Câu chuyện của những người nhớ kiếp trước (kỳ 2)
Một cậu bé người Anh khiến mẹ sửng sốt khi miêu tả chính xác nơi ở của cậu trong kiếp trước. Đó là một ngôi nhà màu trắng nằm trên bờ biển.
Cậu bé luôn mơ thấy vũ khí và tai nạn máy bay
Khi mới 2 tuổi, cậu bé James Leininger ở Mỹ thường nghĩ rằng trước đây cậu là một phi công lái máy bay chiến đấu hải quân trong trong thế chiến II. Leininger không thích chơi với bất kỳ đồ chơi nào khác ngoài máy bay. Sau một thời gian, cậu thường mơ thấy ác mộng về vũ khí và các vụ tai nạn máy bay khủng khiếp.
Ảnh minh họa: pixgood.com
James có thể chỉ cho mẹ vị trí bình chứa xăng của một chiến đấu cơ mặc dù trước đó cậu chỉ xem những chương trình thiếu nhi. Mỗi khi ngồi lên máy bay đồ chơi, Leininger thường đi xung quanh kiểm tra giống như một phi công thực thụ đang kiểm tra chiến đấu cơ trước khi cất cánh. Em kể với cha rằng trước đây em từng cất cánh từ hàng không mẫu hạm Natoma và phi công lái cùng là Jack Larson. Sau khi tìm hiểu, cha cậu phát hiện Natoma là một hàng không mẫu hạm nhỏ thuộc hạm đội Thái Bình Dương, còn Jack Larson là một người đang sống tại Arkansas.
Đứa trẻ kể rằng nó thiệt mạng trong một vụ rơi máy bay ở Iwo Jima. Người phi công chết trong vụ đó là James M. Huston. Cha mẹ cậu bé vô cùng sửng sốt. Họ liên hệ với người chị gái của Huston để kể về những điều kỳ lạ của con trai. Chị gái của Huston gửi lại một bức tượng bán thân của George Washington và một mô hình máy bay Corsair – hai món tài sản cá nhân của James Huston mà đơn vị của anh gửi về nhà sau chiến tranh.
Nhà nghiên cứu nhớ về cuộc sống từ thế kỷ 19 nhờ thôi miên
Một trong những câu chuyện về đầu thai nổi tiếng nhất thế giới thuộc về Ruth Simmons – một phụ nữ người Mỹ đồng thời là nhà nghiên cứu hiện tượng tái sinh. Năm 1952, Simmons nhờ nhà thôi miên Morey Benstein giúp cô tìm lại tiền kiếp. Trong lúc thôi miên, cô bắt đầu nói chuyện bằng giọng Ireland đặc sệt. Simmons kể rằng kiếp trước cô là Bridey Murphy, một phụ nữ sống ở thành phố Belfast, phía bắc Ireland, vào thế kỷ 19. Tuy nhiên, người ta không thể xác nhận độ chân thực đối với nhiều thông tin mà cô kể. Cô còn nhớ tên hai người mà trước đây cô thường mua thực phẩm là John Carrigan và Farr cùng tên cửa hàng của họ vào những năm 1865 – 1866. Các câu chuyện của Ruth Simmons đã được chuyển thể thành phim.
Cậu bé kể vanh vách cuộc sống kiếp trước
Cameron Macauley – một người sống tại thành phố Glasgow, Scotland – đã khiến mẹ “dựng tóc gáy” khi kể chi tiết về cuộc sống tiền kiếp. Từ khi mới 2 tuổi, Macauley nói rằng cậu từng sống trong một ngôi nhà màu trắng trên đảo Barra, ngoài khơi phía tây bờ biển Scotland, cách nơi sống hiện tại khoảng 1 giờ bay. Ngôi nhà nhìn ra đường băng. Gia đình cậu nuôi một con chó hai màu đen, trắng và cha cậu tên là Shane Robertson. Ông qua đời trong một tai nạn xe hơi. Macauley thường vẽ về ngôi nhà màu trắng bên bờ biển và than thở rằng cậu nhớ người mẹ trước đây.
Lớn hơn một chút, cậu bé càng tỏ ra buồn rầu, ủ rũ. Gia đình Macauley quyết định đưa cậu tới đảo Barra. Họ thấy một ngôi nhà màu trắng thuộc về gia đình Robertson, hình ảnh về con chó màu đen, trắng và xe hơi giống như loại xe trong ký ức cậu bé trong những bức tranh trên tường. Tuy nhiên, không ai xung quanh đó còn nhớ về người chủ Robertson của ngôi nhà. Macauley đi xung quanh nhà và mọi đặc điểm của nó đều khớp với những hình ảnh xuất hiện trong ký ức của cậu về kiếp trước.
Trở về Glasgow, Macauley ít nhớ về tiền kiếp hơn. Tuy nhiên, cậu nói rằng cái chết chưa hẳn đã kết thúc vì con người còn có thể quay lại thế giới này lần hai.
Macauley luôn nhớ về hình ảnh cuộc sống trước đây, về ngôi nhà màu trắng bên bờ biển và chú chó có bộ lông đen trắng. Ảnh: blogspot.com
Video đang HOT
Người đàn ông “chết vì uống sữa đông lạnh” trong kiếp trước
Parmod Sharma là một người sinh năm 1944 tại Ấn Độ. Lúc 2 tuổi, Sharma nói rằng mẹ không phải nấu ăn cho cậu nữa bởi vợ cậu ở thành phố Moradabad sẽ làm việc đó. Moradabad là thành phố thuộc bang Uttar Pradesh, Ấn Độ, cách Bisauli – nơi ở hiện tại, 145 km.
Khi lên 3 tuổi rưỡi, Sharma kể về một doanh nghiệp liên doanh bán bánh và đồ uống tên “Anh em Mohan”, nơi em và các thành viên gia đình làm việc. Đứa bé khẳng định nó từng có một chuỗi cửa hàng bánh ngọt.
Trong cuộc sống trước đây, Sharma “là một thương gia khá giả” nên cậu bé thường phàn nàn tình hình tài chính ở cuộc sống hiện tại. Sharma khuyên cha, mẹ không nên uống sữa đông lạnh và nói rằng cậu sẽ ốm nếu uống loại sữa đó. Sharma kể rằng trước đây, cậu chết trong bồn tắm và đây cũng là lý do khiến cậu ghét tắm bồn.
Cha mẹ Sharma hứa rằng họ sẽ đưa cậu tới Moradabad khi cậu chăm học. Quả thực, họ phát hiện một gia đình mang họ Mehra từng sở hữu nhà hàng “Anh em Mohan”. Người quản lý nhà hàng, Parmanand Mehra, qua đời vào năm 1943 sau khi uống sữa đông lạnh và mắc bệnh đường tiêu hóa. Parmanand phải tắm thuốc để chữa bệnh và ông qua đời trong bồn tắm.
Parmod Sharma nhớ kiếp trước ông là một người làm bánh ngọt. Ảnh: blogspot.com
Theo Zing
Cồn Cỏ - Hồi ức những ngày giữ đảo 50 năm trước
Có những ngày địch bắn phá hơn 30 lần hòng cướp đảo, biến nơi đây thành căn cứ quân sự làm bàn đạp mở rộng chiến tranh ra miền Bắc. Giữa bom đạn, thiếu thốn đủ bề, những người lính vẫn kiên trì giữ đảo - giữ một Tổ quốc thu nhỏ giữa trùng khơi.
Đại tá Nguyễn Văn Tuân, nguyên đảo phó đảo Cồn Cỏ.
82 tuổi đời, căn bệnh tim mạch khiến đại tá Nguyễn Văn Tuân (phường Hà Huy Tập, Tp Vinh, Nghệ An) không còn giữ được dáng vẻ tinh anh nhanh nhẹn như trước. Cuộc nói chuyện thỉnh thoảng phải nghỉ giữa chừng để ông ổn định sức khỏe bởi ông vừa trải qua một đợt điều trị dài ngày, mới trở về nhà được 2 hôm.
Nhắc tới đảo Cồn Cỏ, đôi mắt người cựu binh sáng lên. Một thời gian khó, hiểm nguy nhưng cũng là một chương đời rất đỗi hào hùng hiện về trong ký ức.
Cuộc chiến giữ đảo
Năm 1964, anh lính Nguyễn Văn Tuân được điều tới trung đoàn 270, thuộc Sư đoàn 341 - sư đoàn bảo vệ giới tuyến Vĩnh Linh. Thời điểm này, cuộc chiến tranh chống Mỹ cứu nước đang ở thời kỳ ác liệt. Bằng việc dựng lên "sự kiện Vinh Bắc bộ", Mỹ mở rộng chiến tranh phá hoại ra miền Bắc. Vĩnh Linh (Quảng Trị) trở thành giới tuyến quân sự tạm thời chia cắt hai miền đất nước. Giữa năm 1965, Nguyễn Văn Tuân được điều ra đảo Cồn Cỏ và là Đảng ủy viên, đảo phó đảo Cồn Cỏ.
"Nếu như nói Vĩnh Linh là tuyến đầu của cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước thì đảo Cồn Cỏ là vị trí tiền tiêu. Đây là điểm đối đầu giữa lực lượng 2 miền Nam - Bắc. Đảo Cồn Cỏ có vị trí hết sức quan trọng về chính trị lẫn quân sự. Nếu để Cồn Cỏ rơi vào tay địch, chúng sẽ xây dựng căn cứ quân sự, cản trở giao thông tiếp tế từ Bắc vào Nam và là căn cứ quân sự, làm bàn đạp đánh phá ra miền Bắc. Bảo vệ đảo Cồn Cỏ, không để đảo rơi vào tay địch là nhiệm vụ hết sức cấp thiết và vô cùng quan trọng", đảo phó Nguyễn Văn Tuân phân tích về tầm quan trọng của mảnh đất rộng chưa đầy 4km2, cách bờ biển Vĩnh Linh gần 30km theo đường chim bay này.
Đại tá Tuân bên những trang nhật ký những ngày chiến đấu, giữ đảo Cồn Cỏ.
Bởi tầm quan trọng đó, Cồn Cỏ trở thành mục tiêu đánh phá ác liệt của đế quốc Mỹ. Cồn Cỏ nằm riêng biệt giữa biển, mọi thứ từ lương thực, vũ khí, khí tài và cả lực lượng đều phải chi viện từ đất liền ra. Trong khi đó, muốn "làm cỏ" cộng sản trên hòn đảo này, đế quốc Mỹ dùng nhiều tàu chiến, máy bay và cả biệt kích người nhái liên tục tấn công đảo. Có những ngày, địch tổ chức hơn 30 lượt bắn phá từ máy bay, tàu chiến vào hòn đảo này.
"Địch đánh suốt ngày bằng bom, bằng pháo. Đảo Cồn Cỏ có khi không còn một bóng cây, mặt đất như bị cày xới lên từng mét. Lính đảo phải đào công sự dày đặc khắp nơi để chiến đấu với quân thù. Mỗi trận địa đều được anh em đặt một cái tên như Hà Nội, Sông Hồng, Hà Nam, Hải Phòng... Với anh em chúng tôi, đảo như một Tổ quốc thu nhỏ mà nhiệm vụ giữ đảo - bảo vệ Tổ quốc là trọng trách mà Đảng và nhân dân giao phó, dù bất kỳ khó khăn, gian khổ, hiểm nguy nào chúng tôi cũng phải hoàn thành", đại tá Tuân nhớ lại.
Lật giở bản sao của cuốn nhật ký (bản chính đang được trưng bày ở Bảo tàng Quân khu 4 - PV), ông chỉ cho tôi xem những dòng chữ dày đặc viết vội vàng. Ở đó, từng ngày, từng phút của cuộc chiến đấu giữ đảo được người đảo phó ghi lại. Có những ngày, những cái gạch đầu dòng - là một đợt Mỹ đánh đảo cứ dài mãi ra, kín hết cả trang giấy. Nhưng những đợt tấn công của địch đều bị lính đảo đẩy lùi.
Lần chỉ huy 1 trận địa pháo hiệp đồng đánh tàu thủy địch được ông ghi vào nhật ký: "4h20 phút 5 tàu địch tập kích vào đảo. Bọn xảo quyệt. Mình đợi chúng nó suốt đêm. Nó cứ gầm gừ ngoài xa. Bây giờ chúng lại đang ở phía Đông Bắc đấm lưng mình. Chúng nhát như thỏ.... Đạn chiu chíu, vượt qua hỏa lực để thực hiện hiệp đồng. Đó kìa, chúng nó đang chạy tháo mạng.
Cuộc chiến giữ đảo được vị đảo phó ghi lại từng giờ, từng phút trong cuốn nhật ký của mình.
Bắn! Bắn. Sao, sao thế? 1 tiếng nổ choáng tai, tối sầm rát mặt mũi. 1 chiến sỹ bị thương nằm xuống bên mình... 13h. Lại đi tổ chức trận địa mới. 21h, 3 tàu địch bắn vào đảo nhưng lần này không lâu đâu, 5 phút thôi. Trận địa của ta đã mở, hướng vào tàu địch nã. Hay lắm. 1 phát, 2 phát... Cừ lắm. 8 phát. Và kìa, vệt sáng lóe lên ở cái hỏa tiễn thứ 4 khổng lồ ấy. A, chúng nó chuồn, chúng nó chạy. Bắn, bắn!
Nhưng lúc đó, 1 quả đạn 40 ly đánh trượt ống nhóm tới tay. Mảnh đạn sượt qua da cổ, mũ sắt rơi xuống. Không hề gì các đồng chí ạ. A lô, a lô K2, tàu địch bỏ chạy, anh em an toàn, kết quả xác minh sau".
Cũng bởi cuộc chiến đấu ở đảo Cồn Cỏ hết sức ác liệt nên đảo nhận được nhiều sự quan tâm, động viên của lãnh đạo Đảng và Quân ủy Trung ương. Bác Hồ còn dặn dò lính đảo trồng cây dong riềng lên nóc hầm và các trận địa, vừa có thể ngụy trang lại vừa có thể tăng gia, tự túc một phần lương thực tại chỗ.
"Thỉnh thoảng, Bác Hồ, Bác Duẩn lại gửi quà ra cho anh em. Những lúc yên bình hiếm hoi, anh em lên mũi đồi cao nhất ngóng về đất liền. Ở đó là quê hương, là cha mẹ, là vợ con yêu dấu. Nhưng ở đó cũng có niềm tin của Đảng, của Bác Hồ, của nhân dân đặt lên vai chúng tôi. Và lính đảo chúng tôi quyết giữ đảo tới cùng", đại tá Nguyễn Văn Tuân nắm chặt bàn tay của mình tự lúc nào.
Tiếp tế cho đảo tiền tiêu
Tháng 1/1966, Nguyễn Văn Tuân được điều về đất liền nhưng không phải để nghỉ ngơi là nhận nhiệm vụ hết sức quan trọng: chỉ huy tiếp tế cho đảo Cồn Cỏ. Địch đánh phá đảo, bao vây suốt ngày đêm. Lương thực, vũ khí, thuốc men tiếp tế cho đảo không đáp ứng được nhu cầu ngày càng ác liệt của chiến tranh. Để ngăn chặn nguồn tiếp tế từ trong đất liền ra, địch cho tàu lượn lờ trên biển, truy đuổi, bắn phá hoặc bắt tàu tiếp tế cùng các thành viên trên tàu.
Đã từng phải chịu những trận đói quay quắt trên đảo, tình trạng thiếu nước ngọt, thiếu rau xanh khiến người phù thủng, nổi mụn nhọt nên Nguyễn Văn Tuân hiểu hơn ai hết những gian khổ, khó khăn của người lính nơi vị trí tiền tiêu này. Địch tăng cường đánh phá trên biển lẫn trên đất liền. Kho hàng phải để cách xa bến 2-3km, phương tiện vận chuyển chỉ là những thuyền 2 buồm, 6 mái chèo, 1 người lái, tải trọng từ 6-10 tấn bởi vậy việc tiếp tế cho đảo gặp rất nhiều khó khăn.
Đại tá Tuân kể về những khó khăn, hiểm nguy khi tiếp tế vũ khí, lương thực cho đảo Cồn Cỏ.
Trước đó, nhiệm vụ này được giao cho lực lượng Hải quân nhưng căn cứ vào tình hình thực tế, Quân ủy Trung ương quyết định Đại đội 22 vận tải thuyền và quân dân Vĩnh Linh sẽ dảm trách nhiệm vụ nặng nề này. Là chỉ huy đại đội vận tải 22, Nguyễn Văn Tuân bắt tay vào một cuộc chiến mới. Với sự chi viện về cán bộ kỹ thuật, động cơ máy, lực lượng vận tải biển nghiên cứu cải tiến, đóng mới tàu thuyền tải trọng lớn phục vụ vận chuyển. Lần đầu tiên, ngư dân Vĩnh Linh đã đóng được tàu máy. Với sự "trợ sức" của động cơ đẩy, tàu chở được nhiều hơn, đi nhanh hơn.
Trong thời kỳ kháng chiến, bộ đội đảo Cồn Cỏ đã bắn rơi 48 máy bay, bắn chìm 17 tàu chiến và tàu biệt kích của Mỹ - ngụy. Với những chiến công vang dội đó, đảo Cồn Cỏ đã vinh dự được Đảng và Nhà nước 2 lần tuyên dương danh hiệu Anh hùng LLVT nhân dân; được Bác Hồ 3 lần gửi thư khen ngợi và tặng ảnh chân dung của Người.
"Mỗi năm, việc vận chuyển hàng tiếp tế cho đảo chỉ thực hiện được từ tháng 2 âm lịch đến tháng 4-5. Chỉ trong vòng 3 tháng, phải tiếp tế đủ lương thực, vũ khí và cả con người cho đảo trong vòng 1 năm. Từ bến ra đảo chỉ có 30km theo đường chim bay nhưng để tránh địch, mỗi chuyến tàu phải đi suốt cả đêm. Mỗi chuyến đi là cả một cuộc chiến thực sự nhưng đảo gọi, đất liền phải khắc phục tất cả những khó khăn, hiểm nguy để tiếp tế", đại tá Nguyễn Văn Tuân nói.
Mỗi chuyến đi là một cuộc chiến thực sự khi trước mặt là kẻ thù với tàu lớn, vũ khí hiện đại còn phía ta chỉ là những con thuyền thô sơ, ì ạch đè sóng. Đã có những chuyến thuyền 12 chiếc nhưng chỉ có 4 chiếc thoát khỏi vòng vây dày đặc của địch. Mất thuyền, mất hàng, mất người nhưng đau đớn hơn là hàng không kịp tiếp tế ra Cồn Cỏ phục vụ anh em chiến đấu. Bảo vệ hàng là nhiệm vụ hết sức quan trọng, bởi vậy, ngoài việc chất hàng lên tàu, việc bố trí những vũ khí gì để vừa có thể chiến đấu với địch lại không làm ảnh hưởng tới tải trọng cũng như sự an toàn của hàng khiến Nguyễn Văn Tuân cùng đồng đội trăn trở suốt mấy tháng trời.
Và phút giây nhớ về những đồng đội, đồng chí ngã xuống khi thực hiện nhiệm vụ bảo vệ đảo Cồn Cỏ.
Sau khi nghiên cứu kỹ cách xây dựng "công sự" trên thuyền, những chiếc thuyền tiếp tế được trang bị khẩu BKZ, cối 82 ly. Có thuyền lớn, có vũ khí, có kinh nghiệm đi biển của ngư dân và có lòng dũng cảm, kiên cường của những người lính vận tải biển, những chuyến hàng tiếp tế đã ra với đảo nhanh hơn, nhiều hơn để phục vụ duy nhất: giữ đảo - giữ vị trí tiền tiêu của cuộc chiến đấu chống Mỹ giữa giới tuyến phân chi 2 miền Nam - Bắc.
Năm 1967, mặt trận đường 9 được mở ra. Địch phải phân tán lực lượng ra nhiều mặt trận khác nhau, tình hình ở Cồn Cỏ "giãn" ra, bớt khốc liệt. Do yêu cầu của tình hình mới, Nguyễn Văn Tuân được phân công trực tiếp vào các chiến trường.
"Là người lính, tôi tự hào đã góp mặt trong tất cả các chiến dịch lớn, từ Điện Biên, đến Mậu Thân, chiến dịch Hồ Chí Minh lịch sử. Sắp tới, kỷ niệm 55 năm ngày truyền thống anh hùng LLVT đảo Cồn Cỏ (8/8/1959), cũng muốn vào thăm trận địa xưa, thăm anh em, đồng đội đã ngã xuống ở đây nhưng chỉ sợ sức khỏe không cho phép", giọng người lính già chùng xuống. Người lính đã kinh qua những khốc liệt của chiến tranh vẫn mềm yếu khi nghĩ về những đồng đội, đồng chí của mình đã ngã xuống trên chặng đường vạn lý trường chinh của dân tộc.
Hoàng Lam
Theo Dantri
Một cô bé Việt Nam nhớ rõ chuyện từ... ba kiếp trước Như Ý từ nhỏ đã nổi tiếng là một hiện tượng "vô tiền khoáng hậu" bởi khả năng thuyết giảng trước đám đông và am hiểu Phật giáo thượng thừa. Khi loạt bài về cô bé Thùy Trang có khả năng sáng tác hàng trăm bài thơ thiền từ năm 4 tuổi khép lại, tòa soạn tiếp tục nhận được thông tin về...