Câu chuyện con trai 20 t.uổi mà mẹ mới 34 t.uổi khiến ai cũng không cầm được nước mắt
Đúng là thằng con trai không có cha, nó gọi mẹ mình bằng chị gái…còn gọi ông bà ngoại bằng mẹ. Nói cho mày biết…mẹ mày hơn mày 14 t.uổi thôi, đó là mẹ mày chứ không phải chị gái mày đâu.
ảnh minh họa
Từ năm Thắng lên 8 t.uổi người ta đã thấy Liên cứ gọi em trai mình là con, mới đầu mọi người thắc mắc vì rõ ràng đó là hai chị em ruột cùng mẹ sinh ra lại gọi nhau như thế. Nhiều người nghĩ chắc do hai chị em thích gọi như vậy. Thế nhưng với người biết rõ ngọn ngành thì họ biết thật sự Thắng chính là con trai ruột của Liên dù hai người chỉ cách nhau 14 t.uổi.
Ngày đó bố mẹ Liên vui mừng khi sinh ra được cô con gái thông minh và xinh đẹp như cô. Cứ tưởng con gái thông minh thì sẽ có tương lai tươi sáng, ấy thế nhưng vào năm Liên 14 t.uổi một lần đi học về muộn thì cô bị đám thanh niên kéo vào bụi rậm c.ưỡng b.ức. Giây phút đó Liên hoảng loạn tột cùng, khi cô tỉnh lại thì đã ở trong viện. Liên bị kích động đến trầm cảm, bố mẹ cô phải khuyên nhủ mãi Liên mới không tìm đến cái c.hết.
Khi Liên đang dần lấy lại sự cân bằng thì bố mẹ cô lại phát hiện ra Liên có thai do bị c.ưỡng b.ức, mẹ cô xin bác sỹ hãy phá bỏ đ.ứa b.é đi. Nhưng nếu phá thai Liên cũng sẽ ảnh hưởng đến tình mạng.
- Con…con sắp làm mẹ rồi đúng không bố mẹ?? Con cảm nhận được có thứ gì đó đang lớn dần trong bụng con.
- Đừng lo con gái yêu, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Video đang HOT
Nghe Liên nói câu đó mà mẹ cô đau thắt từng khúc ruột, không thể bỏ cái thai đi cũng không thể ở yên trong khi bụng một ngày lớn dần. Để con gái không bị xỉa xói từ miệng đời thì mẹ Liên đưa cô về quê đợi sinh nở xong rồi sẽ tính tiếp. Đối với cô bé 14 t.uổi như Liên lúc đó cô không hiểu bất cứ chuyện gì xảy ra, Liên chỉ biết rằng mẹ mình nói cô đang mang thai và thôi. Sau 9 tháng thì Liên sinh ra một b.é t.rai, bản năng cho cô biết đó chính là đứa con của mình.
- Nếu muốn có cuộc sống yên ổn….con nhất định phải giữ bí mật này.
- Nhưng con sợ mọi người biết…
- Con không được nói đ.ứa b.é này là do con sinh ra…Ai hỏi phải nói là mẹ sinh ra…và nó chính là em trai của con. Con hiểu chưa??
Liên gật đầu làm như lời mẹ nói, sau khi nghỉ sinh 3 tháng thì Liên theo mẹ lên thành phố học tiếp. Mọi người ai cũng tin rằng đ.ứa b.é trai Liên vừa sinh ra chính là em trai của cô. Và rồi đ.ứa b.é ngày càng lớn thì lại càng giống Liên mà không hề giống bố mẹ cô nên mọi người lại xì xào bàn tán về chính Liên mới là mẹ của em trai mình. Mọi người đồn thổi rằng Liên ăn chơi ngủ với trai nên mới chửa hoang,
Liên đau đớn chỉ biết khóc nức nở, cô không dám đến trường vì bị mọi người xa lánh. Ngay lúc đó Liên căm ghét đứa con mà mình sinh ra vô cùng…nhưng với đ.ứa b.é đó cô không dám nói mình là mẹ của nó mà chỉ dám nói rằng mình là chị gái của nó. Không chịu nổi dư luận quá cay nghiệt, bố mẹ Liên quyết định chuyển nhà, với Liên lúc đó cô biết là cần thiết vì cô không thể chịu đựng thêm những lời nói cay nghiệt thêm nữa.
Được bố mẹ bao bọc Liên tin rằng rồi bí mật này của mình chôn vùi. Thế nhưng khi cô quyết định có bạn trai và muốn kết hôn thì quá khứ và lời nói tàn nhẫn rằng em trai của Liên chính là con của cô khiến không có một người đàn ông nào muốn đến gần Liên cả. Với Thắng cũng vậy, anh đi học bị bạn bè trêu ghẹo.
- Đúng là thằng con hoang, nó gọi mẹ mình bằng chị gái…còn gọi ông bà ngoại bằng mẹ. Nói cho mày biết…mẹ mày hơn mày 14 t.uổi thôi, đó là mẹ mày chứ không phải chị gái mày đâu.
Nghe đến đó Thắng điên tiết về nhà đ.ập p.há hỏi ra cho bằng được.
- Rốt cuộc tại sao mọi người lại nói con là con của chị Liên. Ruốt cuộc là sao chứ??
Nghe Thắng nói như vậy, bố mẹ Liên không biết trả lời sao thì Liên nghiêm túc.
- Đúng vậy…con đúng là con của mẹ. Chứ không phải là em trai.
- Vì sao?? Vì sao chứ?? Tại sao chị là mẹ của tôi được.
- Vì năm đó mẹ bị c.ưỡng b.ức nên mới sinh ra con. Năm sinh con ra mẹ chỉ mới 14 t.uổi thôi…bị mọi người xỉa xói nên mới phải nói dối con là em trai của mình.
Đến tận lúc đó mọi chuyện mới vỡ lẽ ra, bây giờ mỗi khi nghe đến chuyện người con trai 20 t.uổi nhưng bà mẹ mới 34 t.uổi thì ai cũng không cầm nổi nước mắt. Cuộc đời Liên bị đám đàn ông khốn nạn c.ưỡng b.ức…nên cuộc đời cô đã khốn khổ rất nhiều.
Theo Blogtamsu
Chồng cờ bạc rồi rượu chè, tôi có nên hàn gắn?
Mọi người nói anh mê cờ bạc thì sẽ không bao giờ sửa đổi; còn tôi sợ cảnh nợ nần lắm rồi.
(Ảnh minh hoạ).
Tôi lấy chồng khi chưa tròn 18, lớn lên trong gia đình không có cha, lấy chồng để mẹ tôi được yên tâm vì bà biết không sống lâu để lo cho 2 con, tôi và anh trai. Mẹ tôi mất đã được 22 năm rồi. Tôi lấy chồng và sau đó làm mẹ luôn. Cuộc sống vô cùng khó khăn nhưng tôi vượt qua tất cả. Hiện nay tôi đã có 2 cháu gái, lớn 27 và nhỏ 16 t.uổi. Chồng tôi lúc trước là công nhân viên chức, sau bị tinh giảm biên chế, ra ngoài làm xây dựng. Tôi làm trong ngành may mặc, cuộc sống nói chung rất yên ấm vì vợ chồng rất chí thú làm ăn. Có nhà riêng, xe cộ và đủ ăn không thiếu thốn chạy ăn từng bữa, có tiếng là gia đình hạnh phúc. Tận trong tâm khảm tôi vẫn thấy thiếu thốn điều gì đó rất vô hình.
Cách đây 4 năm, chồng tôi vì theo bạn bè xấu rủ rê mà sa vào đề đóm. Anh đã gây nên món nợ vài trăm triệu. Tôi rất giận và buồn, định bụng sẽ không sống với anh nữa nhưng vì con năn nỉ nói rằng ba xưa giờ lo làm ăn nay mới phạm sai lầm lần đầu, hãy cho ba cơ hội. Anh cũng hứa với tôi sẽ bỏ, không bao giờ phạm lỗi để vợ con phải buồn. Tôi vì thế đã bỏ qua cho anh nhưng anh không giữ lời. Đúng một năm sau anh lại gây nợ tiếp, anh nói vì cho bạn mượn t.iền và bạn bị vỡ nợ đã trốn đi, t.iền đó là t.iền từ những công trình anh làm xoay vòng. Không có t.iền anh tìm đến bài bạc mong trúng, có t.iền trả nợ, trang trải, cố giấu không cho tôi biết. Chơi thua anh lại mượn t.iền lãi và cuối cùng là nợ trên tỷ.
Khi biết, tôi gần như không thở nổi, mọi thứ sụp đổ. Tôi không thể tha thứ cho anh, định sẽ ly dị, bán nhà chia tài sản. Anh gần như người sắp c.hết khi nhận tờ đơn ly hôn. Anh viết thư định đi đâu, làm gì, như trăn trối, tôi đọc và sợ hãi. Ba má chồng đã khóc và năn nỉ tôi. Chị em trong công ty cũng khuyên nếu tôi làm quá anh nghĩ quẩn làm liều thì tôi sẽ ân hận cả đời, con người còn mới quan trọng. Thời gian đó với tôi thật tồi tệ, tôi đã cố gắng vay mượn, cầm cố căn nhà để trả nợ. Cũng may mắn có bạn giúp đỡ tôi ra nước ngoài lao động mới mong trả hết nợ. Tôi làm đám cưới cho con gái xong mới yên tâm đi làm. Tôi ra nước ngoài lao động nay được hơn 2 năm. Bản thân là người hay cười và sống cũng được lòng mọi người, đôi khi tôi nghĩ sao số của mình khổ quá. Tôi có làm gì sai, có hại ai bao giờ đâu. Đêm về ở xứ người lạnh lẽo, cô đơn, nhớ con, nhớ người thân, nhớ nhà nhớ bạn, đi làm đủ 7 ngày trong tuần, nhiều khi tôi lại nghĩ tiêu cực.
Tôi nghĩ đến một bờ vai vô hình nào đó, nghĩ đến một người đàn ông, nếu có chắc tôi sẽ dễ dàng ngã vào vòng tay ấy. Nhưng rồi những tin nhắn, cuộc điện thoại nhớ thương của chồng gửi đến tôi lại chạnh lòng, dù giờ trên mặt pháp lý tôi là người độc thân. Tôi có thể lo cho con gái nhỏ của mình tương lai tươi sáng phía trước, còn đứa lớn đã yên bề và rất hạnh phúc. Tôi phải làm gì để được hạnh phúc khi đã quá nửa đời người vất vả?
Mọi người nói anh mê cờ bạc sẽ không bao giờ sửa đổi, đã qua 2 lần tất sẽ có lần sau. Tôi sợ lắm rồi cảnh nợ nần. Nhưng thời gian qua anh sửa đổi không thấy gì nữa, chỉ có nhậu nhiều hơn, khi tôi trách thì nói là nhớ tôi mới nhậu, không nhậu không ngủ được. Tôi rất thông cảm và hiểu chuyện, anh là người chồng người cha tốt, thương yêu vợ con, hay giúp đỡ mọi người, là người con hiểu thảo. Có điều sao anh lại nỡ làm mọi sự đến nước tôi vì anh phải bôn ba xứ người. Trong khi chỉ có việc đừng nhậu nữa, vì sức khỏe và anh biết tôi rất ghét nhậu, vậy mà anh cũng không làm được để tôi vui, không có nghi lực từ bỏ thói hư tật xấu, cứ biện hộ nhiều thứ cho tôi thông cảm. Tôi cảm thấy chán nản vô cùng. Có nên tìm cho mình một hướng đi mới hay không? Tôi cố gắng ngắn gọn nhưng muốn mọi người hiểu để cho lời khuyên. Rất cảm ơn đã đọc hết câu chuyện của tôi. Mong được hồi đáp của mọi người.
Theo VNE
Sự khó đoán định của lòng người Rõ ràng là ở đời có những chuyện "thấy vậy mà không phải vậy". Nếu mọi chuyện cứ trắng ra trắng, đen nhất định phải là đen thì đã không phải là một cuộc đời rối rắm, đôi khi không biết đâu mà lần. Có lẽ sẽ không bị cười chê khi nói rằng sao cứ phải đợi đến già mới để tâm...