Cặp bồ với ba người một lúc để cứu chồng
Ban đầu, tôi đến với họ hoàn toàn vì dục vọng của một người đàn bà nhưng về sau, tôi bắt đầu tìm cách moi tiền của họ.
Chồng nằm viện 3 tháng, tôi thèm khát… đàn ông
Khi chồng bỗng dưng nhận được kết quả bị ung thư gan và phải nhập viện, tôi lén lút đem đồ nữ trang đi bán để có tiền trang trải cho anh. Được một tháng, tôi phải bán tiếp đến nhà, rồi thuê một căn hộ nhỏ tít sâu trong hẻm cho ba mẹ con cùng mẹ chồng, em chồng chui rúc tạm bợ.
Tiền thuốc ngày càng tăng, tôi phải đi tìm việc làm. Người đàn bà 30 tuổi chưa một lần đặt chân tới công sở bắt đầu mang hồ sơ đi xin việc nhưng đều bị từ chối. Lê la khắp nơi, cuối cùng tôi đành tặc lưỡi làm lễ tân cho một công ty.
Sau hai tuần làm việc, giám đốc gọi tôi lên bảo: “Em có làm được nhân viên kinh doanh không? Lương sẽ cao hơn đấy, vì tính theo doanh số bán hàng”. Tất nhiên là tôi mừng húm, vội vã nhận lời.
Ngoài giờ làm, tôi lại đến bệnh viện chăm sóc chồng. Tình trạng của anh ngày một xấu đi: co ngót người, bụng thì trướng lên. Nhìn bộ dạng chồng tôi rất khiếp sợ nhưng dần dần cũng quen. Những giọt nước mắt xót xa của anh rơi xuống tóc tôi mỗi đêm khi tôi giả ngủ.
Chồng tôi nằm bệnh viện ba tháng, tôi bắt đầu nghe sự đòi hỏi của cơ thể người đàn bà đang tuổi mặn mà. Lúc tắm, tay tôi vô tình tự chạm vào những điểm nhạy cảm trên cơ thể mình, nghe rõ sự đê mê. Tôi biết tôi đang thèm khát đàn ông.
Cơ quan phân công đi công tác Hà Nội. Chồng tôi buồn tênh nói tôi đi chóng về với anh. Còn tôi, háo hức nhận nhiệm vụ và mơ ước sẽ ký được hợp đồng, sẽ có một khoản tiền kha khá chữa bệnh cho chồng.Lần đầu tiên sa ngã, tôi ngoại tình với sếp
Lần đầu tiên đến Hà Nội, tôi lâng lâng thoát khỏi cảm giác bí bách, căng thẳng, đau khổ khi phải ở xung quanh toàn người bệnh tật. Vừa tắm xong, tôi nghe có tiếng gõ cửa. Tôi biết rõ tiếng gõ ấy là của ai nhưng vẫn mở và rồi cuống quýt trong vòng tay của sếp.
Một lát, tôi gọi điện về cho em chồng và biết chồng tôi vừa lên cơn đau. Câu nói của em chồng, hình ảnh chồng vật vã cứ ám ảnh trong đầu suốt hai lần tôi ân ái với giám đốc. Tôi òa khóc khi giám đốc nói: “Đằng nào chồng em cũng đi thôi, tôi sẽ lo cho em một khoản để em có thể lo thuốc tốt nhất cho chồng”.
Người tình thứ hai xuất hiện, tôi luẩn quẩn trong vòng quay dối trá
Trở về từ chuyến công tác Hà Nội, tôi thông báo cho chồng số tiền hoa hồng tôi sẽ được hưởng từ hợp đồng mới ký. Anh bảo: “Hãy để tiền đó nuôi con. Đừng chi thêm cho bệnh tật của anh nữa. Đằng nào anh cũng chết. Kéo dài thêm thời gian sống cho anh chính là kéo dài thêm thời gian đau đớn cho anh”. Tất nhiên là tôi không thể làm thế nhưng từ đó, những đêm tôi chăm chồng trong bệnh viện thưa dần vì tôi phải đi “công tác” với sếp.
Một tháng sau, Phong, giám đốc của công ty đối tác, gặp tôi ở TP HCM. Anh hợp chuyện với tôi vì cùng tốt nghiệp văn khoa. Sau, anh nói tôi đưa anh tới thăm chồng tôi. Tôi rất ngạc nhiên nhưng với thái độ cương quyết của anh đều phải đồng ý.
Từ đó, đều đặn mỗi tuần, Phong cũng từ Hà Nội vào TP HCM và chúng tôi hẹn hò. Đến lần thứ tư, không kìm được nữa, chúng tôi lao vào nhau. Tôi chính thức có hai người tình cùng lúc. Sếp vẫn tốt với tôi, còn Phong mỗi lần tới TP HCM, đều đưa cho tôi một khoản nói mang nộp viện phí và mua thêm đồ bổ cho chồng.
Video đang HOT
Chuyến đi công tác nào của tôi ra Hà Nội cũng có sếp. Tất nhiên, Phong cũng săn đón mỗi dịp này. Vậy là tôi bắt đầu phải dối người này, lừa người kia. Trong khi sếp vần vò tôi, tôi nói dối Phong là vẫn đang đi bàn thảo công chuyện với đối tác. Sau đó tôi lại phải nói dối sếp, là đi tìm mua thuốc cho chồng để chạy đến với Phong.
Ảnh minh họa
Tôi thấy mình đúng là con đàn bà đốn mạt. Lúc tôi cự nự với sếp hay với Phong, tôi thường trút bực tức lên chồng. Cãi nhau với sếp, tôi bỏ cơ quan và không kiềm chế được cảm xúc, tôi quát mắng chồng không chịu uống thuốc. Khi ấy, chồng tôi ngoảnh mặt vào tường, cắn môi khóc rung bần bật.
Rồi sếp với tôi làm lành và lại hoan hỉ kéo nhau ra Hà Nội. Khốn khổ thân tôi, lúc thu dọn đồ về, sếp vơ luôn cái quần chíp đỏ chói của tôi tống vào vali sếp.
Vợ sếp đến tìm tôi và nói: “Em có biết lúc chị mở va li ông ấy ra, ông ấy đã làm gì không? Ông ấy luống cuống vơ vội cái của nợ của em nhét lấy nhét để vào túi quần. Ông ấy đường đường là lãnh đạo, dưới ông ấy có hàng nghìn quân. Vậy mà lúc ấy trông ông ấy thật thảm hại. Cái của nợ đấy còn thòi lòi ra khỏi túi quần. Ông ấy càng cuống nhét, nó lại càng thòi lòi ra”.
Sếp không xa được tôi nên tuyên bố với vợ: “Nếu làm toáng lên, tôi sẽ ra khỏi nhà”. Vậy là, vợ sếp đành chấp nhận tôi và bảo: “Thôi thì thà cho lão ấy đi với em còn hơn đi với những đứa mất dạy khác”. Tôi biết chị mắng tôi. Nhưng tôi vẫn hả hê vì tôi thắng chị.
Ngoại tình với ba người một lúc, tôi biến mình thành “gái”
Tôi ngã vào vòng tay người đàn ông thứ ba trong một đêm trời đổ mưa. Chúng tôi tình cờ gặp nhau dưới mái hiên một tòa nhà trong lúc trú mưa. Những hạt mưa hắt tím môi tôi và bất ngờ, người bác sĩ thường điều trị cho chồng tôi cúi xuống hôn lên đó. Trái tim lãng mạn đa tình của tôi lại rủn ra, chúng tôi hôn nhau dài trong cơn mưa. Lúc đó, cả sếp, cả Phong đều đi công tác nước ngoài.
Một tuần sau đó, cả sếp cả Phong vẫn chưa về. Tôi phải tự xoay xở tiền viện phí cho chồng. Gom mãi, vẫn còn thiếu, tôi mang tiền tới năn nỉ nhân viên thu ngân, họ chịu cho tôi thiếu một ít nhưng cứ nói ra nói vào. Lúc tôi sắp khóc thì bác sĩ xuất hiện, anh đưa tiền cho tôi để đóng nốt viện phí cho chồng.
Tôi với bác sĩ của chồng bắt đầu hẹn hò nhau ở khách sạn bên ngoài bệnh viện. Nhưng lúc trở về thì cùng nhau, anh về phòng trực, còn tôi về phòng bệnh của chồng. Suốt đêm, chúng tôi tí tách nhắn tin cho nhau, lúc nhớ nhau quá thì chúng tôi nhắn tin hẹn nhau ra hành lang, chỉ để nhìn. Có lần anh không kìm được đã hôn tôi ngay ở hành lang. Tôi cảm động đến phát ngất vì nghĩ anh rất yêu mình mới dám làm như vậy.
Chồng tôi đã nằm viện tháng thứ 8. Cũng là tháng thứ 5 tôi ngoại tình. Một buổi tối, trời lại mưa tầm tã. Tôi và bác sĩ về tới bệnh viện thì một đám người xông vào phòng bệnh của chồng tôi, túm lấy tôi vừa chửi vừa đánh. Họ tới đánh ghen.
Ảnh minh họa
Chồng tôi lên cơn co giật. Nước mắt anh chảy ra. Tôi khóc bên cạnh nói họ đánh ghen nhầm, anh đừng tin. Anh không nói được gì, chỉ chảy ra từ khoé mắt, những giọt nước đặc quánh. Tôi đếm được ba lần anh khó nhọc tứa nước mắt như vậy thì anh ra đi. Ra đi trong sự câm lặng. Cô em chồng lúc này mới gào lên chửi rủa tôi thậm tệ. Cô ấy đã đọc được hết những tin nhắn của tôi với tận ba người đàn ông trong khi tôi tắm.
Mẹ chồng tôi tới viện lo hậu sự cho con trai. Bà không mắng, không chửi. Bà bảo: “Cảm ơn con. Dù sao cũng nhờ có con, mà thằng Út sống được tới 8 tháng trong bệnh viện”.
Ba người đàn ông lo cho tôi một cuộc sống đủ đầy. Tôi cũng không còn đi làm nữa. Tôi không đủ can đảm dứt tình với bất kì ai trong số họ. Bác sĩ sau khi bị vợ thuê người đến đánh ghen cũng đã chia tay vợ. Tôi không kết hôn với anh. Đêm đêm, tôi bị ám ảnh bởi những giọt nước mắt đặc quánh của chồng. Tôi tự thấy tôi là một con đàn bà đốn mạt. Tôi đã ngoại tình với ba người đàn ông một lúc. Thực chất tôi như làm “gái”. Tôi thật sự muốn hết kiếp tầm gửi này.
Mỗi con người làm chủ một cuộc đời. Không ai dạy khôn được ai. Tôi chỉ muốn nói với các bạn rằng cái cảm giác nhục nhã là một cảm giác đau đớn nhất của kiếp người. Tiếc rằng tôi đã không sớm nhận ra, hoặc có nhận ra nhưng tặc lưỡi, buông thả.
Ngoại tình, sớm muộn gì cũng sẽ mang lại những hậu quả khôn lường. Tôi tự dằn vặt bản thân, tự thấy ghê tởm chính bản thân mình, đó là hậu quả mà tôi phải tự gánh.
Tôi nghĩ, tôi sẽ lên Chùa nương nhờ cửa Phật. Nhưng nghĩ đến cái thân mình, tôi lại giật mình thảng thốt. Tôi không dám đối diện với Phật. Tôi sợ thân tôi gieo vào cửa Phật chỉ làm ô uế chốn này.
Điều sợ nhất bây giờ đối với tôi là khi về cõi chết, tôi làm sao đối diện được với chồng? Có thể không, cho em được nói, một lần thôi: “Mình ơi! Em xin lỗi!”
Theo Bưu Điện Việt Nam
Ba người đàn ông tôi yêu
Căn bệnh quai bị đã cướp đi quyền làm cha của anh, để rồi anh vội vã bỏ rơi tôi.
Năm 27 tuổi, tôi quen anh, chàng trai lớn hơn tôi 8 tuổi. Anh là giảng viên môn Kế toán kiểm toán của một trường đại học lớn ở Thành phố Hồ Chí Minh, còn tôi là nhân viên tuyển dụng của một công ty tư nhân. Tính anh giản dị, nghiêm nghị, ít nói và thẳng thắn. Tuy là giảng viên môn Toán nhưng anh lại rất lãng mạn. Anh thường mua hoa và mua quà tặng tôi, những món quà của anh là những cái kẹp tóc, những sợi dây chuyền, những chiếc vòng bằng đá nhưng nó được kết tinh từ sự yêu thương và quan tâm của anh dành cho tôi. Nó làm cho tôi cảm thấy rất vui và xúc động.
Do lịch dạy thêm của anh dày đặc, tôi cũng thông cảm cho công việc của anh nên chúng tôi thỏa thuận một tuần gặp nhau hai lần. Tình yêu của chúng tôi kéo dài được một năm thì bất ngờ anh bị bệnh, một căn bệnh tưởng chừng như đơn giản (bệnh quai bị) nhưng nó đã cướp mất niềm hạnh phúc làm cha anh, cướp mất đi niềm tin và tình yêu của chúng tôi. Căn bệnh đó đã để lại hậu cho anh hậu quả là vô sinh vĩnh viễn. Cầm kết quả xét nghiệm trong tay, anh đã khóc, khóc rất nhiều... và tôi cũng đau, cũng buồn không kém gì anh.
Những ngày sau đó, tôi luôn bên cạnh động viên, an ủi anh và tôi thầm nhủ với lòng mình rằng, dù anh có như thế nào thì tôi vẫn không ngừng yêu anh và muốn làm người vợ bé bỏng của anh, cùng chia sẻ với anh tất cả niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống này. Nhưng anh ngày càng tỏ ra lạnh nhạt với tôi, những tin nhắn và những cuộc gọi của anh ngày một thưa dần. Tôi biết rằng, anh đang muốn giải thoát cho tôi, anh càng như vậy tôi càng yêu và kính trọng anh hơn.
Rồi anh cũng nói lời chia tay với tôi vì lý do: "Em còn trẻ, em còn nhiều sự lựa chọn, anh chịu khổ một mình được rồi, anh không muốn em phải khổ vì anh, sau này không có con cái thì chúng ta không thể hạnh phúc được đâu. Anh suy nghĩ rất kỹ và anh quyết định không lập gia đình nữa". Tôi nói với anh rằng: "Em chấp nhận tất cả. Sau này mình có thể thụ tinh nhân tạo hay xin con nuôi"nhưng anh chỉ im lặng. Tôi biết anh là người quả quyết, cứng rắn nên dù có nói thế nào thì vẫn không lay chuyển được quyết định của anh.
Trong suốt thời gian chúng tôi yêu nhau, tình cảm của chúng tôi cũng rất trong sáng, tất cả chỉ dừng lại ở cái nắm tay thật chặt hay những nụ hôn nhẹ lên má. Anh thường gọi là "giọt sương" bởi có lần anh nói với tôi rằng: "Đôi lúc anh thấy em đẹp như giọt sương trong trắng tinh khôi, anh không dám chạm vào vì nếu chạm vào, anh sợ nó sẽ tan trong nắng".
Trải qua thời gian dài buồn bã, đau khổ tôi mới quên được anh... Tôi được biết hiện giờ anh vẫn sống một mìnhh và anh dành hết thu nhập hàng tháng để nuôi các em trong trại trẻ mồ côi.
Một lần buồn lang thang trên mạng tôi đã gặp Khánh, anh hơn tôi 2 tuổi, là trưởng phòng marketing của một tập đoàn lớn ở Thành phố Hồ Chí Minh. Sau thời gian dài nói chuyện, chúng tôi thấy rất tâm đầu ý hợp nên đã quyết định gặp nhau. Người ta nói dân maketing thường ăn nói ngọt ngào bóng bẩy nhưng với anh thì khác, anh chân thành từ lời ăn tiếng nói đến hành động, cử chỉ. Tôi thật sự cảm thấy bình an khi ở bên cạnh anh.
Tôi cũng không biết mình còn đau khổ vì tình yêu đến bao giờ? (Ảnh minh họa)
Tình yêu của chúng tôi kéo dài được 8 tháng thì bỗng dưng anh ra đi không một lời giải thích. Tôi thật sự thất vọng, buồn bã và suốt ngày giam mình trong căn phòng nhỏ để gặm nhấm nỗi buồn. Nửa năm sau, anh gọi điện cho tôi nói lời xin lỗi: "Hãy tha thứ cho anh, anh rất yêu và quý trọng em, anh rất muốn được sống trọn đời với em nhưng anh lại phải rời xa em... Hãy cho anh nợ em một lời giải thích. Rồi sau này, anh sẽ giải thích tất cả". Tôi đã nói với anh rằng, tất cả đã là quá khứ và quá khứ thì hãy để cho nó ngủ yên, đừng khơi lại làm gì nữa. Khơi lại chỉ thêm đau buồn mà thôi.
Một năm sau tôi về quê ăn Tết, tình cờ gặp lại Quang, người bạn học cùng thời THPT. Sau mười năm xa cách giờ gặp lại nhau, anh đã thay đổi rất nhiều. Từ một công tử bột ngày nào giờ anh đã trở thành người đàn ông chững chạc, phong trần và rất lãng tử. Tôi là một cô gái chín chắn, nghiêm túc và cẩn trọng trong mọi vấn đề nên tôi phớt lờ trước những lời tán tỉnh của anh. Nhưng tôi càng làm thế thì anh càng tìm mọi cách để chinh phục tôi, thậm chí anh có thể đứng giữa trời mưa hàng giờ trước ngõ nhà tôi để đợi tôi ra nói chuyện.
Và tôi, một người con gái khát khao được yêu thương, khát khao mái ấm gia đình đã yêu anh lúc nào mà chính tôi cũng không hay biết. Gặp lại anh được vài ngày thì tôi lại quay vào Sài Gòn để tiếp tục công việc. Trong khảng thời gian 3 tháng xa cách, anh nhắn tin, gọi điện thoại cho tôi mỗi đêm, anh bảo anh nhớ tôi nhiều lắm và anh ước gì tôi sống và làm việc gần anh, để anh được chở tôi đi dạo phố vào mỗi chiều tan sở, để anh nghe tiếng hò hét cổ động của tôi mỗi khi anh đá bóng giao hữu ở cơ quan, để anh được nấu những món ăn ngon cho tôi thưởng thức... Những lời tâm sự của anh khiến tôi mủi lòng nhưng tôi chưa thể quyết định chuyển công tác về gần anh bởi vì công việc của tôi cũng đang rất ổn định ở thành phố hay nói đúng hơn là tôi vẫn chưa tin tình cảm mà anh nói với tôi là thật.
Sau 4 tháng xa cách thì chúng tôi gặp lại nhau. Chúng tôi cùng nhau đi bộ dưới công viên và trò chuyện về những dự định tương lai của mình. Anh cõng tôi đi dạo hết công viên trong tiết trời mưa phùn lành lạnh. Anh lấy áo khoác của mình che cho tôi vì sợ tôi bị cảm. Khi ấy, tôi biết rằng mình yêu anh nhiều lắm và tôi thầm cảm ơn ông trời đã ban tặng anh cho tôi, để tôi được yêu anh, được vui vẻ, được hạnh phúc và lãng mạn khi có anh ở bên cạnh.
Bên anh, tôi thấy mình yêu đời và hạnh phúc hơn với niềm vui mà anh mang đến cho mình. Trái tim nhỏ bé của tôi như muốn nổ tung khi nghe anh nói: " Lần đầu tiên nhìn em, anh cảm nhận được rằng đây là người phụ nữ mà anh tìm kiếm bấy lâu nay. Nếu em đồng ý thì cuối năm mình làm đám cưới, em nhé!". Anh vẽ ra trước mắt tôi là một mái nhà đầy ắp tiếng cười của trẻ nhỏ, bình yên và hạnh phúc. Tôi liếc xéo nũng nịu và hỏi "Anh nói có thật lòng không?". Rồi anh nhìn tôi âu yếm, động viên tôi rằng, "Em sẽ là người vợ hạnh phúc nhất trên đời. "Anh đi khắp tỉnh thành nơi anh sinh sống và công tác, không ai có thể thay thế em trong trái tim anh được". Trái tim tôi như nghẹt thở trong niềm hân hoan, hạnh phúc. Tôi cứ ngỡ rằng, có lẽ ông trời đã thấu hiểu và đền đáp cho sự chờ đợi của tôi, của một người con gái 30 tuổi đã tìm thấy tình yêu đích thực của cuộc đời mình.
Nhưng không, ông trời vẫn còn rất phũ phàng với tôi, đó là cái ngày tôii trở lại thành phố. Tuần đầu tiên, anh vẫn nhắn tin và gọi điện ru tôi bằng những lời mật ngọt vào mỗi đêm. Đến tuần thứ hai thì anh không còn gọi điện cho tôi nữa. Tôi tưởng anh đang bận với công việc nên không có thời gian dành cho tôi nữa.
Bẵng đi một tuần không thấy tin anh, tôi đã chủ động gọi cho anh nhưng anh không bắt máy. Rồi những ngày sau đó, tôi có gọi lại nhưng anh cũng không bắt máy. Tôi buồn và nhớ anh nên mở yahoo chỉ để được ngắm anh qua hình avartar nhỏ bé. Tôi thấy nick anh sáng, tôi nhảy vào chào mấy lần nhưng anh cũng không trả lời. Và tôi đã để lại tin nhắn "anh hãy giải thích sự im lặng của anh trong hai tuần qua. Anh là người quân tử lắm mà, cách xử sự như vậy có phải là anh không?". Đợi một hồi rất lâu tôi mới nhận được tin nhắn của anh: " Mình chia tay đi. Anh làm việc nhà nước ở Nha Trang, còn em làm việc ở TP.HCM. Công việc mỗi người một nơi không thể đến với nhau được đâu". Tôi biết rằng lý do đó là để ngụy biện cho sự giả dối của anh mà thôi bởi vì trước khi quen nhau, anh đã biết điều đó và anh còn nói sẽ xin cho tôi về làm làm ở một cơ quangần anh và tôi cũng đã đồng ý.
Nghe anh nói lời chia tay, tôi cảm thấy hụt hẫng vô cùng... trái tim tôi đau như có ngàn mũi tên đâm vào. Tôi đã khóc, khóc rất nhiều... Đi đâu, làm gì, hình bóng anh vẫn như hiện ra trước mặt tôi. Tôi biết những gì không thuộc về mình thì đừng cố níu kéo nên tôi đã dặn lòng là sẽ quên anh. Thế nhưng, tôi vẫn không thể nào quên được anh dù chỉ là một phút giây thôi.
Bây giờ tôi rất buồn, rất nhớ anh, tôi nhớ cả những từ vợ vợ chồng chồng mà anh vẫn thường xưng hô với tôi. Mặt khác, tôi lại cảm thấy xem thường anh bởi lẽ, anh cũng chỉ là kẻ tầm thường như bao gã đàn ông khác. Những lời nói của anh ngọt ngào nhưng đầy ắp sự dối trá. Những nghĩa cử tưởng như cao đẹp nhưng là sự hèn nhát, ích kỷ, tầm thường.
Chẳng lẽ một người con gái sống nề nếp, gia giáo, chân thành, trong sáng và tinh khôi như tôi thì không có quyền gặp được người yêu thương mình thật lòng hay sao? Từ trước đến giờ, tôi sống trong sự thiếu thốn tình yêu thương của người thân, bạn bè, cho nên lớn lên, tôi chỉ cần tìm một người thật sự yêu thương, quan tâm, sẻ chia, chăm sóc và lo lắng cho mình thôi... nhưng sao khó quá!
Tôi cũng không biết mình còn đau khổ vì tình yêu đến bao giờ? Đã bao lần tôi khóc thương bản thân mình và tự hỏi, "Anh ở đâu trong thế gian này?".
Theo Bưu Điện Việt Nam
Rồi một ngày Rồi một ngày em chợt thấy hình như em đang lạc lõng bên anh! Em vẫn nghĩ ngần ấy thời gian làm bạn, em đã hiểu hết anh và anh cũng vậy. Nhưng không hình như em đã sai khi nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. Rồi một ngày nước mắt em rơi trên chính bờ vai đã từng hứa sẽ ở bên...