Cao nhân: Không tranh, không so đo, thuận theo tự nhiên
Niềm vui và hạnh phúc không do những thứ bên ngoài quyết định, cũng không nằm ở việc bạn có nhiều vật chất tới đâu, mà là nằm ở việc bạn ít vướng bận tới đâu.
Là của bạn, không cần tranh, không phải của bạn, tranh cũng vô ích. Mệnh chỉ là một thước, thì khó mà cầu được một trượng, thuộc về bạn, không cầu ắt tự động tới, không thuộc về bạn, có cưỡng cầu ra sao cũng chỉ là trống rỗng.
Đôi khi, đừng quá so đo tính toán, bởi so đo, tính toán rất dễ ảnh hưởng tới tình cảm đôi bên. Làm người, không tranh, không để ý, không giải thích, chính là trí tuệ.
Rất nhiều thứ, không phải muốn có là có được, tranh đi tranh lại, chỉ làm lãng phí thời gian và sức lực. Trong cuộc sống, có một vài thứ, chúng ta phải học cách nhìn nhận nó với thái độ thuận theo tự nhiên, gặp sao hay vậy.
Sống ở đời, đừng chỉ đi tìm những giá trị về vật chất, hãy tu dưỡng cả cái tâm của mình, có được không quá phô trương, mất đi cũng đừng quá buồn bã, không tranh, không tính toán, không giải thích.
Ai tới tự nhiên sẽ tới, ai nên đi tự giác sẽ đi, cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Người thông minh, không tranh, không cưỡng cầu, không ép buộc, quý ở thuận theo tự nhiên.
Không tính toán so đo với người không ra gì, không bám víu chấp niệm mãi với chuyện không đâu.
Video đang HOT
Nhân sinh như mộng, không vấn vương với ân oán quá khứ, không quá lo lắng về tương lai, có vậy mới sống tỉnh táo và thông suốt được.
Làm người, không tính toán, đối với tiểu nhân, lơ đi mà sống; đối với người xấu, mỉm cười không quan tâm. Không tức giận, không so đo, là một loại trưởng thành. So đo với người không ra gì, đắm chìm trong những chuyện vô nghĩa, chẳng khác nào đấu với rồng ác, nhìn vào vực sâu, bạn càng muốn tránh, càng không tránh được.
Tức giận là đang thành toàn cho người khác, khiến người ta đắc ý, và cũng là đang tự trừng phạt mình, ngoài việc khiến sự việc ngày càng trở nên tồi tệ, khiến mình thêm phiền não hơn ra, nó chẳng còn tác dụng gì khác.
Vì vậy, sau này, đối mặt với sự hỗn loạn, rối bời, hãy học cách bình tĩnh, thả lỏng, đối mặt với mọi sự không vui trong cuộc sống với thái độ thản nhiên, điềm tĩnh. Làm được như vậy, bạn ắt tìm được cái khoảng lặng bình yên cho mình giữa thế sự xô bồ, hỗn độn.
Làm người, không tính toán, so đo, không sống chết luận thắng thua tới cùng, không “đấu miệng” tới cùng. Không tính toán với kẻ lòng dạ hẹp hòi, đừng lấy sự hẹp hòi của người khác ra làm tổn thương chính bản thân.
Tâm không so đo, mới nhìn thấy cái tốt đẹp, làm người không tính toán, khuôn mặt mới luôn nở được nụ cười. Nghe người “lắm mồm” tám chuyện thị phi, cứ xem họ như không khí, không cần để ý, bạn biết, bạn rõ, bạn không hổ thẹn với lòng là được. Đời người rất ngắn ngủi, phải học được cách không dây dưa với những người không ra gì, những chuyện không đáng để bận tâm.
Làm người, không cần thiết phải giải thích chính mình với bất kì ai.
Lincoln từng nói: “Thay vì cãi nhau với chó, rồi bị nó cắn cho một phát, chi bằng lảng ra để nó đi, nếu không thì dù bạn có đánh bại được nó, thì vết cắn mà bạn bị nó cắn cũng chưa chắc đã có thể lành.”
Cá trên thế giới này, cũng không phải đều sống ở cùng một biển, không cần phải đi giải thích, tranh luận với từng người một bạn là người ra sao. Khi mà ai đó đã không có thiện cảm với bạn rồi, thì dù bạn có thở thôi, với họ đó cũng là điều sai trái, không để ý, ngoảnh mặt làm ngơ, chính là phương thức xử lý tốt nhất.
Cứ là chính mình, đừng bao giờ đi giải thích tôi là ai với ai khác. Người hiểu bạn, không cần nói cũng hiểu, người không hiểu bạn, nói khô cả họng cũng vô ích. Không cần giải thích, im lặng đúng lúc cũng là một loại trí tuệ. Có những chuyện, càng giải thích càng loạn, cứ để thời gian chứng minh tất cả.
Quãng đời sau này, cứ tĩnh lại rồi an nhiên mà sống.
Sống ở đời, tranh cái gì đây? Tiền tranh được, không mang đi được; danh lợi có tranh được, cũng chẳng thể dài lâu.
Nếu tâm bạn rộng, trời đất ắt sẽ mênh mông. Sống cho hiện tại, thản nhiên nhìn nhận mọi được mất trên đời, chưa chắc đã là không tốt.
Anh tranh, tôi cũng phải tranh, tranh đi tranh lại, cuối cùng đem đi được cái gì? Đời người, tranh đi tranh lại, vô nghĩa, chi bằng cứ lặng lẽ là chính mình.
Cao độ đời người không nằm ở việc bạn bạn có bao nhiêu, mà là bạn xem nhẹ bao nhiêu chuyện. Sống thôi, mưu sinh thôi, cũng đã đủ mệt lắm rồi, nếu còn cứ để ý tới mấy người và việc không đáng nữa, vậy thì thời gian để sống cho mình, sống cho hạnh phúc còn lại được bao nhiêu?
Mong bạn luôn nỗ lực sống hết mình, không phụ thời gian, không phụ chính mình, luôn không ngừng tiến tới hạnh phúc phía trước.
Tôi khó chấm dứt với người phụ nữ có gia đình
Tôi độc thân, yêu một người phụ nữ 27 tuổi và đã có gia đình. Chúng tôi làm cùng công ty.
Trong quá trình làm việc, chị luôn quan tâm và để ý đến tôi. Dần dần chúng tôi yêu nhau. Tuy nhiên chị đã có con với chồng. Chị luôn nói yêu tôi thật lòng, vợ chồng chị đã có khoảng cách và lạnh nhạt với nhau, chị muốn buông bỏ gia đình nhưng không có đủ can đảm để làm điều đó và đến với tôi vì còn phải sống vì con nữa.
Nhiều lần tôi đã cố để bỏ chị ra khỏi cuộc sống nhưng cứ gặp nhau tại công ty, chị lại nói những lời yêu thương và tôi bị lung lay bởi những lời nói đó. Tình yêu ngày càng càng lớn khiến tôi muốn sở hữu chị cho riêng mình. Và khi chị nói không buông bỏ được gia đình khiến tôi rất đau lòng. Tôi đã nhiều lần nói với chị rằng cả hai nên dừng lại mối quan hệ này nhưng chị không đồng ý vì yêu tôi rất nhiều. Tôi không thể buông được mối quan hệ này. Mong chuyên gia và mọi người tư vấn giúp.
Trọng
Chuyên gia tâm lý Lê Thanh gợi ý:
Chào Trọng,
Điều đầu tiên tôi muốn khẳng định với bạn rằng bạn đang là người thứ 3. Dù vô tình hay hữu ý, bạn cũng đang bước chân vào con đường sai trái. Bạn đã bao giờ nghĩ tới chuyện gì sẽ xảy ra khi chuyện ngoại tình của bạn và chị đồng nghiệp vỡ lở? Bạn sẽ phải chịu sự tổn thương tình cảm, ảnh hưởng đến danh dự, uy tín tại nơi làm việc, mất đi sự tin tưởng từ gia đình và thậm chí là ảnh hưởng đến tương lai của bạn.
Ngoại tình vẫn luôn là ngoại tình, không thể biện minh bằng bất cứ lý do nào. Người tình của bạn cho rằng vợ chồng cô ấy không hạnh phúc, sống lạnh nhạt với nhau và cô ấy không còn yêu chồng mình. Tuy nhiên, cô ấy lại không đủ can đảm để bỏ chồng con mà vẫn muốn duy trì một mái ấm đủ đầy, hạnh phúc cho con cái. Bên cạnh đó, cô ấy khẳng định rất yêu bạn, không thể từ bỏ mối quan hệ với bạn. Nhưng thực tế, cô ấy chỉ muốn giấu bạn trong thế giới bí mật của riêng mình. Cô ấy đang quá tham lam và tàn nhẫn với nhiều người.
Cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc, cô ấy không đủ dũng cảm thoát ra để làm lại từ đầu, vậy mà lại dám mạo hiểm với một mối quan hệ ngoài luồng. Cô ấy nói phải sống vì con. Theo tôi đó cũng là lời biện hộ dối lòng. Trẻ con rất nhạy cảm, cha mẹ có hạnh phúc, yêu thương nhau hay không, trẻ thường có thể cảm nhận được. Nếu một ngày nào đó, đứa trẻ ấy phải chứng kiến cảnh mẹ bị phát giác vì ngoại tình, liệu tương lai của nó có còn yên bình? Nếu là một người mẹ thực sự vì con mà chấp nhận hi sinh, chịu đựng, sẽ không bao giờ có chuyện người mẹ ấy ngoại tình.
Bạn cũng hiểu đây là mối quan hệ không đi đến đâu, không có tương lai khi người tình vẫn vướng bận chồng con, trách nhiệm với gia đình. Nhưng giống như người phụ nữ đó, bạn cũng đang bị cảm xúc che mờ tất cả. Hạnh phúc ảo tưởng mà chỉ riêng hai bạn có, khiến bạn bắt đầu nhen nhóm suy nghĩ muốn cô ấy là của riêng mình. Nhưng nếu khi cả hai trở về với thế giới thực tại, liệu các bạn còn thoải mái bộc lộ tình cảm, còn đủ tự tin để ở bên nhau, bảo vệ nhau trước hàng ngàn những mũi giáo đâm vào các bạn?
Trước khi tất cả trở thành một mớ hỗn độn, tôi khuyên bạn hãy tỉnh táo và bước ra khỏi thế giới mộng ảo đó. Bạn cũng sẽ có một gia đình hạnh phúc của riêng mình. Hãy sống thực thay vì chút quyến luyến, cảm xúc ảo mà người tình đem lại cho bạn lúc này. Dù người tình níu kéo nhưng là một người đàn ông độc thân, tự chủ kinh tế, bạn hoàn toàn có thể thoát khỏi cô ấy. Điều này không khó khăn và phức tạp như bạn đang nghĩ, quan trọng bạn phải thực sự tỉnh mộng trước khi quá muộn.
Chuyển nơi làm việc và cắt đứt hoàn toàn liên lạc với người phụ nữ ấy là một phương án mà bạn nên suy nghĩ tới lúc này. Chúc bạn sớm đưa ra quyết định.
Sống trên đời, chỉ có người dại mới cầu mong việc này Sống ở đời, trước giờ chưa từng có hai chữ dễ dàng. Chỉ có người dại mới mong ước điều ấy mà thôi. 1. Sống ở đời, trước giờ chưa từng có hai chữ dễ dàng. Chỉ có người dại mới mong ước điều ấy mà thôi. Vốn dĩ, sự an toàn khiến ta yếu đuối, trong khi đó khó khăn sẽ tôi...