Canh vợ đẹp như canh… vàng
Ngày đó, tôi hí ha hí hửng vì lấy được vợ đẹp, vậy mà giờ đây tôi lại thấy ân hận vì cái sự ấy. Không phải ân hận vì vợ tôi không tốt mà bởi tôi đã quá mệt, khổ nhọc với việc cứ suốt ngày đa nghi, ghen tuông rồi canh vợ, không cho kẻ khác nhìn hay ngó vợ mình. Đấy là mặt trái của kẻ ham lấy vợ vì nhan sắc như tôi.
Tôi si mê em cũng một phần vì nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành. Ngày đó, tôi là chàng công tử giàu có, còn em là cô gái xinh đẹp mĩ miều. Phải nói, các chàng trai vây quanh em rất nhiều, nhưng người có kinh tế như tôi thì ít. Tôi tuy không đẹp trai nhưng lại vui tính, dễ gần, ga lăng nên em thích. Em yêu tôi cũng bởi sự hài hòa trong con người tôi.
Chúng tôi lấy nhau, làm vợ chồng được 1 năm thì tôi bắt đầu lo lắng, ngày mất ăn đêm mất ngủ vì những bộ cánh lộng lẫy của vợ. Em sành điệu lại biết cách chăm chút cho bản thân nên những bộ quần áo em chọn thật không chê vào đâu được. Em mang đến cho đối phương hình ảnh một người con gái có chồng nhưng lộng lẫy kiêu sa. Ai cũng khen tôi tốt số lấy được vợ đẹp. Rồi tôi lại ra sức chăm sóc em, lo cho em mọi thứ để thể hiện được cấp của một phu nhân giàu có. Em biết ơn tôi, rất vui vì được tôi cưng chiều. Tuy vậy em không kiêu ngạo, khó tính hay thể hiện trước mặt bạn bè rằng em giàu có.
Em biết ơn tôi, rất vui vì được tôi cưng chiều. Tuy vậy em không kiêu ngạo
khó tính hay thể hiện trước mặt bạn bè rằng em giàu có.
(ảnh minh họa)
Tôi biết, dù em đã có chồng nhưng vẻ ngoài của em khiến cho khối gã đàn ông thèm khát. Ngay cả những thằng bạn thân của tôi, những gã khách mời tới nhà tôi ăn cơm cũng không rời mắt khỏi em. Thế nên tôi lo lắng vô cùng. Tôi dặn dò em rất nhiều về cách ăn mặc, em cũng đồng ý. Em không phải cô gái lăng nhăng, cũng không phải người đàn bà ham hố gì dục vọng. Em yêu tôi có thể vì tôi giàu, tôi lo được cuộc sống cho em, nhưng không hoàn toàn là thế. Tôi tin trong đó có tình yêu chân thành. Sự chăm chút của em, ân cần của em dành cho tôi khiến cho tôi hiểu, em không bao giờ phản bội tôi. Vậy mà tôi cứ luôn nghi ngờ, lo lắng rằng em đang ngoại tình hay đang ngã vào vòng tay kẻ khác nếu em gọi điện xin phép tôi về muộn.
Chỉ cần thấy kẻ khác nhìn em lâu lâu một tí là tôi nổi máu ghen lên, người tôi nóng ran. Nếu có ai đó nhìn chằm chằm vào vòng một của em thì khỏi nói, tôi định đâm bổ vào đánh. Tôi nghĩ vợ mình đẹp nên người ta nhòm ngó, thế nên máu ghen tuông trong người tôi lúc nào cũng hừng hực. Tôi chỉ muốn vợ là của riêng tôi, để cho tôi ngắm mà thôi.
Bạn bè em tới nhà chơi, vô tình khen em có mái tóc đẹp, hay đôi mắt đẹp là tôi bực tức suốt bữa ăn. Thậm chí tôi chẳng thèm ra tiếp rượu họ, mặc cho em muốn làm gì thì làm. Rồi tôi lại giận em mấy ngày. Thật tình tôi hiểu, em không phải là người lăng nhăng hay có ý tán tỉnh ai bao giờ, thế mà vì em đẹp quá nên tôi cứ ghen, cứ sợ người khác cướp mất em của tôi. Đúng là vợ đẹp khổ thế đấy. Ai bảo vợ tôi quá đẹp, quá xinh để cho kẻ khác cứ nhìn cứ ngắm. Tôi mệt mỏi, em cũng mệt mỏi vì tôi nhưng tôi chưa biết làm thế nào để bỏ được tính ghen tuông này.
Video đang HOT
Theo Ngoisao
Em sẽ cố quên!
Sau một cuộc tình tan vỡ, tôi đã tự nhủ lòng mình "Đừng yêu quá nhiều nhé, sẽ rất đau đấy".
Sau một ngày mưa tầm tã, buổi tối không khí bỗng trở nên se lạnh. Tôi lặng lẽ ngước mắt nhìn lên bầu trời. Đêm nay chỉ có một vầng trăng không tròn lặng lẽ đơn côi trên bầu trời bao la rộng lớn kia.
Người ta nói mỗi người sinh ra là để dành cho một người mà sao trái tim tôi vẫn cứ mãi đơn côi? Lẽ nào người ta chỉ coi tôi như một trò chơi, đến rồi đi không hề lưu luyến?
Sau một cuộc tình tan vỡ, tôi đã tự nhủ lòng mình " Đừng yêu quá nhiều nhé, sẽ rất đau đấy". Vậy mà khi gặp anh tôi đã vội vã yêu, tôi yêu bằng cả trái tim mình, yêu bằng tất cả những gì tôi có. " Cho thì nhiều nhưng nhận chẳng bao nhiêu". Người ta chỉ coi tôi như một trò chơi, chán rồi người ta lặng lẽ ra đi chẳng một lời.
Tại sao chứ? Tại sao tôi yêu người ta nhiều như vậy mà cuộc đời cứ mãi trái ngang với tôi? Tại sao người ta lại lừa dối tôi? Nếu không yêu tôi sao người ta đến bên tôi, gieo cho tôi hi vọng, rồi khi ra đi người ta để lại cho tôi một vết thương không bao giờ lành lặn.
Có lẽ tôi đã lầm tưởng người ta yêu tôi. Phải, ngay từ những ngày đầu tôi đã cảm nhận người ta không hề yêu tôi, nhưng tôi vẫn cố gắng, cố gắng để người ta không coi mình như một trò chơi.
Tại sao tôi yêu người ta nhiều như vậy mà cuộc đời cứ mãi trái ngang với tôi?
Đã hai lần tôi hỏi " anh không dành tình cảm cho em phải không?". Anh chỉ mỉm cười không khẳng định cũng chẳng phủ định. Tại sao người ta vẫn cứ mãi lững lờ? Tại sao người ta không nói với tôi một lời, dù đó chỉ là những lời xót xa, cay đắng...
75 ngày tôi là người yêu anh, 75 ngày tôi sống trong nỗi mong chờ người ta nói với tôi một tiếng yêu thật lòng. 75 ngày tôi ước người ta nói một lời người ta nhớ tôi lắm. 75 ngày tôi ước có 75 buổi tối bên cạnh người ấy và 75 nhân n lần tin nhắn yêu thương người ta gửi cho tôi... Nhưng tất cả chỉ là mơ ước mà thôi! Đã bao giờ người ta nói yêu tôi, nhớ tôi hay mong muốn được bên cạnh tôi đâu? Và cũng đã bao giờ người ta gửi cho tôi lấy một tin nhắn yêu thương đâu? Tất cả chỉ là tôi lầm yêu anh mà thôi!
Hôm nay là ngày thứ 75 tôi yêu anh, cũng là ngày thứ 75 anh không liên lạc với tôi. Anh đã quên tôi? Quên tôi như chưa từng quen biết, quên tôi như tôi chưa hề tồn tại, quên tôi như quên một trò chơi...
Hôm nay cũng là ngày thứ 10 tôi và anh không gặp nhau, mặc dù chúng tôi chỉ cách nhau gần 3 cây số. Khoảng cách địa lý có xa lắm không mà sao người ta nỡ để khoảng cách thời gian xa xôi quá? Trái tim tôi nhói đau khi nhớ đến người ta... nhưng người ta đâu có biết, đâu có quan tâm tôi yêu và nhớ người ta đến nhường nào? Anh vẫn cứ vui vẻ bên ai đó và tôi đâu có thể trách được anh? Tôi chỉ biết trách bản thân mình mà thôi, trách tôi quá vội vàng yêu, trách tôi quá dễ dãi để khiến người ta coi thường...
Tôi sẽ cố quên tôi là một trò chơi, một con bài trong ván bài biết chắc phần thua sẽ thuộc về mình...
Sang ngày thứ 76 rồi đấy, anh có biết không?
Tại sao cuộc đời tôi chẳng bao giờ được như tôi mong ước?
Anh có biết giờ đây tôi ước gì không? Tôi ước có anh bên cạnh, tôi ước được trong vòng tay anh, tôi ước anh đừng bao giờ rời xa tôi... Liệu anh có hiểu được tâm trạng của tôi không?
Tôi ước tôi chưa từng quen, chưa từng yêu người ấy để giờ đây tôi sẽ không nhớ, không mong người ta, không phải dằn vặt bản thân mình vì đã vội vàng cho đi quá nhiều, đã yêu quá thật lòng...
Tôi đã đứng dậy sau mối tình đầu bốn năm thì tại sao tôi lại không thể đứng lên sau cuộc tình 76 ngày chứ? Tôi sẽ quên người ta như người ta đã quên tôi. Tôi sẽ cho người ta thấy rằng dù có mất đi lòng tin vào tình yêu, tôi cũng sẽ không để người ta coi thường tôi thêm nữa đâu.
Tôi sẽ vẫn cứ sống thật tốt vì tôi, vì những người thân yêu của tôi. Tôi sẽ không níu giữ những thứ không thuộc về tôi. Tôi sẽ để người ta về bên người người ấy... Tôi sẽ quên người ta như người ta đã quên tôi, nhưng có môt điều tôi sẽ không coi thường người ta như người ta coi thường tôi đâu...
Tôi sẽ quên cho dù phải mất bao nhiêu lâu đi chăng nữa? Tôi sẽ cố quên tôi là một trò chơi, một con bài trong ván bài biết chắc phần thua sẽ thuộc về mình...
Ngọc Oanh (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Cái ngàn vàng... và viên thuốc tránh thai Anh bỏ tôi lại một mình với viên thuốc tránh thai khẩn cấp. Tôi đã cắn răng chịu đựng để chiều anh, chịu đựng cả thân hình nặng trịch đè lên thân thể yếu đuối của tôi, chịu đựng đau đớn, cào xé để anh có được những phút giây ân ái thăng hoa... Và cuối cùng, anh bỏ tôi lại một mình...