại diện cho nền tảng gia đình.
Họ – những cặp vợ chồng hành hạ tinh thần những tờ giấy đăng ký kết hôn bằng cách vứt chúng tôi vào trong xó xỉnh nào đó để cho gián gặm nhấm, mốc bao phủ và chuột đe dọa. Trong khi đó, họ cãi vã nhau, họ đi ngoại tình, họ bỏ bê con cái và họ đổ tội cho tờ giấy đăng ký kết hôn.
Hôn nhân là do họ tự nguyện. Đăng ký kết hôn cũng là do họ tự dắt nhau đi làm. Họ hàng nhà tôi không bắt ép bất cứ một cặp đôi nào phải đến rước chúng tôi về, họ tha thiết được làm việc đó. Nhưng sự trân trọng của họ đối với chúng tôi chỉ diễn ra trong tích tắc.
- Bạn có thể kể chuyện vui, chuyện buồn của đời làm giấy đăng ký kết hôn cho mọi người được không?
Mỗi tờ giấy đăng ký kết hôn ra đời đều mang một trọng trách lớn: Gắn kết hai con người không có quan hệ huyết thống trong một gia đình. Chúng tôi mang giá trị yêu thương bền vững đến cho con người, giúp họ sống có trách nhiệm với nhau hơn, hiểu và thông cảm cho nhau hơn.
Chúng tôi hi sinh mọi thứ trong thầm lặng để chứng kiến mọi động thái trong gia đình nhỏ mà chúng tôi đại diện quan hệ vợ chồng. Chúng tôi đau đến quặn lòng khi thấy những giọt nước mắt của người phụ nữ. Chúng tôi xót xa, dày vò khi chứng kiến cảnh những đứa con trong gia đình đó lớn lên và hư hỏng. Chúng tôi thật sự bực mình khi những chuyện bé tí, có thể giải quyết nhẹ nhàng nhưng mọi người cứ làm to mọi việc lên…
Những cặp vợ chồng thật nhẫn tâm. Họ không cố gắng vì cuộc sống chung của họ chính là hành hạ và bào mòn tinh thần tất cả những người xung quanh, trong đó có tờ giấy đăng ký kết hôn như chúng tôi. Số phận của chúng tôi gắn với số phận cuộc hôn nhân của họ. Họ có thể có tờ giấy đăng ký kết hôn khác, nhưng chúng tôi chỉ có 1 lần để sống.
Chị không biết rằng, số phận tờ giấy đăng ký kết hôn thật bạc bẽo. Có những tờ giấy tồn tại được có… 2 tuần. Có những tờ giấy trải qua một cuộc hôn nhân mà không có một ngày sống bình yên. Đến khi bị khai tử rồi mà vẫn không nhắm mắt được vì thực sự tờ giấy đăng ký kết hôn đó đã dùng cả cuộc đời mình để vun đắp hạnh phúc lứa đôi cho người ta nhưng lại bị đối xử rất tàn bạo.
Chúng tôi đã sống một cuộc sống bấp bênh, nước mắt thì nhiều mà niềm vui thì ít. Quan trọng là chúng tôi không có lỗi, lỗi là ở những cặp vợ chồng. Nhưng ai cũng lấy tờ giấy đăng ký kết hôn ra và coi đó nguyên nhân gây mọi đau khổ, rắc rối cho họ. Thật vô lý hết sức!
Video đang HOT
Số phận tờ giấy đăng ký kết hôn thật bạc bẽo. Có những tờ giấy tồn tại được có… 2 tuần. Có những tờ giấy trải qua một cuộc hôn nhân mà không có một ngày sống bình yên (Ảnh minh họa).
- Tôi không hiểu lắm hoàn cảnh của bạn nhưng chia sẻ với bạn những áp lực mà các bạn phải trải qua. Là người trong cuộc, bạn có nhận xét như thế nào về hôn nhân? Có cách nào cứu vãn tình trạng này không?
Chứng kiến những cuộc hôn nhân, tôi rút ra kết luận: Đặc điểm chung của hôn nhân chính là chuyện bé xé ra to. Trong khi hôn nhân cần sự nỗ lực hòa hợp của hai người thì mỗi người lại đặt cái tôi to đùng của mình lên để yêu cầu và phán xét người khác. Thông thường, các cặp vợ chồng sẽ có vấn đề (lớn hay nhỏ) ngay lập tức khi về sống với nhau.
Con người các chị lý giải tình yêu, hôn nhân phức tạp thế nào tôi không biết, nhưng tôi thấy mọi chuyện rất đơn giản. Vì đa số các cặp đôi lấy nhau đều không bị ép buộc. Điều đó có nghĩa, căn bản từ đầu họ muốn có một cuộc sống hạnh phúc.
Nhưng cách họ sống với nhau thật tồi. Trong khi cuộc sống sau hôn nhân khác cuộc sống một mình thì họ cứ áp tiêu chuẩn cuộc sống của riêng mình cho đối tác là vợ (chồng). Điều này dẫn đến sự không thỏa mãn và mọi chấp nhặt từ đây mà ra.
- Đơn giản vậy sao bạn không giúp họ vượt qua mọi việc một cách dễ đàng? Chỉ cần bạn nói với người ta là người ta sẽ nhận thức được thôi mà…
Điều quan trọng là trong hôn nhân, người ta thường mù quáng đến mức đóng mọi suy nghĩ và không nghe bất cứ lí giải sáng suốt nào của ai. Con người toàn tự làm khổ mình bằng cách tư duy như thế.
Cứ đụng chạm đến vấn đề cá nhân của họ, đến trời cũng không đưa ý kiến gì huống chi một tờ giấy đăng ký kết hôn như tôi. Họ có thể nghe, hiểu, nhưng đối diện với bản thân họ lại tin vào lời nói không thiện chí của phần con người ích kỷ trong chính mình. Có những người hành động xong thì hối tiếc. Cô bảo con người các cô như thế có ngu ngốc không?
- Vậy là đối diện với cuộc sống hôn nhân rất khó?
Khó bởi vì rất ít người vượt qua, các cô tự nghĩ thế. Nếu mọi người nghĩ được rằng: Hôn nhân là sự dung hòa quyền lợi, ý kiến, quan điểm của vợ và chồng để có điểm chung thì tôi nghĩ những tờ giấy đăng ký kết hôn như tôi không bị tổn thương nhiều.
Nhưng có nói đến bất tận thì cuối cùng tôi cũng chỉ xin tổng kết: Tôi không may mang số phận của tờ giấy đăng ký kết hôn. Và đó là số phận thật hẩm hiu. Nếu có một sự ước ao thay đổi, tôi chỉ ước ao được hóa kiếp, kiếp sau không phải làm giấy đăng ký kết hôn. Một trong hai người sở hữu tôi kiếp sau sẽ là giấy đăng ký kết hôn để bị ngược đãi như tôi bị ngược đãi bây giờ!
- Tôi thấy bạn tiêu cực, nhưng dù sao tôi cũng không dám trông chờ ở bạn một sự bao dung đối với cặp đôi của bạn. Bạn cũng phải nghĩ đến bản thân mình trước chứ nhỉ! (Cười và kết thúc trò chuyện).
Theo afamily
Người đàn bà bất hạnh và ba chiếc váy cưới
Chị đã mặc vào ba chiếc váy cưới đẹp đẽ và lộng lẫy, nhưng chẳng chiếc váy nào đem lại cho chị được niềm hạnh phúc như mơ ước.Từ nhỏ, chị đã mơ về ngày mình sẽ được mặc một bộ váy cưới thật lộng lẫy và sẽ hưởng cuộc sống hạnh phúc như một nàng công chúa. Ngày ấy rồi cũng đến. Chị cất công đi khắp các hàng áo cưới ở thành phố, lật giở từng cuốn catalogue, ngắm nghía từng chi tiết trên váy áo và thử lên người những bộ váy vừa mắt. Sau bao nhiêu ngày tìm kiếm, chị đã chọn được chiếc váy cưới ưng ý của mình.
Chị hớn hở dẫn Đức, chồng sắp cưới, đến cửa hàng xem chị thử lại chiếc váy cưới đó. Khi thấy chị xúng xính váy áo, Đức bảo: "Trông thì đẹp đấy. Nhưng giá bao nhiêu. Mẹ dặn là chỉ nên thuê váy bình dân thôi, chứ em vào cửa hàng lớn thế này tốn tiền lắm". Chị xị mặt đáp: "Cưới cả đời mới có một lần. Em muốn mình phải thật xinh đẹp. Em sẽ trả tiền thuê bộ váy này chứ có bắt anh thuê cho em đâu mà anh phải lo". "Em buồn cười nhỉ. Tiền của em hay tiền của anh sau này cũng là tiền của gia đình hết", Đức giục.
Quả đúng như lời Đức nói, sau đám cưới, tiền của chị hay tiền của chồng đều là tiền của gia đình, phải nộp để mẹ chồng quản lý. Nộp hết tiền lương cho mẹ chồng có nghĩa là bất cứ lúc nào cần phải chi tiêu gì, chị đều phải hỏi xin.
Không chỉ có chuyện tiền nong, mọi chuyện trong nhà chị đều phải nhất nhất nghe theo mẹ chồng. "Mẹ bảo không cần đi trăng mật, lãng phí mà phù phiếm", "Mẹ bảo hai vợ chồng mình phải có con trong tháng này vì chỉ tháng này mới hợp với bố mẹ, nếu không 2 năm nữa mới được sinh con", "Mẹ bảo việc cơm nước là của phụ nữ, nhưng mẹ già yếu không thể làm được nên từ giờ em lo cho tốt việc này đi", "Mẹ bảo em phải giặt tay cho quần áo khỏi hỏng", "Mẹ bảo chợ cách nhà có hơn 1km thôi, em đi bộ cho dẻo chân", "Mẹ bảo không ăn uống ngoài hàng, bẩn thỉu tốn kém. Đi làm xong mình cứ về nhà là an toàn nhất"... Nếu chị không đồng ý, hai vợ chồng lại xảy ra cãi vã. Cứ thế, chị phải cố căng sức chịu đựng cụm từ "Mẹ bảo".
Chị mang bầu, bị nghén nên không ăn được gì, người lúc nào cũng mệt mỏi. Chị xin cơ quan nghỉ phép nhưng vẫn phải làm tất cả việc nhà như lúc bình thường. Đức nói: "Mẹ bảo em bầu bí phải vận động nhiều mới khỏe được". Sức khỏe suy kiệt lại phải cố làm nhiều việc chân tay, chị sảy thai. Chị chẳng nhận được lời an ủi hay chia sẻ từ mẹ chồng hay chồng trái lại liên tục bị chì chiết: "Mẹ bảo tại em không cẩn thận mới gây ra chuyện này. Em giết con rồi đấy có biết không. Giờ thì phải 2 năm nữa mới được có lại thì cứ ngồi đấy mà chờ".
Đau đớn vì mất đứa con trong bụng, lại nhận được sự đối xử lạnh lùng của chồng, bao nhiêu uất ức chất chứa từ lâu trong chị bùng lên dữ dội. Chị lẳng lặng viết đơn ly hôn.
Chị đã mặc 3 chiếc váy cưới nhưng chưa lần nào được hạnh phúc trọn vẹn (ảnh minh họa)
Trong lúc chị đang chìm đắm trong đau khổ với cú sốc đầu đời thì gặp Thành, một người bạn của bạn chị. Là trai tân nhưng khi biết hoàn cảnh của chị, Thành luôn ở bên chia sẻ và tâm sự làm nỗi buồn trong chị vơi đi rất nhiều. Chị như tìm thấy ở Thành sự bản lĩnh chứ không phải lúc nào cũng nghe cụm từ "Mẹ bảo" như với Đức. Có lẽ vì cảm giác này mà chị sẵn sàng trao gửi thân mình cho Thành. Hơn 3 tháng quen nhau, chị có bầu 2 tháng. Gia đình Thành chấp nhận để hai người lấy nhau. Chị vội vã chuẩn bị cho đám cưới "chạy bụng".
Không cầu kỳ như lần cưới đầu tiên, chị chỉ đến một cửa hàng áo cưới gần nhà, chọn lấy một bộ váy thiết kế làm thế nào để không lộ bụng.
Chị cảm thấy rất biết ơn và đôi chút áy náy vì thấy Thành phải chịu thiệt thòi khi lấy chị, "gái nạ dòng" lại không có được một đám cưới đàng hoàng như người ta. Nhưng chỉ sau 1 ngày kết hôn, chị mới biết người thua thiệt chính là mình.
Chị bị đánh thức vào sáng sớm bởi tiếng đập cửa và chửi bới om xòm. Không thấy chồng nằm cạnh, chị xuống nhà nhưng cũng chẳng có ai. Chị mở cửa thì một đám người mặt mũi dữ tợn xông vào nhà làm chị chết khiếp. Họ là những chủ nợ. Con số nợ mà họ thông báo cho chị lên đến 200 triệu.
Họ bảo: "Thằng Thành nó vay tiền chơi cá độ, lần lữa bao nhiêu ngày rồi không trả".
Chị vội vã gọi điện cho chồng. "Bố mẹ dạt về quê rồi. Anh đi lánh nạn một thời gian. Giờ anh không biết trông vào đâu nữa. Nhà cũng đặt ngân hàng rồi. Em giúp anh cầm cự mấy ngày để anh tìm cách", Thành nói rồi tắt máy. Chị sững sờ trước những gì mình nghe được nhưng cố tỏ ra bình tĩnh.
Nghĩ đến đứa con trong bụng, chị đành về nhà đẻ vay một ít tiền với lý do làm ăn, rồi đi vay tứ tung bạn bè cùng với số tiền gom góp bao lâu dồn vào để trả hết nợ. Xong việc, chị gọi điện để Thành về nhà và đón bố mẹ ở quê lên. Bố mẹ chồng tỏ ra biết ơn chị, cảm ơn rối rít. Thành cũng tỏ ra hối lỗi, hứa sẽ không bao giờ chơi cá độ bóng đá nữa.
Cuộc sống bình yên được gần đến ngày chị sinh con. Một buổi sáng, chị lại bị giật mình thức giấc bởi tiếng đập cửa. Xách túi quần áo xuống nhà, chị không thấy xe máy đâu. Mở điện thoại định gọi cho Thành thì chị thấy có tin nhắn. "Anh mượn tạm xe em một thời gian. Em ở nhà tự lo mọi việc nhé".
Chị ngồi phịch xuống ghế, đầu óc quay cuồng. Đến lúc này thì chị chẳng còn hơi sức nào mà lo nợ nần nữa. Ngày chị sinh con, chị báo cho bố mẹ chồng ở quê nhưng chẳng ai lên thăm nom chị lấy một lần. Thành thì tắt điện thoại không liên lạc được. Quá đau đớn và thất vọng, chị lại nhờ luật sư giúp cho việc ly hôn.
Chị thuê một căn hộ nhỏ và sống nuôi con một mình. Còn chị xin làm cho công ty nước ngoài, cố kiếm thật nhiều để bù lại số tiền đã phải nhờ bố mẹ lo khi chị sinh nở lẫn trả nợ giúp Thành lúc trước. Thời gian nguôi ngoai đi chuyện tình cảm nhưng trong chị hiện hữu sự căm ghét đối với đàn ông Việt Nam.
Trong số những đối tác nước ngoài, chị quen với Thomas, một anh chàng người Pháp. Từ công việc, chị và Thomas trở nên thân thiết hơn trong chuyện tình cảm. Nhưng những cú vấp ngã đã nhắc nhở chị không thể vội vã trong chuyện hôn nhân. Hai người cứ thế cặp kè hơn 2 năm trời. Cô con gái nhỏ của chị có vẻ rất hợp với Thomas, luôn miệng gọi anh ta là "Papa".
Cho đến một ngày, Thomas cầu hôn chị bằng một chiếc nhẫn và một hộp quà lớn. Chị đã nhận lời. Mở hộp quà, chị bất ngờ khi thấy trong đó là một chiếc váy cưới. "Món quà này anh đặt mua ở bên Pháp cho em đấy", Thomas bảo.
Chiếc váy trắng ngà trông sang trọng và gợi cảm. Gấu váy có một vết bẩn mờ nhưng chị không để tâm lắm. Chị mặc thử, vui sướng ngắm mình trong gương rồi lấy chiếc Iphone chụp hình, đăng tải lên Facebook. Bức ảnh của chị nhận được rất nhiều lời nhận xét và chúc mừng của bạn bè. Trong số đó, chị để ý thấy có lời nhận xét của một người bạn của Thomas: "Trông bạn thật giống bạn của tôi, Jeanne".
Tò mò, chị tìm vào danh sách bạn bè của người này và thấy có một người tên Jeanne. Khi vào trang cá nhân của Jeanne, chị hiểu được rằng người con gái tên Jeanne đã qua đời trong một tai nạn xe hơi trước ngày cưới không lâu. Lui xuống thời gian xa hơn, chị giật mình khi thấy những bức ảnh cưới. Trong ảnh, chú rể không ai khác là Thomas và chiếc váy cưới Jeanne mặc giống y hệt bộ váy Thomas mới tặng chị.
Chị vô cùng bàng hoàng, mồ hôi lạnh toát sống lưng. Phải đến một lúc sau, chị mới định thần lại. Chị lập cập vơ lấy chiếc váy cưới đang ở trên mắc áo cố nhét lại chiếc hộp. Tay run lẩy bẩy, chị cố trấn tĩnh để bấm điện thoại. "Công ty chuyển phát nhanh đấy phải không? Xin hãy đến ngay nhà tôi, tôi có món đồ phải chuyển đi gấp. Tôi xin anh hãy mau lên", giọng chị lạc hẳn đi.
Theo afamily
Ôsin không về quê ăn Tết vì "yêu" ông chủ Ôsin trẻ vừa òa khóc thú nhận cái thai trong bụng chính là của "ông chủ" trẻ - tức là chồng chị. Chỉ còn hơn 1 tháng nữa là Tết rồi mà nhà chị đang rối như tơ vò, chị không nghĩ có lúc rơi vào hoàn cảnh khóc dở, mếu dở thế này. Đã trải qua đủ mọi cung bậc cảm xúc,...