Cao chiêu lật mặt anh chàng hám tiền
Nhà ông bà Thanh cũng thuộc vào dạng khá giả: nhà lầu, xe hơi đầy đủ, đất đai vài mảnh, ông Thanh lại đang điều hành 1 công ty làm ăn khá ổn định. Nhưng ông bà được mỗi 2 mụn con gái. Cái thời xưa, lúc còn khó khăn, nghĩ cũng muốn đẻ nữa kiếm thằng cu nhưng sợ không nuôi nổi, con cái nheo nhóc thì khổ lắm, đến sau này khấm khá thì có tuổi rồi, còn sinh đẻ gì nữa.
Ông bà thấy Khương nhìn thư sinh, khá khéo ăn nói nhưng có gì đó không thật, mỗi ánh mắt đều ẩn chứa đầy những toan tính và sự tham lam (Ảnh minh họa).
Cô cả nhà ông bà ngót nghét 30 tuổi đầu nhưng vẫn chưa chịu lấy chồng, còn vi vu bên trời Tây hết học lại làm, ông bà khuyên mãi mà chả được. Nhưng cô con gái út thì còn đang khiến ông bà đau đầu hơn gấp nhiều lần. Hiền – tên con bé, vừa chân ướt chân ráo ra trường, còn chưa ổn định công việc thì lại đã nằng nặc đòi lấy chồng. Bạn trai Hiền tên Khương, hơn cô 3 tuổi, đã đi làm, 2 người yêu nhau được hơn 1 năm, hẹn nhau cô tốt nghiệp sẽ làm đám cưới. Qua vài lần tiếp xúc với Khương, ông bà thấy Khương nhìn thư sinh, khá khéo ăn nói nhưng có gì đó không thật, mỗi ánh mắt đều ẩn chứa đầy những toan tính và sự tham lam. Nhà Khương nghèo, bố mẹ phải vay tiền cho Khương đi học, học xong Khương có trách nhiệm đi làm trả nợ, chứ ông bà còn phải nuôi mấy đứa em dưới Khương, sức đâu mà trả. Sau này việc lo cho các em học hành cũng lại đến tay Khương, mà hiện tại lương anh mới đủ sống, để lo toan được từng ấy thứ thực sự là chật vật vô cùng.
“Hai đứa lương đủ ăn, nhà nó lại nhiều gánh nặng như thế, các con định lấy nhau rồi sống thế nào? Có con cái ra nữa thì làm sao? Con quen sống đầy đủ rồi, liệu có chịu được cảnh thiếu thốn không?” – bà Thanh hỏi con gái. “Nhà mình có căn nhà 2 tầng đang cho thuê, bọn con sẽ ở đó. Khi nào cưới xong thì bố xin cho anh Khương chỗ làm khác tốt hơn, thế là ổn mà. À, bố mẹ bảo cho con căn nhà đó mà, vậy sang tên cho con luôn đi nhé! Con sợ nhà mang tên bố mẹ, anh Khương sẽ tự ái không ở đâu!” – Hiền hồn nhiên trả lời. Ông bà Thanh sửng sốt: “Những cái đó là ý của con hay ý của thằng Khương?”. “Của ai mà chẳng được hả mẹ? Con thấy như thế là hợp lí mà!” – Hiền bối rối. Nhìn thái độ của con là bà Thanh đủ biết, mấy cái ý tưởng đó con gái mình đã bị người yêu gài cho rồi. Hiền từ bé chỉ biết học, ngây thơ chả biết gì, giờ vướng vào lưới tình nên chắc hẳn thấy người yêu nói gì cũng cho là đúng, và nghe theo một mực.
Ông bà Thanh thực lòng không phải khinh người nghèo, nhưng Hiền chưa phải chịu khổ bao giờ, giờ nếu lấy Khương mà ông bà không ở sau hậu thuẫn thì cuộc sống của nó sẽ ra sao, không phải chạy ăn từng bữa là may. Chưa nói tới chuyện Khương có thật lòng yêu thương Hiền không, hay chủ yếu là nhòm ngó đến điều kiện gia đình nhà bà? Con mình lấy người như thế, liệu có được hạnh phúc trọn vẹn không, hay lúc sa cơ lỡ vận lại bị nó hắt hủi lạnh nhạt? Vì thế, bà Thanh bèn lựa lời khuyên nhủ con gái nên suy nghĩ thật kĩ vì hôn nhân không phải trò đùa, cái thời 1 túp lều tranh 2 trái tim vàng đã xa xưa lắm rồi, Khương còn chưa trả được hết nợ bố mẹ vay cho đi học thì còn tính nổi cái gì khác nữa!
Video đang HOT
“Bố mẹ lúc nào cũng chỉ có tiền tiền, không coi tình yêu của bọn con ra gì cả! Anh Khương không phải hám tiền của nhà mình đâu, anh ấy dù con chẳng có 1 xu thì sẽ vẫn yêu và cưới con như thường” – Hiền giận dỗi nói với mẹ. Biết con gái đang chết mê chết mệt Khương, giờ mình có nói gì cũng là vô dụng, ông bà giận lắm, nhưng cũng không thể làm ngơ được. Ông bà phải lật mặt anh chàng người yêu hám tiền của con gái mình mới được.
Ông Khương sau khi nổi trận lôi đình với cô con gái út không biết nghe lời thì giận lây sang cả bà Thanh vì không biết dạy con, ông bỏ đi không thèm về nhà.
Mấy ngày sau khi ông đi, bà Thanh hớt hải gọi cho Hiền giữa giờ làm việc, khóc lóc nói với con bà vừa phát hiện ông Thanh có phòng nhì, thằng con trai 3 tuổi rồi, đang ở trong căn nhà ngoài ngoại ô do ông Thanh mua cho. Mấy ngày qua ông không về là do đến với mẹ con nhà đó. Hiền hốt hoảng, vội chạy về với mẹ, thì thấy bố cũng đang ở nhà. Không khí căng thẳng và ngột ngạt bao trùm. “Mẹ con bà đã biết thì tôi cũng không giấu nữa, thằng bé đó đúng là con tôi. 2 chị em cái Hiền là phận gái, nhưng khi đi lấy chồng tôi vẫn cho của hồi môn hậu hĩnh, tuy thế cái Hiền không nghe lời, thích lấy thằng hám tiền đó thì cho nó tay trắng đi lấy chồng, nương vào tình yêu say đắm mà sống với nhau, của cải và công ty tôi sẽ di chúc lại hết cho con trai tôi” – ông Thanh gằn giọng nói. Quá tức giận và thất vọng về bố, Hiền hét lên: “Con sẽ chẳng cần 1 xu nào của bố cả! Bố để lại hết cho con trai quý tử của bố đi!”, rồi cô lao đi dọn đồ đạc.
Hiền đến ở nhờ nhà bạn vài hôm rồi tìm phòng trọ riêng, bắt đầu cuộc sống không còn viện trợ từ bố mẹ, cũng chẳng có sẵn cơ sở vật chất tiện nghi. Khương biết chuyện, hết lời động viên Hiền, thề nguyền dù có thế nào 2 người cũng sẽ luôn sát cánh bên nhau. Hiền hạnh phúc lắm, cô sẽ chứng minh cho mọi người thấy không có tiền của bố mẹ cô sẽ vẫn sống tốt và có được tình yêu chân thành từ Khương.
1 tháng rồi 2 tháng qua đi, mẹ Hiền có tới thăm con vài lần nhưng bố cô thì tuyệt nhiên không thấy đâu. Bà Thanh đến nhỏ vài giọt nước mắt thương con gái phải chịu khổ rồi lại đi, chẳng có xu nào cho con vì ông Thanh đã khóa chặt chi tiêu của bà. Đến khi Hiền ra ngoài ở đã được 3 tháng mà không thấy bố mẹ cô mềm lòng thì Khương dần hết kiên nhẫn. Ban đầu anh ta nghĩ, cứ cho là ông Thanh có con riêng thật và Hiền là phận gái thì dù sao cũng là máu mủ của họ, có giận thì cũng không thể bỏ mặc được, rồi cũng phải cho được căn nhà với lo công việc chu đáo chứ. Nhưng xem tình hình thì ông Thanh quyết tâm bỏ mặc Hiền thật. Vậy thì Khương còn ăn nhằm được gì? Rước 1 cô vợ cũng tay trắng như mình, thậm chí lương còn thấp hơn mình về để 2 đứa chết đói à? Gánh nặng của hắn còn nhiều, hắn phải cần người san sẻ gánh nặng đó, mà gánh được hộ luôn thì càng tuyệt!
Nghĩ vậy, Khương dần lạnh nhạt với Hiền, cuối cùng là cắt đứt hẳn, với lời chia tay đầy cao thượng: “Lấy anh, bố mẹ em sẽ bỏ mặc em đấy, rồi em sẽ phải chịu khổ. Anh không đành lòng để em chịu khổ cùng anh chút nào!”. Hiền ban đầu chưa hiểu, còn ra sức níu kéo, nhưng sau nhiều lần bị từ chối phũ phàng, cô đã hiểu ra, khi cô chỉ là 1 cô gái lương chả đủ nuôi mình, thì tình yêu của Khương cũng theo đó mà ra đi mãi mãi. Thở phào vì đã giúp con nhận ra đâu là người yêu mình thật sự, nhưng ông bà Thanh cũng chưa vội nói cho Hiền biết tất cả sự thật. “Cứ để nó chịu khổ bên ngoài 1 thời gian cho khôn người lên cũng là 1 cách hay” – ông bà bảo nhau.
Theo Afamily
Bị lừa tình nên giờ không muốn cưới
Cô ấy yêu tôi nên bày ra cách lừa để ép tôi phải cưới, nhưng tôi không muốn, tôi yêu người khác.
Tôi biết, đàn ông sống trên đời phải có trách nhiệm với việc mình làm. Nhất là khi vì cái hành động "nông nổi" của mình mà một người con gái khác phải khổ thì càng cần phải chịu trách nhiệm. Nhưng tôi không muốn, ngàn lần không muốn dù cho cô ấy đã vì tôi mà mang bầu. Cái thai đang lớn dần lên trong bụng cô ấy và cả hai nhà đang chờ đợi để làm đám cưới, hợp thức hóa cái thai đó. Còn tôi, tôi muốn giũ bỏ tất cả dù người đời gọi tôi là một thằng khốn nạn đi chăng nữa.
N là một người ngoan hiền, tốt nết. Ngay cả khi cô ấy đưa tôi vào cái bẫy này tôi cũng không hề nghĩ rằng cô ấy là loại hư đốn, cơ hội. Tất cả cũng chỉ vì cô ấy rất yêu tôi, cô ấy muốn có tôi nên cùng đường mới bày ra cách này để giữ chân tôi vì cô ấy biết rằng tôi sẽ khó lòng mà thoái thác được nếu như cô ấy mang bầu.
Bố mẹ tôi và bố mẹ N là bạn thân của nhau bao nhiêu năm qua. Hai bên gia đình cũng có ý mối lái khi chúng tôi khôn lớn. Nhưng từ ngày biết yêu đến giờ, trong lòng tôi chỉ luôn có hình bóng của một người. Chúng tôi yêu thương nhau và chờ đợi cô ấy hoàn thành nốt khóa học này sẽ cưới.
Vì quá yêu tôi, cô ấy đã gài bẫy để cô ấy mang bầu với tôi (Ảnh minh họa)
Gia đình tôi cũng biết điều đó và không có ý cấm cản gì cả. Bố tôi từng nói giá mà nhà tôi kết thân được với nhà bạn của bố thì tốt vì tình nghĩa hai bên gia đình bao năm qua rất tốt. Nhưng tình yêu không thể gượng ép được nên tôi yêu ai bố tôi cũng không cấm cản. Tôi cứ nghĩ mọi chuyện như vậy sẽ êm đẹp, tôi sẽ coi N như một cô em gái mà thôi.
Nhưng cô ấy si mê tôi, đến độ cô ấy bất chấp tôi đã có người yêu nhưng vẫn không ngừng bày tỏ tình cảm, sự quan tâm tới tôi. Tôi cũng đã phân tích để cô ấy hiểu rằng tình cảm là thứ không thể bắt buộc, dù cô ấy có tốt với tôi đến mấy thì tôi cũng không thể yêu vì lòng tôi chỉ có một người mà thôi. N đồng ý sẽ làm em gái của tôi. Có lẽ đó là sai lầm lớn trong đời tôi.
Cô ấy lấy cái thân phận đó, cộng với cái thân tình của hai bên gia đình nên đã tiếp cận tôi nhiều hơn. Thế rồi cô ấy đã đưa tôi vào bẫy, một trận say bí tỉ đã khiến tôi phạm sai lầm. Một kịch bản giống như phim mà tôi vẫn mắc phải. Và hậu quả là giờ cô ấy đang có bầu và gia đình cô ấy ép phải cưới.
Lần này bố tôi cũng không đứng về phía tôi nữa. Ông nói là thằng đàn ông phải có trách nhiệm với việc mình làm dù cho mình có muốn hay không. Hơn nữa, tình cảm hai nhà trước nay như thế, tôi không được phép làm khổ con gái người ta, tôi phải cưới dù không yêu đi chăng nữa. Mọi người đều quyết liệt bắt tôi phải cưới N vì cô ấy đang mang giọt máu của tôi và vì tình thân giữa hai nhà mà tôi không được phép làm hỏng.
Bạn gái tôi biết chuyện, cô ấy là người có hiểu biết nên không trách cứ tôi. Cô ấy nói ai cũng có sai lầm, nhất lại là khi có người luôn "chủ trương" đưa mình vào bẫy như thế. Cô ấy chỉ quan tâm xem quyết định cuối cùng của tôi là gì, tôi sẽ lựa chọn ai trong hai người mà thôi. Cô ấy vẫn chờ tôi.
Quả thực tôi không yêu N, dù có thế nào đi chăng nữa tôi cũng không yêu. Nếu cứ lấy N, tôi dám chắc hôn nhân sẽ là địa ngục với cả hai chúng tôi. Tôi chỉ yêu bạn gái mình mà thôi. Liệu giờ đây tôi có nên quyết từ bỏ, mặc kệ cô ấy có thai, mặc kệ gia đình từ mặt để lấy người mình yêu không? Hay là an phận lấy một người vợ mình không yêu để làm tròn trách nhiệm của một thằng đàn ông?
Theo VNE
Đã cướp chồng thì phải làm đến cùng Tôi là một kẻ thứ ba, tôi cướp anh từ tay vợ nên giờ dù không hạnh phúc tôi vẫn phải chịu tới cùng. Tôi đã từng hả hê, đã từng cười đắc thắng trong cái ngày anh kí vào đơn ly hôn để đến bên tôi. Không vui làm sao được khi bao công sức tôi bỏ qua cuối cùng cũng có...