Cậu bé 14 t.uổi khiến “tử thần cầu Bãi Cháy” khóc hận (Kỳ 1)
Nguyễn Huy Hùng, nhân vật “huyền thoại” của phường Yết Kiêu (TP. Hạ Long) chỉ mất gần 2 tuần nằm điều trị tại bệnh viện đa khoa tỉnh Quảng Ninh sau khi t.ự t.ử.
Nguyễn Huy Hùng và em trai
Trở lại với cuộc sống đời thường, Hùng không đau đớn cũng chẳng có biểu hiện gì về hoảng loạn tinh thần sau lần “c.hết hụt” ấy.
Phút kinh hoàng của những người thân trong gia đình
“Hùng đi vắng rồi, nó sang bên ngoại ở Cái Dăm (TP. Hạ Long – PV) với bố. Chiều muộn mới về”, tiếng bà Đán, bà nội của Hùng vang lên khi có tiếng người gọi tên Hùng kèm ngay sau đó là tiếng chó sủa dồn. Sau vụ tai nạn “bất khả kháng” ấy, rời khỏi nhà là Hùng đều được bố “kèm cặp”, đưa đi đón về.
Khi biết có người hỏi thăm về chuyện của cháu mình, bà Đán vồn vã: “Chuyện cũng chẳng có gì, cũng chỉ là một vụ nhảy cầu như bao vụ nhảy cầu khác ở đây mà chúng tôi biết tới. Nhưng có cái may mắn cho gia đình, cháu nó không bị sao. Giờ nó khỏe mạnh, tôi mừng lắm. Gia đình cũng không muốn nhắc lại những gì đã qua vì đó chỉ là chuyện đau lòng”.
Ở cái t.uổi gần 80 nhưng nom bà Đán vẫn còn nhanh nhẹn lắm. Chẳng thế mà, mọi bữa cơm trong gia đình đều có bàn tay của bà chăm bẵm. Anh Châu, chị Huệ (bố mẹ của Hùng) đi làm cả ngày, bữa cơm trưa thường chỉ có hai bà cháu. Bà chính là người gần gũi Hùng nhất nên việc chỉ tích tắc nữa phải “đầu bạc tiễn đầu xanh” luôn khiến bà day dứt.
Ngôi nhà nơi Nguyễn Huy Hùng đã gắn bó cả t.uổi thơ của mình.
“Bình thường, con trai tôi thường mua cho cháu rất nhiều bút để viết dần. Hôm đó, Hùng xin tôi mấy nghìn để đi mua bút. Bình thường nó đi đâu cũng chỉ một lát là về vì nó vốn là đứa “hiền như cục đất”, bảo gì làm nấy, t.iền thừa mang trả bà, trả bác. Nó dắt xe đạp đi nhưng đi hơn một tiếng không thấy đâu, tôi sốt ruột đứng ngồi không yên. Trước đó nó chỉ gọi điện về báo: “xe cháu hỏng cháu về muộn!”. Một lúc sau thì có ai đó gọi điện tới báo: Hùng nhảy cầu rồi. Tôi nghe mà toàn thân bủn rủn, không biết họ đang đùa hay là nói thật. Tôi hỏi đi hỏi lại mấy lần vẫn nhận được câu trả lời ấy”, bà Đán thở dài nghĩ về giây phút kinh hoàng đã qua.
“Lúc ấy, tôi chỉ kịp bảo con dâu ra xem thực hư thế nào thì đúng là nó nhảy cầu rồi. Mà có ai mắng c.hửi gì nó đâu, nó cũng không gây sự với ai. Tự nhiên nó thế đấy. Con dâu tôi cũng hốt hoảng báo cho bố mẹ cháu đang đi làm. Rồi tụi nó vào bệnh viện. Còn tôi ở nhà mà ruột gan nóng như lửa đốt”, bà Đán chia sẻ thêm.
Sau khi phát hiện Hùng nhảy cầu, những người làm nghề chài lưới ở đó đã vớt Hùng lên bờ rồi nhanh chóng gọi cấp cứu đưa Hùng vào bệnh viện đa khoa tỉnh Quảng Ninh.
“Lúc ấy, dù xác định cả rồi vì tất cả những vụ nhảy cầu ở đây chẳng có ai sống sót nhưng tôi vẫn cầu Trời khấn Phật cho phép màu xảy ra với gia đình mình. Phép màu ấy đã tới khi cháu may mắn thoát nạn. Có lẽ đó cũng là cái phước của gia đình và cái mạng cháu lớn. Khi biết tin cô giáo chủ nhiệm cũng gọi điện tới hỏi xem có ai mắng mỏ gì cháu không mà cháu lại có những hành động dại dột như thế. Nhưng nó ngoan ngoãn, hiền lành, học giỏi như thế, ai nói gì cũng chỉ cười thì sao ai mắng nó được”, bà Đán vẫn tiếp tục câu chuyện trong dòng kí ức.
Sự trở về “ngoạn mục” của một t.uổi trẻ bồng bột
Hơn 6h tối, Hùng mới trở về nhà cùng anh Châu. Nom nhìn Hùng, không ai nghĩ đó là cậu học sinh sắp bước sang lớp 8 và vừa trải qua cơn kinh hoàng của lần nhảy cầu bất thành để rồi bị tràn m.áu và tràn khí màng phổi trái và não bị tổn thương nặng nề như lời bác sĩ Hà Mạnh Hùng, phó khoa Hồi sức tích cực chống độc, bệnh viện Đa khoa tỉnh Quảng Ninh đã cho biết.
Video đang HOT
Tôi hỏi gì, Hùng cũng chỉ cười và nhường mọi câu trả lời lại cho bố. Tính cách ấy của Hùng trái ngược hoàn toàn với đứa em trai năm nay mới lên 4 đang luôn miệng nói cười phía ngoài sân.
Xoa đầu con trai, anh Châu ân cần: “Sau khi đưa vào bệnh viện, các bác sỹ đã tiến hành đặt ống nội huyết quản, cho thở bằng máy với nồng độ oxy cao, truyền dịch kịp thời nhằm ổn định quá trình tuần hoàn và hô hấp cho cháu.
Các bước kiểm tra tiếp theo như chụp kiểm tra CT sọ não, chụp X – quang cột sống, chụp cắt lớp lồng ngực… cũng đã được thực hiện. Sau gần một tuần điều trị, sức khỏe của cháu đã dần ổn định và không nghiêm trọng đến tính mạng. Lúc ấy gia đình tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Và một tuần sau nữa, Hùng xuất viện”.
Rồi anh nói tiếp: “Sau đó, cháu cũng bị ảnh hưởng vùng h.ậu m.ôn nên gia đình cũng phải mất một khoản t.iền khá lớn để chạy chữa. Nhưng bây giờ, cô nhìn xem, cháu hoàn toàn khỏe mạnh. Nội tạng không có vấn đề gì, trái gió trở trời cháu cũng không bị sao. Đó liệu có phải là sự kì diệu không?”.
Giải thích về nguyên nhân khiến con trai mình hôm đó có hành động “kì lạ” mà ngay bản thân Hùng cũng không lý giải được, anh Châu cười: “Đó có lẽ là sự bồng bột của t.uổi trẻ. Hùng nhìn to cao thế này nhưng suy nghĩ còn trẻ con lắm. Có chuyện gì cháu cũng rất ít khi tâm sự với bố mẹ. Trong khi tôi cũng tạo mọi điều kiện để cháu bằng chúng bằng bạn và cũng cố gắng gần gũi, tâm sự với cháu để cháu cởi mở hơn. Nhưng theo tôi, chính vì cháu không có ý định nhảy cầu nhưng trong phút bồng bột lại phát sinh hành động ấy nên mới thoát c.hết một cách “ngoạn mục” như thế. Còn như nhiều trường hợp, họ chủ định hành động của mình nên mới…”, rồi anh lại nhìn con đầy trìu mến.
Tôi quay sang hỏi Hùng, em cũng lại chỉ cười như lúc tôi mới bước vào. Hùng chỉ lí nhí vài ba câu: Em học tốt môn toán và sau này thích làm những gì liên quan tới công nghệ thông tin. Rồi lại ngồi và thỉnh thoảng mỉm cười.
Anh Châu cũng cho tôi biết, sau hôm xảy ra tai nạn với Hùng, hiệu trưởng trường THCS Kim Đồng – nơi Hùng đang theo học, cũng gọi điện tới hỏi thăm. “Sự việc không may xảy ra với Hùng, có lẽ cũng là tiếng chuông về phương pháp giáo dục tâm sinh lý các em học sinh đang ở lứa t.uổi trưởng thành”, anh Châu nói.
Cái điều kì diệu ấy, gia đình anh Châu không bao giờ lấy nó làm niềm tự hào. Bởi lẽ, tự hào gì khi nhà có người t.ự t.ử trong khi ở cây cầu Bãi Cháy đó đã có bao tiếng khóc chia ly cũng bởi hai chữ “t.ự t.ử”.
Sự việc xảy ra với Hùng khi kì thi học kì đang tới gần. Hùng đã từng khẳng định với bố mẹ: “Con không chắc thi được điểm xuất sắc nhưng để được lên lớp thì bố mẹ hoàn toàn yên tâm” khi đang nằm điều trị trên giường bệnh. Những câu nói trong sự tỉnh táo hoàn toàn khiến ai chứng kiến cũng rưng rưng trong sự mừng tủi. Chính những lời khẳng định chắc như đinh đóng cột ấy, càng khiến bố mẹ Hùng tin vào sự may mắn đang mỉm cười với gia đình mình. Năm học 2012 – 2013 kết thúc, Hùng còn đạt danh hiệu học sinh giỏi trước sự ngỡ ngàng của rất nhiều người.
Điều cả gia đình anh Châu mong mỏi nhất bây giờ là hãy để mọi chuyện qua đi để Hùng được hòa đồng cùng tất cả bạn bè cùng trang lứa. Bởi từ sau khi sự việc xảy ra, Hùng trở về nhà không còn mang theo đau đớn, cả trong những cơn mộng mị hay kí ức của Hùng cũng không bao giờ tồn tại điều đó. Mọi người hỏi, Hùng chỉ cười và lắc đầu.
Bà Hoa, hàng xóm và cũng là thông gia của bà Đán khi thấy tôi dắt xe ra về, cũng vội kéo tôi sang một bên thì thầm: “Đúng là kì diệu thật đấy cháu. Ngày nghe tin nó bị thế, ai ở xóm này cũng bàng hoàng. Ai ngờ được một thằng “hiền như cục đất”, ngoan ngoãn, học giỏi như thằng Hùng mà lại có cái gan làm thế. Nhưng nó là trường hợp hi hữu nhất đấy. Chúng tôi ở đây, chúng tôi rõ nhất, có ai sống sót khi đã nhảy cầu đâu”.
Những đ.ứa t.rẻ ở xóm vẫn đang hồn nhiên nghịch chơi ngoài sân, câu chuyện của Hùng và rất nhiều các vụ t.ự t.ử khác ở đây dường như không chạm tới được kí ức t.uổi thơ của các em…
Những đ.ứa t.rẻ con ở xóm vẫn nghịch chơi ở khoảng sân ngay trước nhà Hùng. Dường như câu chuyện mang màu sắc “huyền thoại” mà Hùng lập nên không chạm vào được kí ức t.uổi thơ của chúng. Vì những vụ t.ự t.ử ở đây, các em đã nghe nhiều nhưng cái c.hết lại nhiều hơn cả sự sống.
Và đâu đó, trong câu chuyện sự trở về “ngoạn mục” của Hùng còn được thêu dệt nên bởi yếu tố thần thánh…
Theo Xahoi
Bí ẩn những cái chân người treo gác bếp trên cao nguyên đá (Kỳ 1)
Chị Dính cầm mẩu xương nhấc cái chân của anh chồng lên cho tôi xem, rồi thả bịch xuống đất.
Chị Dính lấy chân sấy trên gác bếp xuống cho PV xem
Có một câu chuyện rợn tóc gáy ở cao nguyên đá Hà Giang, ấy là chuyện đồng bào nơi đây có tục treo bộ phận lên gác bếp để sấy khô.
Trong quá trình tìm hiểu về tình trạng bom mìn sót lại, gây sát thương người và súc vật ở vùng biên ải Hà Giang, tôi được một đồng chí cán bộ biên phòng kể một câu chuyện rất lạ, ấy là đồng bào H'Mông ở vùng biên giới có tục sấy bộ phận cơ thể bị cắt bỏ bằng cách treo trên gác bếp.
Đồng nghiệp của tôi từng lặn lội trong rừng sâu ở Indonesia, thăm bộ tộc ít người vẫn sống như thời thời nguyên thủy, được tận mắt chuyện người ta đem xác ông tộc trưởng sấy trên gác bếp. Những cái xác ấy đã có t.uổi vài trăm năm. Thi thoảng con cháu lại lôi từ gác bếp xuống chiêm ngưỡng tộc trưởng!
Chuyện ấy có lẽ chỉ có ở một vùng đất nào đó, quá xa xôi, quá lạc hậu, quá nguyên sơ, chứ tôi chẳng thể nghĩ rằng, ở đất nước mình lại có câu chuyện quá kỳ lạ như thế.
Bản Mã Hoàng Phìn
Chuyện đồng bào làm món thịt treo gác bếp, rồi thịt hun khói làm đồ ăn đã thành đặc sản thì không nói làm gì, nhưng sử dụng cách đó để giữ lại một phần cơ thể, thì lịch sử nước ta cũng chưa thấy nhắc đến.
Vậy nên, ngay khi nghe chuyện lạ lùng ấy, tôi đã nhằm bản Mã Hoàng Phìn mà đi, cho dù chưa biết người làm cái việc kỳ cục ấy là ai. Đứng ở ngã ba xã Minh Tân (Thanh Thủy) hỏi đường vào Mã Hoàng Phìn, anh chàng người Mông bảo: "Ừm, đi vào đó khó lắm, xa lắm".
Đoạn đường leo núi đá hộc dốc ngược chỉ cỡ 40km, mà phải vật vã với chiếc xe máy, vừa đi vừa đẩy từ sớm đến đầu giờ chiều mới tới nơi. Đứng trên dãy Răng Cưa (đứng ở thành phố Hà Giang nhìn dãy núi như hình răng cưa) nhìn xuống đếm đủ 30 nóc nhà đồng bào Mông. Ngay chân núi, chỉ 15 phút cuốc bộ đã là bản làng của Trung Quốc.
Nhận được điện thoại của lãnh đạo Đồn biên phòng Thanh Thủy, ông Phào Sào Chỉn, Bí thư bản Mã Hoàng Phìn ngồi ở hội trường bản đợi nhà báo. Hỏi chuyện bom mìn vùng biên ải, bí thư Chỉn kéo tôi ra hiên hội trường, chỉ tay từng nóc nhà một rồi thống kê: "Nhà kia có thằng bị mìn nổ banh xác, nhà kia có thằng cụt chân, thằng kia bị múc mắt, thằng kia cụt tay... Nhiều lắm nhà báo à. Trâu bò vẫn bị mìn cưa cụt chân, dân bản làm thịt ăn suốt ấy mà!".
Hỏi chuyện có một anh chàng của bản bị mìn cưa đứt chân, hiện đang sấy chân gác bếp, như lời cán bộ biên phòng kể, bí thư Chỉn gõ cốc cốc vào đầu nhưng nghĩ mãi không ra.
Bí thư Chỉn mới được tăng cường từ xã vào thôn để giải quyết tình trạng phá rừng nghiến bán sang Trung Quốc rất phức tạp, nên chưa nắm được cụ thể những chuyện xảy ra từ trước. Mà trung tâm xã, nơi bí thư Chỉn sống và làm việc, đến Mã Hoàng Phìn hơn 1 ngày cuốc bộ, nên chả mấy khi vào bản. Đường vào Mã Hoàng Phìn mới được mở năm nay, nhưng trời đẹp đi xe máy cũng mất nửa buổi. Mã Hoàng Phìn nằm giữa rừng nghiến, như một thế giới khác.
Trưởng bản Thào Mìn Hoa gỡ chân khỏi chiếc áo
Đang không biết tìm đâu ra cái anh chàng có hành động kỳ quặc như lời kể của đồng chí biên phòng, thì trưởng bản Vàng Seo Quả cắp gà đến. Quả khoe vừa ra biên giới mua được con gà Trung Quốc về làm thịt.
Tôi dành câu hỏi về cái chân treo gác bếp cho Vàng Seo Quả, thì Quả trả lời ngay: "Có chuyện này mà. Đó là cái chân của thằng Thào Mìn Hoa. Nó là bạn mình. Nó bị trúng mìn, mình còn đưa nó xuống bệnh viện cơ. Bác sĩ cưa đứt chân nó. Nó đòi cái chân ấy đem chân về treo ở gác bếp mấy năm nay rồi. Không biết nó còn giữ ở gác bếp nữa không, phải lên nhà nó hỏi mới biết".
Có manh mối, tôi cùng Vàng Seo Quả vừa leo vừa bò lên tít tận một quả núi trong dãy Răng Cưa. Đứng ở hội trường bản, Quả chỉ nhà Hoa ở sau mỏm núi, sau rặng vầu, cỡ con dao quăng, mà đi đến mướt mát mồ hôi mới tới.
Thế nhưng, trong ngôi nhà ám muội bồ hóng, lên màu đen sì ấy chỉ có 2 người đàn bà, là chị Sùng Thị Dính, vợ của Thào Mìn Hoa và mẹ đẻ của Hoa. Hai người đàn bà không biết tiếng phổ thông, thấy người lạ thì xấu hổ, chui tọt vào buồng. Trưởng bản Quả phải gọi mãi mới chịu ra tiếp người lạ.
Chân của anh Thào Mìn Hoa
Theo chị Dính, chồng chị, Thào Mìn Hoa đã sang nhà bố vợ từ sáng sớm. Chỉ còn một chân, chống nạng tập tễnh, thế mà Hoa cuốc bộ cả ngày, vượt qua mấy dãy núi từ bản Mã Hoàng Phìn của huyện Thanh Thủy sang tận bản Lò Sín Toỏng của huyện Quản Bạ.
Sở dĩ Hoa sang nhà bố vợ, là vì 2 đứa con gửi ở bên đó. Nhà Hoa nghèo, bố c.hết sớm, bản thân lại thương tật, không có điều kiện nuôi 2 con, nên đành gửi chúng cho bố vợ. Vợ chồng Hoa cùng người mẹ đẻ sống ở Mã Hoàng Phìn, trồng cây ngô, gieo lúa nương kiếm miếng ăn.
Cuộc sống ở Mã Hoàng Phìn xa xôi, khốn khó. Núi đá một màu xám xịt. Làm lụng vất vả, mà vẫn phải ăn mèn mén (ngô xay) vài tháng.
Hỏi chuyện về chiếc chân khô của chồng, chị Sùng Thị Dính bảo đúng là có cái chân khô của chồng treo trên gác bếp, nhưng phải hỏi ý kiến chồng thì mới lấy xuống xem được.
Rồi chị Dính chạy ra góc vườn, chao điện thoại một hồi, thấy có cột sóng mới bấm gọi chồng. Nói chuyện líu lo với chồng một lúc, chị Dính bảo Hoa cho phép mọi người được xem chân.
Chị Sùng Thị Dính lấy chiếc ghế đặt ở ngay bếp lửa giữa nhà, nhón chân móc từ đống đồ ám bồ hóng xuống một cái bọc to tướng. Chị Dính đặt cái bọc xuống nền đất, dùng tay đ.ập đập, miệng thổi bồ hóng phù phù.
Gỡ chiếc dây dù, mở lớp vải thì trật ra một cái áo rách nham nhở. Đây chính là cái áo mà chồng chị, Thào Mìn Hoa mặc khi bị trúng mìn. Gỡ chiếc áo thì thòi lòi ra nguyên một cái bàn chân. Một thứ mùi ngai ngái, tanh tanh xộc vào mũi. Thứ mùi ủ lâu ngày, tích tụ đậm đặc, nhưng chỉ một lát thì bay hết.
Chị Dính cầm mẩu xương nhấc cái chân của anh chồng lên cho tôi xem, rồi thả bịch xuống đất.
Rõ mồn một bàn chân người nguyên vẹn cả 5 ngón, với móng chân đầy đủ. Phần thịt ở cổ chân, bắp chân te tua, những sợi cơ rách tướp héo quắt. Hai khúc xương lòi ra bám bồ hóng đen sì như thanh sắt. Bàn chân đã khô quắt lại, lộ ra những sợi cơ vằn vện.
Theo Xahoi
Con trai "đã chết" gọi điện về giữa lúc gia đình đang mai táng Sau vụ tai nạn giao thông, mặt nạn nhân bị biến dạng, gia đình Hoàng (Gia Lai) ngỡ đó là con mình nên đưa về mai táng... Trong lúc cả nhà đang làm đám tang cho Hoàng thì Hoàng gọi điện về (Ảnh minh họa) Tối ngày 10/7, 3 người bạn thân cùng sinh năm 1989 gồm Trần Khắc Khoa (quê Hà Tĩnh,...