Câu chuyện buồn của cặp đôi chồng kiếm tiền mua nhà, vợ lo tiền nuôi con
Khi chia tay, anh ta đã có tất cả, còn tôi thì… trắng tay
Khi chia tay, anh có tất cả, còn tôi chẳng có gì (Ảnh minh họa)
Gánh nặng cuộc sống đè lên vai của các cặp vợ chồng trẻ, nhất là những vợ chồng trẻ sinh sống ở những phố lớn như Hà nội, nhiều cặp vợ chồng đã chọn cách chia đôi khoản trách nhiệm lớn lao cao cả nhất của cuộc đời là mua nhà và chăm con ra thật rõ ràng: chồng lo kiếm tiền mua nhà, vợ lo tiền nuôi con và sinh hoạt gia đình. Cũng có nhiều vợ chồng thành công với kế hoạch định ra, cùng nhau hưởng thành quả trong hạnh phúc. Song cũng có không ít cặp, kế hoạch đặt ra thì thành công nhưng không thể cùng nhau hưởng thành quả. Để rồi lúc chia tay, người hưởng hết, kẻ chẳng được gì. Vợ chồng chị Nguyễn Thị H ở Hoàng Mai, Hà Nội là một trong những trường hợp này.
Đến giờ hàng xóm của gia đình chị H vẫn chưa hết ngỡ ngàng trước sự chia tay của anh D và chị H. Bởi họ luôn ngưỡng mộ hạnh phúc vợ chồng chị.
Chị H là gái tỉnh lẻ, ra Hà Nội học đại học rồi ở lại thành phố xin việc. Chị gặp anh D (chồng chị) làm cùng công ty với chị. Anh cũng là trai nông thôn, vì cùng hoàn cảnh nên anh chị có sự đồng cảm và sớm nên duyên vợ chồng. Chị H kể.
Ngày ấy hai đứa cưới nghèo lắm, bố mẹ hai bên đều cảnh nông dân nên chẳng có gì cho, về quê làm đám cưới rồi lại trở lại thành phố làm việc, lúc đi bên nội cho bao gạo, bên ngoại thịt cho con gà mang lên để vợ chồng ăn, rau dưa cũng không dám mang nhiều vì không có tủ lạnh.
Mấy năm đầu hai vợ chồng phải đi thuê trọ, cảnh nhà trọ không kể mọi người cũng biết, tí lại hết tháng, tiền điện, nước đều cao gấp mấy lần. Lương của hai vợ chồng chỉ đủ chi tiêu trong tháng, có bao giờ để dành được đồng nào đâu.
Cũng may, một thời gian sau cả tôi và chồng đều xin được công việc ổn định hơn, lại thạo tiếng nên lương lậu cũng khá hơn. Lúc đó mới dám nghĩ đến chuyện sinh con.
Một thời gian sau, tôi sinh được bé trai đầu lòng, thằng bé kháu khỉnh đáng yêu vô cùng.
Thương con sống cảnh nhà trọ trật hẹp, mùa hè nóng bức, mùa đông lạnh ẩm. Vợ chồng bàn tính quyết tâm mua nhà cho con đỡ khổ. Dù chỉ là túp lều nhỏ thôi cũng còn hơn cảnh trọ. Bao nhiêu tiền kiếm được đổ hết vào tiền thuê nhà, cứ thế sẽ không có ngày khá lên được, còn tương lai của con nữa chứ.
Nghĩ vậy, anh chị bắt đầu lên kế hoạch rõ ràng.
Việc lớn là mua nhà sẽ để anh D – chồng chị lo, tiền lương thưởng của anh,anh sẽ giữ lại để tích thành khoản, còn chị sẽ làm lo những việc còn lại như nuôi con và sinh hoạt phí. Tóm lại, tiền lương của chị lo chi tiêu hàng tháng trong gia đình, còn lương của anh để riêng mua nhà.
Chị nói, kế hoạch đã định thì cứ thế mà làm thôi. Lương chị mỗi tháng 10 triệu, dùng để lo bỉm sữa của con và mọi mặt cuộc sống, từ sinh hoạt phí đến đối nội đối ngoại. Còn anh D cả lương cả thưởng là 20 triệu một tháng, gửi tất mẹ giữ hộ cho khỏi cảnh “hơi tí lại gặm vào”.
Vậy là tôi bắt đầu hoạch định chi tiêu cho mình sao cho đủ với đồng lương của tôi, không dám để phát sinh thêm đồng nào cả. Đúng là khi đã có quyết tâm, việc gì cũng vượt được. Chi H nói.
Ngày trước suốt ngày mải mê với váy áo, từ lúc thắt chặt chi tiêu với quyết tâm mua nhà, có khi cả mùa tôi chẳng bén chân tới cửa hàng thời trang nào cả, hẹn hò bạn bè cũng không luôn. Tiền của chồng, tôi tuyệt nhiên không bao giờ hỏi tới, tôi chỉ biết tất cả tiền của anh đều chuyển vào tài khoản đứng tên mẹ chồng tôi.
3 năm trôi qua, vợ chồng ngồi lại với nhau thấy khoản tiền để ra cũng khá có thể mua được mảnh đất nhỏ nhỏ ven thành, vậy là hai vợ chồng bắt đầu đi tìm mua đất. Lục tung thành phố, từ nội đến ngoại ô cuối cùng cũng được một mảnh ưng ý lại vừa túi tiền. Song chúng tôi chưa dám quyết định ngay. Bởi thứ nhất, chuyện mua đất cát là chuyện quan trọng, chúng tôi muốn xem xét cho thật kĩ, mẹ chồng tôi lại rất tín, bà nói để bà đi xem thầy xem đất đó có đẹp không, có hợp với tuổi làm ăn của chúng tôi không đã mới quyết.
Video đang HOT
Vậy là bà gọi chồng tôi về quê cùng bà đi xem. Vợ chồng tôi thành ra thế này cũng chỉ vì lần đi xem bói đó của mẹ con anh. Chị H kể tiếp với nét mặt mang đầy thất vọng.
Đúng là thế, hôm đi xem về, chồng tôi chẳng nói chẳng rằng. Tôi thấy lạ, hỏi anh xem đi xem đất cát thế nào có mua được không? Anh chỉ ậm ừ cho qua.
Tôi phải gọi điện về cho mẹ chồng hỏi xem tình hình thế nào, bất ngờ mẹ chồng tôi lạnh lùng bảo: thầy bảo đất đó cũng được, nhưng thằng D phải bỏ vợ thì mới làm ăn được, mới có lộc con ạ. Mày nghĩ thế nào hả con?
Kể đến đây, chị H dừng lại, tôi biết chị đang tủi thân khi nhắc lại chuyện đau lòng.
Chị nói trong nghẹn ngào,
Sao cùng là phận đàn bà với nhau mà mẹ chồng tôi có thể nói với tôi chuyện đó, mà lại nói với thái độ thản nhiên như vậy. Song tôi nghĩ bà chỉ nói vậy thôi chứ không có ý gì, nào ngờ bà tàn nhẫn bắt chồng tôi ly hôn với tôi.
Chồng tôi vốn nghe lời mẹ, chỉ cần mẹ nói gì anh nhất định nghe theo, ngay như tiền lương dành để mua nhà anh cũng gửi mẹ đấy. Nhưng tôi không ngờ, chuyện bỏ vợ này anh cũng nghe theo.
Nghe chị H kể đến đây tôi thấy hơi lạ chẳng nhẽ chỉ vì thầy bói bảo mẹ con anh D rằng phải bỏ vợ mới làm ăn được mà anh cũng về bỏ chị H.
Nên tôi hỏi lại chị.
Từ trước tới giờ chị và mẹ chồng có vấn đề gì không? Liệu bà có vì không thích chị từ trước, giờ chỉ mượn lý do để bảo con trai bà bỏ chị?
Chị nói giữa chị và mẹ chị không hề có chuyện gì, từ trước tới nay bà vẫn quý chị.
Còn anh D với chị? Tình cảm của anh chị hoàn toàn tốt. Không cãi vã, rất vui vẻ. công việc của anh cũng không đến nỗi tệ để mà phải ly hôn với tôi mới phát. Chị nói.
Cụ thể anh chị ra tòa như thế nào chị không nói, chị chỉ kể, chị phải ra đi với bàn tay trắng, từ trước tới nay bao nhiêu tiền lương của chị đều lo cho gia đình để anh D tập trung cho việc mua nhà. Đến giờ nhà đất chị đều không được ở, tiền dành dụm chị cũng không có tơi một xu.
Chị nói: giờ nghĩ lại mới thấy mình dai. Khi chia tay, anh ta có tất cả, còn tôi chẳng có gì.
Câu chuyện nhà chị H khép lại để lại trong tôi suy nghĩ, liệu có phải vì chị H dại dột nên mới phải tay trắng ra đi. Nhiều gia đình cũng chia nhiệm vụ lo tương lai như anh chị, họ vẫn hạnh phúc đó thôi. Nhiệm vụ họ phân công ra cho nhau không có gì sai, mà sai là ở tính quyết đoán, lập trường của người đàn ông chăng? Nếu anh D là người chồng kiên định với vợ con, chắc chuyện nhà chị đã theo hướng khác tốt đẹp hơn rất nhiều.
Theo LA/Phununew
Tôi cay đắng nhận ra mình chỉ là người đến sau
Và tôi sẽ còn mãi ngây ngất trong tình yêu của anh nếu như hôm đó vợ anh không đến phòng làm việc tìm tôi.
Anh hơn tôi 7 tuổi, cùng sự chững chạc, trải đời đã đánh gục tôi - cô sinh viên vừa ra trường, lúc nào cũng nhìn cuộc đời màu hồng.
Là người đến sau, em làm sao có quyền lấy đi hạnh phúc vốn có của chị (Ảnh minh họa)
Ngày đầu tiên đi làm của tôi, cũng là lần đầu tôi gặp anh. Tôi được phân về làm cùng phòng với anh, ngay lần gặp gỡ đầu tiên tôi đã cảm mến cách nói chuyện cởi mở và hiểu biết của anh. Những ngày sau, sự phóng khoáng và bản lĩnh trong công việc của anh đã đánh gục tôi hoàn toàn.
Những ngày đầu mới làm việc, tôi được anh giúp đỡ chỉ bảo rất nhiều, anh luôn nhiệt tình với tôi, nếu không có anh ngày đó, chắc giờ này chuyên môn của tôi cũng không được vững như bây giờ.
Vì phòng làm việc chỉ có 2 anh em, nên chúng tôi rất thân, sau giờ nghỉ trưa tôi và anh thường đi ăn uống, nói chuyện cùng nhau. Càng nói chuyện với anh nhiều, tôi càng cảm mến con người của anh hơn, tình cảm tôi dành cho anh ngày càng nhiều đến không thể kiểm soát được nữa. Tôi biết anh cũng vậy.
Chúng tôi vượt qua giới hạn của tình anh em, đồng nghiệp khi nào cả anh và tôi đều không rõ. Chỉ biết cả hai đều thật sự hạnh phúc bên nhau. Hết giờ làm việc là đến giờ hò hẹn, anh đưa tôi đi dạo, đi ăn, đưa tôi đến những nơi anh thích, kể cho tôi nghe những tâm sự của mình. Bên anh tôi thấy bình yên vô cùng.
Sự nhẹ nhàng ấm áp của anh đã chiếm hết tâm trí tôi, một ngày kia, tôi đã tình nguyện dâng hiến đời con gái của tôi cho anh trong hạnh phúc.
Và tôi sẽ còn mãi ngây ngất trong tình yêu của anh nếu như hôm đó vợ anh không đến phòng làm việc tìm tôi.
Hôm đó, tôi ngồi trong phòng vừa làm vừa đợi anh về cùng đi ăn (anh phải xuống cơ sở nghiệm thu), bất chợt có tiếng gõ cửa, vội ra mở, tôi ngỡ ngàng khi thấy chị - một người phụ nữ đẹp với ánh mắt đượm buồn hỏi muốn gặp tôi.
Ngạc nhiên, tôi mời chị vào phòng uống nước, song chị bảo tôi ra ngoài nói chuyện với chị cho tiện. Tôi cùng chị sang quán cafe gần cơ quan tôi, vừa ngồi vào ghế chị nhẹ nhàng nói: "Em à, bình tĩnh nghe chị nói nhé, chị đến đây với thiện chí, không muốn làm to chuyện. Chị là vợ anh Q - người mà em đang yêu ấy."
Ly cafe trên tay tôi rơi xuống, làm tất cả khách trong quán quay lại nhìn. Còn chị vội vàng đứng lên lấy giấy lau cafe đổ trên người tôi. "Em có sao không? không bị bỏng chứ?"
"Chị vừa nói, chị là vợ của ai?" - Tôi hỏi lại chị trong run rẩy.
"Em bình tĩnh lại đi, chắc em thật sự không biết, anh Q đã có vợ là chị đúng không, chị không dối gạt em làm gì, đây ảnh cưới và ảnh gia đình của chị đây, em nhìn đi, người đàn ông em đang yêu, với người đàn ông trong ảnh này của chị có phải là một không?"
Lấy hết can đảm, tôi nhìn vào màn hình điện thoại của chị, đầu óc tôi quay cuồng, mắt tôi tối sầm khi thấy nét mặt và nụ cười rạng rỡ của anh trong bức ảnh cưới của chị.
" Em không biết anh Q đã có vợ rồi phải không?", - Tôi lắcđầu trong nước mắt.
Chị nhẹ nhàng nắm tay tôi," đừng khóc em a, cùng là phụ nữ chị hiểu. Chị cũng không trách cứ gì em, hay anh Q.
"Chị đến gặp em không phải để đánh ghen mà là để tâm sự em a".
Tôi thực sự bất ngờ trước câu nói của chị.
"Thực ra, chị biết chuyện tình cảm của em và anh Q từ rất lâu rồi em a. Là phụ nữ, là vợ làm sao lại không biết chồng mình đang có người con gái khác bên ngoài hả em. Nhưng chị không thể trách anh ấy hay em được. Bởi chị biết anh ấy với em là thật lòng, còn với chị chỉ là trách nhiệm".
"Sao chị nói vậy?"
"Bởi anh ấy cưới chị không phải vì yêu, mà vì muốn làm an lòng người cha của chị trước lúc ông nhắm mắt xuôi tay em a. Cha chị là thầy giáo, là ân nhân của anh ấy, vì muốn báo đáp, vì muốn làm cha chị yên lòng ra đi nên anh ấy mới làm đám cưới với chị.
Cuộc sống anh ấy mang lại cho mẹ con chị đã quá đủ rồi, làm sao chị có thể đòi hỏi hơn ở anh ấy nữa. Chị biết, những ngày qua bên em anh ấy mới được sống thật với chính mình em a.
Nhưng em ơi, vì con của chị mà chị tới để xin em hãy cho nó một gia đình hoàn thiện có cả cha và mẹ em a. Chị không biết như vậy chị có ích kỷ quá không, song xin em hãy hiểu cho suy nghĩ của người làm mẹ như chị em a. Một ngày kia, khi em làm mẹ rồi, em sẽ hiểu cho chị.
Chị không dám giành giật anh Q với em, bởi ngay từ đầu chị đã kẻ bại trận, chị chỉ muốn giành lại người cha cho con mình thôi em a. Nếu thực sự có kiếp sau, chị sẽ trả lại anh ấy cho em"
Nhìn giọt nước mắt lăn trên hai má chị, lòng tôi thắt lại, không phải tôi đang đau cho tôi, mà tôi đang đau cho chị. Tôi thấy mình mới là người may mắn hạnh phúc hơn chị vì có được tình yêu của anh. Còn chị bao năm nay sống trong mỏi mòn chờ đợi... Tôi lại vô tình mang thêm những vết thương lòng tới cho chị.
Vừa lúc đó, cuộc gọi của Q chuyển tới, tôi nhấc máy nghe:
"Em đang ở đâu, anh tìm không được?"
"Anh ra cafe H, chỗ mình hay ngồi ấy, anh sẽ tìm thấy ..."
Tắt máy, tôi dặn chị ngồi lại đợi anh, còn tôi đứng dậy ra về. Tôi đã có quyết định của lòng mình. Trả lại anh về nơi anh phải thuộc về nó có vợ và con anh đang đợi. Tôi chỉ là người đến sau, dù yêu anh và được anh yêu.
Anh à, vợ anh là người phụ nữ tuyệt vời. Hãy trân trọng hạnh phúc mà anh đang có. Chị ấy yêu anh hơn em gấp ngàn lần. Chúc anh chị hạnh phúc. Tin nhắn cuối cùng tôi gửi cho anh.
Hôm sau tôi cũng không đến công ty nữa. Tôi cũng thay số liên lạc và địa chỉ nhà ở, bởi biết anh sẽ đến tìm. Tôi muốn cả anh và tôi chỉ coi khoảng thời gian bên nhau là kí ức đẹp. Nếu còn duyên, kiếp sau sẽ gặp lại.
Theo LA/Phununews
Đến với nhau chẳng dễ mà sao chia tay dễ dàng vậy?... Chúng ta cứ thế bên nhau cứ thể dành cho nhau yêu thương hết lần này đến lần khác hết tháng năm này qua tháng năm kia cứ bên nhau đến trọn đời đi anh, tại sao yêu nhau lại phải chia tay nhau?... Tại sao yêu nhau lại phải chia tay nhau? Đến với nhau không phải chỉ đôi ba ngày hay...