Câu chuyện có thật của mẹ đơn thân về chiếc điện thoại phá hỏng một cuộc hôn nhân
“Chồng tôi gọi tôi là “con nghiện online” và nhiều thứ ngu ngốc khác và rồi anh ấy đã chuyển đi, rời khỏi mẹ con tôi”, người phụ nữ đã có cuộc hôn nhân tan vỡ kể.
Gia đình của Star và Eric khi còn hạnh phúc.
Cuộc sống thì luôn cuốn tất cả mọi người vào guồng quay của công việc, của những lo toan bộn bề, của những vất vả bon chen, và khi trở về nhà thì ai cũng mệt mỏi. Chưa kể thời đại công nghệ số: điện thoại smart phone, Ipad, Internet khiến con người càng có ít thời gian để dành cho nhau, dành cho gia đình và những người thân yêu. Tổ ấm dần dần thành tổ nguội. Và thực tế đã có nhiều cuộc hôn nhânchứa đầy sóng gió chỉ vì những lý do rất đơn giản, thậm chí là lãng xẹt không đáng có, vậy mà mọi thứ vẫn vỡ tan.
Câu chuyện “Chỉ vì chiếc điện thoại” mà tờ tạp chí Cosmopolitan đăng tải đã thu hút mạnh mẽ sự quan tâm của bạn đọc. Câu chuyện là tâm sự của một bà mẹ đơn thân – Star, 33 tuổi, đã có bạn trai trong bốn năm trước khi cô có thai. Sau khi sinh con, cô “ném” mình quay lại sự nghiệp quan hệ công chúng mà cô yêu thích và quản lý mọi việc bằng phương tiện truyền thông xã hội. Nhưng việc cô liên tục kiểm tra và làm việc trên điện thoại đã đẩy mối quan hệ của gia đình cô xuống vực thẳm.
“Trong một thời gian dài, tôi thực sự nghĩ rằng Eric là tri kỷ của tôi. Chúng tôi đã là bạn bè của nhau trong vài năm trước khi chính thức hẹn hò, vì vậy đây không đơn giản là tình yêu mà còn là sự thấu hiểu lẫn nhau của tình bạn. Anh ấy rất lãng mạn trong thời gian đầu, thường gửi cho tôi những tin nhắn: “Chào buổi sáng”, “Anh nhớ em” và nhiều câu tình cảm hơn thế nữa. Sau khoảng 4 năm yêu nhau, chúng tôi quyết định “góp gạo thổi cơm chung”. Đó là khoảng thời gian tuyệt vời. Ở đâu đó, chúng tôi vẫn có những mâu thuẫn nhỏ như “Tại sao không đóng nắp tuýp kem đánh răng lại” nhưng tuyệt nhiên không hề có mâu thuẫn gì lớn xảy ra. Chúng tôi thảo luận đến chuyện kết hôn, rồi tôi phát hiện mình có thai. Sau đó, kế hoạch đã hoãn lại để con lớn hơn một chút thì sẽ tổ chức đám cưới có sự chứng kiến của con.
Tôi luôn muốn làm việc trong ngành quan hệ công chúng (PR), nhưng khi có thai, tôi phải ngừng làm việc để lo cho em bé. Bởi vậy, sau thời gian nghỉ sinh, tôi quay trở lại thì công việc của tôi đã thay đổi hoàn toàn – quản lý phương tiện truyền thông xã hội đã trở thành một phần rất lớn của PR. Vì vậy tôi luôn phải kiểm tra điện thoại để không bỏ lỡ những việc dù nhỏ nhất của khách hàng.
Eric không hiểu về khía cạnh mới trong công việc của tôi và anh ấy rất ghét nó. Tôi không nghĩ là tôi dùng điện thoại nhiều đến mức như anh ấy nói nhưng Eric đã rất buồn vì chuyện này. Anh ấy bắt đầu phản đối tôi bằng cách hỏi: “Em lại dùng điện thoại nữa à?”, tôi trả lời: “Vâng, em đang làm việc mà”. Sau một khoảng thời gian thì Eric có thể nhận ra những âm thanh thông báo, phân biệt ý nghĩa của từng loại âm thanh tôi cài đặt điện thoại và nói: “Kìa, Instagram đến nữa kìa”. Tôi không hiểu tại sao anh ấy lại cảm thấy phiền vì đó chỉ đơn giản là công việc nhưng anh ấy lại không tin tôi.
Cuối cùng tôi phải giải thích cho anh ấy hiểu “hashtags” là gì, cho nên anh đã đưa cho tôi một ý tưởng để tôi có thể làm tốt hơn công việc của mình. Nhưng tại sao tôi vẫn dành nhiều thời gian để sử dụng điện thoại, đó là câu hỏi anh đặt ra, anh càng giận dữ hơn. Eric không hề sử dụng mạng xã hội nên việc anh ấy không hiểu tại sao nó lại quan trọng và tại sao lại phải dành nhiều thời gian cho nó là một vấn đề lớn.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Có đôi khi tôi làm việc 12 tiếng một ngày và có 8 tiếng làm việc bằng điện thoại. Một ý nghĩ chợt đến là tôi có thể cho Eric xem tôi làm việc trực tuyến như thế nào và mạng xã hội không thể được lập trình tự động chạy những gì tôi muốn nên tôi phải thường xuyên kiểm tra nó và tôi không muốn chỉ có một bài viết mỗi ngày chỉ vì anh ấy không tin tưởng tôi. Một số người bạn nói rằng tôi nên nỗ lực nhiều hơn nữa để chứng minh cho anh thấy những gì tôi đã đạt được, nhưng điều tôi cần bây giờ là Eric phải tin tôi.
Chúng tôi đã ở bên nhau hơn 4 năm, có với nhau một đứa con và trải qua biết bao chuyện, vậy mà anh ấy nghĩ rằng tôi phản bội chỉ vì tôi liên tục kiểm tra điện thoại của mình.
Thậm chí, tình hình còn tồi tệ hơn khi con trai của chúng tôi đã lớn và tôi quyết định tự chăm sóc con. Sau một ngày dài mệt mỏi với con, tôi chỉ có vài giờ làm việc vào buổi tối, còn anh ấy dùng thời gian này để cằn nhằn tại sao tôi cứ liên tục chú tâm vào cái điện thoại. Mặc dù chúng tôi đã nói về chuyện này rất nhiều lần nhưng anh ấy không có ý định bỏ qua nó.
Các bạn của chúng tôi đã phải tham gia vào và cố gắng nói với Eric về công việc của tôi, khuyên anh ấy nên bỏ nó đi, nhưng điều đó đã không giúp được gì. Anh thường chỉ đồng ý khi ở trước mặt họ và nổi xung lên với tôi khi họ đã ra về.
Rồi tôi bắt đầu tự hỏi, có khi nào tính chiếm hữu là vỏ bọc cho sự dối trá của bản thân anh ấy và đó là khi tôi biết mình phải kết thúc nó. Tôi không muốn trở thành người điên khi phải lén lút rình rập người đàn ông của mình rồi tự hỏi anh ấy đang làm gì trong cái cách anh ấy lo lắng về tôi. Tuy nhiên, chúng tôi đã ở bên nhau quá lâu và chúng tôi có một đứa con. Thật sự rất khó khăn để đưa ra quyết định.
Rồi chuyện gì cần đến cũng đến khi con trai tôi lên hai và chúng tôi sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho con. Tôi đã làm việc với một vài khách hàng trước ngày sinh nhật, vì vậy tôi có thêm ít tiền để tổ chức bữa tiệc. Dĩ nhiên, Eric và tôi có một cuộc tranh cãi liên quan đến việc tôi vẫn thường xuyên sử dụng điện thoại. Anh ấy đã quá giận dữ nên nói rằng anh sẽ không tham dự bữa tiệc. Nó là dành cho tôi.
Chúng tôi cãi nhau một trận kịch liệt khi anh ấy về nhà và tôi đã thu dọn hết mọi đồ đạc của Eric rồi gửi về nhà mẹ của anh ấy vì tôi biết rằng đó là nơi cuối cùng anh muốn đến.
Eric gọi tôi là “con nghiện online” và nhiều thứ ngu ngốc khác, nhưng anh ấy đã chuyển đi và rời khỏi mẹ con tôi.
Bây giờ, tôi chỉ gặp anh ấy khi anh đến thăm con và chúng tôi có nói với nhau vài câu chuyện nhỏ, nhưng thật hiếm hoi để có những giây phút này. Thỉnh thoảng, Eric nói với tôi rằng nếu tôi ngừng làm việc trên điện thoại và thay đổi nghề nghiệp, thì chúng tôi có thể quay lại với nhau, nhưng tôi không muốn thay đổi toàn bộ cuộc sống của mình chỉ để anh có thể cảm thấy an toàn.
Khi tôi nhìn lại quãng thời gian sống chung với Eric, tôi có thể thấy rằng anh đã chọn chiến đấu với một chiếc điện thoại. Anh đã chọn nó là lý do để kết thúc mối quan hệ của chúng tôi. Niềm tin là vấn đề cuối cùng của anh, còn tôi thì không thể giúp được điều gì.
Tôi đã có vài cuộc hẹn hò sau khi chia tay và thỉnh thoảng có những người tôi gặp thường xuyên kiểm tra điện thoại. Tôi rất vui mừng khi thấy điều đó. Ngay lập tức, tôi nói với bạn bè của mình: “Người đó cũng thường xuyên làm việc bằng điện thoại” thì họ nói rằng “Điều đó thật kinh khủng”, nhưng không, tôi cho rằng “Nó rất tốt” để tôi và người đó có thể thông cảm và hiểu nhau”.
Tôi không biết bạn nghĩ gì sau khi đọc câu chuyện này, còn tôi nghĩ rằng giá trị của gia đình thì lớn hơn hàng triệu đôla. Giá trị ấy không những đem lại cho bạn sự gắn kết các thành viên trong gia đình mà còn giúp trẻ em cảm nhận được tổ ấm, được tình yêu thương mà mọi người dành cho nhau. Đó cũng là cách để con chuẩn bị cho một cuộc sống hạnh phúc sau này. Chiếc điện thoại có thể là thủ phạm giết chết cuộc hôn nhân của bạn hoặc cũng có thể là bởi chúng ta quá cố hữu và ích kỉ. Nhưng rõ ràng thời gian dành cho nhau là cần thiết song bao nhiêu là đủ? Đơn giản lắm, chỉ cần mỗi ngày bạn dành 1 tiếng đồng hồ vào buổi tối, không điện thoại, không email, không TV, không công việc, chỉ là ăn tối cùng nhau, trò chuyện, và chia sẻ mọi thứ, bạn sẽ thấy nhà là chốn bình yên nhất giữa giông bão cuộc đời”.
Theo Afamily
Đau đầu với thú vui kỳ quái ban đêm của chồng
Anh không chỉ bắt tôi nghe những câu chuyện dung tục, những tưởng tượng kỳ quái của anh mà anh còn bắt tôi phải sắm webcam mới cho rõ nét để anh được ngắm vợ.
Tôi năm nay 22 tuổi, tôi là một nhân viên văn phòng và vừa kết hôn được 5 tháng. Dù lấy chồng chưa được bao lâu nhưng tôi đã phải quen với cảnh chăn đơn gối chiếc và một mình sống giữa nhà chồng xa lạ nơi đất khách quê người do chồng tôi đang học ở nước ngoài.
Thực ra, cảnh sống này tôi đã lường trước được và có thể nói là do tôi lựa chọn. Vì tôi tốt nghiệp đại học khi anh vẫn còn đang học ở nước ngoài nên nhiều lần anh nói rằng tôi đợi anh về nước thì sẽ tổ chức đám cưới. Nhưng phần vì tôi yêu anh và muốn ổn định cuộc sống ở thành phố, không muốn mất thêm thời gian tìm việc ở quê nữa nên tôi đề nghị được tổ chức đám cưới.
Và rồi một tháng anh nghỉ lễ về nước, chúng tôi tổ chức đám cưới và tận hưởng đúng 2 tuần bên nhau thì anh lại lên đường đi học. Tôi biết và chuẩn bị sẵn sàng tinh thần vợ chồng sống trong cảnh xa cách thêm gần một năm nữa, khi anh tốt nghiệp thì gia đình mới đoàn tụ.
Ngay khi cưới xong không lâu, bố mẹ chồng tôi đã xin việc cho tôi ở một công ty khá gần nhà, công việc không vất vả nhưng thu nhập cũng tạm ổn. Tôi lại là người khá khéo léo và đảm đang nội trợ nên sống trong nhà chồng, tôi rất được bố mẹ chồng và các em chồng yêu quý.
Với một cô gái xuất thân từ tỉnh lẻ, được ổn định cuộc sống ở thành phố trong một gia đình tri thức như vậy, tôi nghĩ mình đã là may mắn lắm. Thêm nữa, chồng tôi lại hiền lành, dù xa nhau nhưng lúc nào cũng ngọt ngào, tình tứ như thuở mới hẹn hò nên tôi hạnh phúc lắm. Chúng tôi trò chuyện với nhau hàng ngày và qua webcam tôi biết được mọi sinh hoạt của anh ở bên đó, ngược lại anh cũng thường xuyên nhìn thấy vợ mình trong căn phòng của hai vợ chồng.
Những thời gian đầu, tôi ngập tràn trong hạnh phúc bởi những cuộc tâm tình, chia sẻ của chồng. Chúng tôi nói chuyện với nhau cả đêm, thậm chí cùng nhau xem một bộ phim hay cùng thưởng thức một bản nhạc và cùng nhau bình luận, chia sẻ như thể hai người ở cùng phòng. Và sự thực, điều này khiến chúng tôi luôn ấm áp khi xa nhau. Tôi không có cảm giác cô đơn khi một mình trong căn phòng trống.
Nghe chồng nói, tôi cũng cảm thấy thương chồng và tôi đã cố gắng chiều chồng. Ảnh minh họa.
Tuy nhiên, không hiểu sao thời gian gần đây, anh không còn thích cùng vợ xem phim hay nghe nhạc đơn thuần như vậy nữa. Anh bảo mấy chuyện đó nhàm rồi và anh chủ động đề nghị chuyển sang chủ đề chuyện giường chiếu trong mỗi cuộc chuyện trò ban đêm. Tôi nghĩ điều này cũng hợp lý nên cũng chủ động chia sẻ cảm xúc với anh. Anh không chỉ bắt tôi nghe những câu chuyện dung tục, những tưởng tượng kỳ quái của anh về chuyện gối chăn mà anh còn bắt tôi phải sắm webcam mới cho rõ nét để anh được ngắm thân thể vợ.
Đêm nào cũng như đêm nào, dù rét hay ấm, anh cũng bắt tôi phải phô diễn cơ thể trong thế khỏa thân vô cùng phản cảm mà bản thân tôi cảm thấy ghê sợ. Anh bảo giờ là vợ chồng không có gì phải ngại và vợ chồng phải chiều nhau nhưng không hiểu sao tôi cứ thấy những trò đó bệnh hoạn sao vậy.
Chưa kể, tôi còn rơi vào tình huống khó xử khi nhiều đêm đang chat cùng chồng thì mẹ chồng gõ cửa khiến tôi phải cuống cuồng mặc quần áo. Dù cửa phòng đóng kín mẹ chồng không thấy gì nhưng bà cũng không khỏi tò mò khi gọi cửa quá lâu mới thấy tôi mở dù điện vẫn để sáng.
Nhiều lần tôi cằn nhằn với chồng và ngỏ ý không muốn tiếp tục trò tiêu khiển kia nhưng anh bảo giờ anh nghiện những cuộc chat qua webcam như vậy rồi. Chỉ khi nhìn thấy vợ, tưởng tượng ra cảnh nằm bên vợ như vậy anh mới có thể thỏa mãn được khao khát của đàn ông. Anh bảo đêm nào cũng phải "gặp" vợ như vậy anh mới ngủ được.
Nghe chồng nói, tôi cũng cảm thấy thương chồng và tôi đã cố gắng chiều chồng. Nhưng với bản thân mình, thú thực tôi luôn bị ám ảnh với chiếc webcam và những tư thế mà bất đắc dĩ tôi phải diễn. Tôi nên làm gì để thoát khỏi cảm giác đáng sợ này?
Theo VNE
Mạnh mẽ lên nào các bà mẹ đơn thân! Sinh ra kiếp đàn bà đã khổ, làm đàn bà đơn thân lại càng khổ hơn. Nhưng, mặc kệ đời mỉa mai, xô đẩy. Vì mình, vì con, sống thật tốt các mẹ nhé! Là một bà mẹ đơn thân không dễ dàng gì thậm chí là khó khăn, gian khổ. Đôi khi trong cuộc sống có những chuyện tưởng như là hạnh...